Năm năm trôi qua, như một ác mộng đối với Lạc Hà.
Nếu như, nếu như hôm đó y không cùng đại thần một lần quá chén.
Cũng không đến nỗi người bị đưa đi.
Phong cảnh trước mắt có đẹp đẽ, cũng không đẹp bằng nụ cười như nắng xuân của người...
...
Chuyện Khắc Nhĩ đột nhiên xuất hiện tại Bắc Thiên Vân thoáng chốc đã tới tai Hoàng đế.
Với tốc độ một truyền mười, mười truyền trăm ba ngày đã ra khắp toàn thiên hạ có lẽ cũng là điều không mấy khó hiểu.
Ôn Từ ở Nam Sơn cùng Lưu An nghe đồn đoán như thế thì tránh không khỏi vui mừng.
Đang lúc cả nhà ngồi bên mâm cơm, Ôn Từ bất giác hỏi: "Có khi nào ca ca ta cũng đã quay về rồi?"
Ôn Từ trải qua năm năm, không còn dáng vẻ một tiểu đệ nũng nịu bên ca ca của mình nữa.
Bị thời gian mài mòn, y cũng phải lớn lên.
Lưu An trầm ngâm giây lát: "Không chắc được.
Không phải chỗ nào có Thái thượng xuất hiện thì chỗ đó cũng có mặt hắn."
Nhưng Ôn Từ lại tràn đầy hi vọng: "Có lẽ, có lẽ...!Y xuống núi là để gặp hắn?"
Nhìn bộ dạng nôn nóng của Ôn Từ, Lưu An phì cười, nhịn không được xoa đầu y: "Ngày mai chúng ta lên đường đến Bắc Thiên Vân được không?"
Cả nhà của Ôn Từ hiện tại chính là những người trông coi đất phong Nam Sơn.
Được Hoàng đế ưu ái cũng được bách tính trong thành yêu thương, con đường đến Bắc Thiên Vân không ngắn.
Bọn họ không thể để tiểu bảo bối cùng đi, đành gửi lại người trong thành.
Họ an tâm những người trong thành sẽ không làm hại tiểu bảo của họ.
...
Ôn Ngọc nằm dài trên thảm, không chịu nhúc nhích.
"Đứng lên." Khắc Nhĩ trầm giọng, hàn khí thấu xương.
Người đứng gần nhìn thấy cũng phải sợ đến mức chân nhũn mềm.
Duy chỉ có một người, chết cũng không sợ.
"Không đứng, không đứng! Ta muốn ra ngoài, muốn ra ngoài!" Ôn Ngọc đưa nắm đấm đấm xuống sàn.
Nằm úp sấp la lớn.
Khắc Nhĩ muốn câm nín, thở dài quỳ một gối gần cạnh hắn, nhíu mày ra lệnh: "Đem thuốc mỡ đến đây!"
"Tuân lệnh." Tên lính hai tay đấu thành quyền, lật đật rời đi.
Chưa đầy một khắc, tên lính kia đã hoàn thành nhiệm vụ đem thuốc mỡ cao cấp nhất Bắc Thiên Vân đến.
Khắc Nhĩ nhẹ nâng tay hắn xoa thuốc, không khỏi đau lòng hạ giọng: "Ta để ngươi đi lại lạc mất ngươi thì làm sao bây giờ? Nhị ca và đại ca đã rất trông mong ngươi.
Ta cũng không muốn ngươi lại bỗng nhiên biến mất."
Ôn Ngọc cương quyết: "Ta sẽ không biến mất!"
"Ngươi muốn đi đâu mà phải quyết tâm như vậy?"
"Ta đến Diệp gia..."
Khắc Nhĩ lại tiếp tục cau mày: "Đến Diệp gia để làm gì?"
Ôn Ngọc cư nhiên sẽ không nói ra việc Diệp Uy muốn thành thân với hắn ra nha.
"Ta đến thành tình cờ quen được góa phụ Diệp gia.
Dì ấy mấy ngày trước đối với ta rất tốt, nên ta muốn qua đa tạ dì ấy một tiếng."
Khắc Nhĩ nở một nụ cười rất hân hoan: "Ta cho người đi thay ngươi là được."
"Này, cái, cái?..." Mắt thấy y bỏ đi, Ôn Ngọc đưa tay ngăn lại: "Ta đi là được rồi, ngươi cho người đến không chừng dọa chết họ!"
Khắc Nhĩ còn chưa kịp phản ứng, Ôn Ngọc đã không thấy tăm tích.
Khắc Nhĩ: "..."
...
Ài, đúng là đau tim.
"Ngươi đang đi đâu?"
"Á..." Ôn Ngọc giật bắn, tự nhiên tiếng nói trong một con hẻm vang lên ngay lỗ tai hắn.
Trong lòng thầm mắng, tự dưng dừng ở đâu không dừng lại dừng ngay trước một con hẻm.
"Uyển, Uyển Trúc?"
"Còn hỏi sao?" Uyển Trúc như ma giữa ban ngày.
Y đi một bước hắn không hề biết, cũng không ngờ y vẫn luôn dõi theo hắn, chưa từng rời đi.
Người này đối với hắn không ngờ lại ôn nhu như vậy, thật ủy khuất một cung chủ như y rồi.
Hôm nọ sau khi chữa khỏi bệnh cho Diệp Uy, Uyển Trúc tức thì đã bị hắn đuổi đi, căn bản cái lời trước đó cũng bị hắn nuốt hết vào bụng.
Ai ngờ, Uyển Trúc không những không giận còn lặng lẽ theo sát bên cạnh bảo vệ hắn...
"Ngươi có đi theo ta cũng phải đường đường chính chính mà đi, cứ ẩn hiện như thế thật muốn dọa ta!" Ôn Ngọc hai tay chống hông, vô cùng bất mãn.
Uyển Trúc tiến ra, như có hào quang rực sáng bao quanh làm chói mắt Ôn Ngọc một cách lạ lùng.
"Không phải ngươi không thích đi cùng ta?"
"Ai nói..." Ôn Ngọc bĩu môi lẩm bẩm.
Người đẹp như thế, nếu không phải y dịch dung, chắc chắn sắc đẹp kia sẽ rất thu hút.
Nhưng mà cũng may...!Đẹp cỡ nào cũng chỉ nên để hắn nhìn thôi là được.
"Ngươi muốn đến Diệp gia?"
"Phải, ta..." Ôn Ngọc hơi đỏ mặt: "Người kia..."
Uyển Trúc khó chịu: "Ngươi lại nhìn trúng hắn?"
Ôn Ngọc oan ức, sao là "lại" được.
Cả Tam đế và Uyển Trúc đều là họ nhìn trúng hắn rồi khiến hắn trầm mê, cũng không phải từ đầu hắn nhìn trúng mà...
"Ngọc?"
Ôn Ngọc kéo hồn về, nhanh lẹ trả lời: "Là hắn nhìn trúng..."
"Ồ?" Uyển Trúc híp mắt quan sát biểu hiện của cái tên bên cạnh, khinh bỉ một phen.
"Ồ gì mà ồ? Ta nói, là hắn nhìn trúng!"
Uyển Trúc: "..."
Xung quanh tiếng nói cười đông đúc, ồn ào.
Khác hẳn với năm năm trong phòng yên ắng.
Ôn Ngọc hứng thú phóng tầm mắt ra khắp nơi, cảm thấy quang cảnh này so với lần đó có chút giống...
Lần đó tại kinh thành là lễ Giáng Sinh, hắn cùng với Tam hoàng dạo chơi suốt buổi chiều, đến tối mịt còn không chịu về.
Đến khi về bản thân còn lăn lộn một vòng trên long vị khiến Lạc Trì dở khóc dở cười, lại lăn tiếp một vòng lên giường...
Nhưng chẳng ai cảm thấy hắn là một kẻ phiền toái.
Vừa đến trước cổng, Diệp Uy đã chạy ra bám cứng trên người hắn.
Sức Ôn Ngọc vốn dĩ xưa nay là yếu đuối, bị một con bạch tuộc khổng lồ quấn trên người thì lảo đảo xay xẩm.
"Cẩn thận!" Uyển Trúc vội đỡ lấy người sắp ngã rầm xuống.
Không ngoài mong đợi, Ôn Ngọc té ngã trên người Uyển Trúc...
Cảm giác môi mình chạm vào cái gì đó ẩm ướt vừa nóng mềm, mở mắt ra.
"Ưm." Ôn Ngọc thích thú, hôn đã xong thả ra, lưu manh nói: "Không ngờ Uyển Cung chủ lại thừa dịp như vậy nha!"
Uyển Trúc: "..." Tức đến không nói nên lời.
"Diệp công tử, không nên làm mấy hành động nguy hiểm đó nữa!"
"Ta biết rồi." Diệp Uy xoa xoa gáy, chứng kiến trận vừa nãy thì có chút xấu hổ, luống cuống đứng dậy cùng Ôn Ngọc vào trong.
Uyển Trúc: "..."
...
Tối đến, Ôn Ngọc một mình thức giấc đột nhiên bỏ ra ngoài.
"Ta theo ngươi, ngươi phải trả lại vòng cẩm thạch." Ôn Ngọc mang vẻ sắc bén hiếm thấy, không mấy thoải mái nói.
"Được thôi, tân lang của ta.".