Khắc Nhĩ vận lên áo bào, đưa tay chạm vào chiếc vòng cẩm thạch xinh đẹp ảo diệu.
Vòng cẩm thạch được làm từ loại đá cẩm thạch nguyên chất, tinh khiết và kì công.
Bên trong được khắc tỉ mỉ chữ 《Uyển》.
Khắc Nhĩ cười xòa, một tay bóp nát vật báu.
Tiên đế? Cái gì chứ? Có cái gì y chưa từng trải nghiệm đâu.
Nếu thật sự Tiên đế muốn trách phạt, cũng phải thử xem là người đó có muốn phạt y không đã.
Chiếc vòng đáng thương theo lực tay của Khắc Nhĩ mà tan thành nhiều mảnh.
Máu tươi nhuộm đỏ thảm chân, nhưng dường như y chẳng cảm thấy đau.
So với việc người kia không có chút coi trọng mình thì có lẽ còn đau đớn gấp bội.
Khắc Nhĩ nghiến răng nghiến lợi, tên khốn khiếp dám tự ý quyết định như thế.
Chẳng biết từ khi nào hắn đã có quyền hơn y rồi?
...
Ôn Ngọc tỉnh lại, ngơ ngác đảo mắt xem xét tình hình xung quanh.
Hắn hiện giờ cái gì cũng không biết.
Ngay việc mình ở đâu hắn còn không rõ ràng.
Vậy mới nói, xa đi Tam đế thì hắn thực chẳng biết gì cả.
Lại nhìn xung quanh một vòng, bất chợt từ cửa có tiếng động.
"Là ai?" Ôn Ngọc đề cao cảnh giác.
Ngoài cửa phòng thoáng chốc im lặng, người bên ngoài mang giọng nói khẽ run rẩy chần chừ lên tiếng: "Ngọc..."
Ôn Ngọc giật mình, giọng nói năm đó không phải vẫn theo hắn cho tới bây giờ chứ? Nên mới sinh ra ảo giác?
"Ngươi..." Ôn Ngọc nghẹn ngào, khóe mắt đã ướt lệ, mãi mà vẫn chưa nói thêm được gì.
"Tại sao không vào?" Ôn Ngọc thắc mắc, mặc dù hắn đã xác định chính xác người đang đứng bên ngoài nhưng mà, người kia mãi chẳng thấy bước vào.
"Ta hiện tại không thể gặp ngươi..." Nam nhân đưa tay lên miệng, cố gắng ép xuống giọng nói đang không ngừng run lên.
"Tại sao? Ngươi vào đây cho ta!" Ôn Ngọc xông đến cửa nhanh chư chớp, vội mở tung cửa ra.
Chứng kiến nam nhân trở tay không kịp, vừa nhìn thấy bộ dạng y, hắn đã đau lòng muốn chết.
"Lạc nhi, Lạc nhi..." Ôn Ngọc ôm chầm lấy y, khóc không thành tiếng.
"Ngọc..." Lạc Hà luống cuống, cố ôm trọn lấy người thương, đôi mắt y vốn từng xinh đẹp nay đã trở nên vô hồn, y không thấy gì nữa.
"Ngươi, làm sao?" Ôn Ngọc quên mất cả cảm giác đau âm ỉ do cung tên gây ra ở hông, ngây ngốc hỏi.
"Ta..."
Nhị đệ tự hủy đi đôi mắt của mình." Đoan Chính mặc y phục trắng từ bên ngoài tiến vào.
"Đoan nhi?" Ôn Ngọc chưa kịp vui mừng vì thấy được y, mặt lập tức biến sắc: "Tự hủy đi đôi mắt?"
"Ngươi tự hủy đôi mắt? Có thật không? Ngươi tại sao? Lạc nhi, ngươi tại sao lại làm như vậy?" Càng hỏi, Ôn Ngọc càng hoảng loạn.
Lạc Hà cười khổ: "Có mắt nhưng không giữ được người trước mắt thì cũng vô dụng."
Ôn Ngọc nghẹn ứ, chỉ muốn thốt lên một lời mắng chửi.
Cái đồ ngốc, ngốc đến mức không chịu nổi!
Hắn không hiểu y đang nghĩ cái gì, tự móc mắt mình thì thông minh lắm sao?
Ôn Ngọc đỡ y đứng dậy, cảm xúc hỗn loạn không biết phát tiết ở đâu.
Cũng không thể mắng y ngu ngốc, Ôn Ngọc thật sự cảm thấy có quá nhiều thứ không thể diễn tả được bằng lời.
Hắn đứng một bên nhìn chằm chằm vào gương mặt tựa thiên tiên giáng thế, trong lòng tiếp tục lại tiếp tục một lần thở dài ngán ngẩm.
Tất nhiên, với việc y tự hủy đi đôi mắt mình sau khi hắn bị bắt đi thì có chết hắn cũng chưa từng nghĩ tới.
"Ở đây là Vương Sơn?" Ôn Ngọc nhìn khắp nơi một lượt.
Bên cạnh là tiếng suối chảy róc rách, ngoài sân là những tán cây xum xuê tỏa bóng mát mẻ.
Gian phòng bốn phía thông thoáng, gió thổi nhè nhẹ.
Một chốn bồng lai tiên cảnh ngoài đời thực hiện ra trước mắt hắn.
Đoan Chính gật đầu: "Phải, đây là Vương Sơn."
"Sao ta lên được đây? Đừng nói những kẻ lạ mặt chặn đường bắn cung tên ta và Lâm Uyên là ngươi?"
Đoan Chính chưa kịp đáp, Lạc Hà đã chen vào: "Lâm Uyên?"
Ôn Ngọc: "..."
"Lâm Uyên ca nhi nhà Lâm gia, ngươi tại sao lại quen biết y?" Lạc Hà nhíu mày, vô cùng không vui nói.
"Chuyện này dài lắm..." Ôn Ngọc toát mồ hôi hột, tránh không được hang cọp nha.
"Vậy là, ngươi đã gặp được Uyển Vân đế?"
Ôn Ngọc chẳng biết làm gì hơn là thở dài.
Hắn hiện tại bị Đoan Chính bắt lên núi, ở dưới núi không biết đã rối thành một cái động gì rồi...
"Khoan đã." Hắn nhớ lại: "Ngươi làm sao biết ta ở Bắc Thiên Vân, làm sao biết ta đang đi cùng Lâm Uyên?"
Đoan Chính dửng dưng: "Túc Viên đâu phải để chưng."
Ôn Ngọc ngu ngơ: "Không phải hắn nói hắn không có cách liên lạc với ngươi?"
Đoan Chính: "Là do ta nói với hắn không được phép để bất kì ai biết là hắn còn liên lạc được với ta."
Ôn Ngọc gượng cười, nụ cười tỏa ra hàn khí thấu xương: "Tên khốn kia lại dám lừa gạt lão tử!"
"Ngươi giải thích cho rõ đã." Lạc Hà trầm giọng, chán ghét yêu cầu, mà không biết vô tình hay do cảm nhận được mà y hướng thẳng đối diện mặt hắn.
Ôn Ngọc chột dạ, bắt đầu kể lại mọi việc.
Không dám lược bớt một từ!
"Có nghĩa là, đệ đệ của chúng ta tưởng ngươi đi theo Lâm Uyên nên có lẽ đang cho người lên đường đuổi theo y, Uyển Vân đế thì có lẽ đuổi theo đệ đệ? Còn Lâm Uyên thì đang truy sát ngươi?"
"Còn một Diệp Uy khóc lóc đang đòi ta nữa..." Ôn Ngọc gian nan chen vào.
Lạc Hà đột nhiên im lặng, càng để Ôn Ngọc chắc chắn rằng y đang rất tức giận.
"Lạc nhi, ngươi đừng giận..."
Lạc Hà gạt tay, bỗng đứng dậy: "Đi tìm họ và giải quyết đi."
"Lạc nhi?"
"Cút." Lạc Hà tỏ ra chán nản quay người: "Trong một khoảng thời gian nữa.
Ta không muốn nhìn thấy ngươi."
"Lạc, Lạc nhi?" Ôn Ngọc như nghe phải sấm giữa trời quang, mãi vẫn chưa tin được lời mình vừa nghe.
"Ngươi, ngươi đuổi ta?" Ôn Ngọc ngây ngẩn: "Ngươi không cần ta nữa sao?"
Lạc Hà đau xót gạt đi hết thảy, quay mặt vô tình rời đi: "Ngày mai Túc Viên sẽ đến đưa ngươi xuống núi."
Ôn Ngọc: "...!Lạc nhi?"
...
Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Tương phùng chưa lâu, đau xót phá lệ lưu ly rơi.
Người ngoảnh mặt vô tình, ta làm sao níu kéo?
Tâm ta vốn không cam, nhưng lòng người lại chẳng nguyện.....