Trên đường quay về, Lạc Hà cứ ôm chặt hắn không buông, không hiểu Ôn Ngọc tại sao từ khi ngất xỉu ở Hoa Nguyệt Lâu đến giờ vẫn chưa tỉnh.
Đoan Chính buông lời an ủi nhằm mục đích khiến y an tâm hơn: "Không sao đâu, có lẽ hắn sợ hãi sinh mệt mỏi quá thôi."
Lạc Hà không thấy được vẻ mặt hắn hiện tại, chỉ cảm nhận được người này sao lại gầy ốm đến thế.
Ôn Ngọc qua một trận kinh thiên động địa, cuối cùng dần mở mắt.
Cảm nhận đầu tiên của hắn chính là, khắp người đều đau.
"Ưm..." Ôn Ngọc dụi mắt, ánh sáng bên ngoài thật chói chang.
Mắt thấy Đoan Chính và Lạc Hà thì phát hoảng, toan nhảy khỏi lòng ngực Lạc Hà, cao giọng: "Tránh xa ta ra!"
"Ngọc?" Hai tay Lạc Hà lần mò trong không trung, vô cùng lo lắng: "Ngươi còn đang bị thương, đừng cử động mạnh!"
Nghe y nói vậy hắn mới biết bản thân đang ở trong tình trạng nào.
Cảm giác đau đớn từ hông truyền đến khiến hắn khó chịu, tức giận: "Mấy tên nam nhân khốn khiếp..."
"Ngọc, ngươi đến đây...!Sao lại ngồi ở đó?" Đoan Chính nhíu mày, không vui hỏi.
Ôn Ngọc lập tức phản bác: "Ta là Sương Hạ! Tại sao các ngươi cứ gọi ta là Ngọc? Hắn là ai chứ?"
Lạc Hà: "..."
"Được, là Sương Hạ...!Ngươi mau lên đây ngồi cùng ta.
Xe ngựa xóc nảy, ngươi khẳng định là muốn ngồi ở đó?"
Ôn Ngọc đương nhiên không muốn, nhưng đối với hai nam nhân xa lạ này, hắn vẫn rất đề phòng.
Tâm can Lạc Hà có chút thất vọng, biết đến khi nào hắn mới nhớ lại...!bản thân là Tam Vân Hoàng hậu vang danh một cõi Thiên Vân?
Và biết đến khi nào hắn mới nhớ lại y và tất cả mọi người...
Lạc Hà vô cùng hối hận, hối hận vì ngày đó đã đuổi hắn đi, hối hận vì đã để hắn xuống núi một mình.
Hiện giờ khi nhớ lại hành động của bản thân, y vẫn còn cảm thấy tại sao lúc đó mình lại nhẫn tâm đến vậy.
Y chua xót vì hắn bây giờ không phải là bộ dáng thân thiết với y, không muốn thân thiết hơn với y...
Năm năm cách biệt, tại sao y lại lặp lại sai lầm một lần nữa?
Nhìn trạng thái của tên mù không mấy tốt đẹp, nhưng Ôn Ngọc không tiện quan tâm.
Hắn vừa trải qua một cú sốc đáng sợ về tinh thần, nên cho tới lúc này vẫn còn cảm nhận được sự đau đớn tởm lợm.
Ôn Ngọc phỉ nhổ mười tám đời tổ tông tên biến thái khốn khiếp trong lòng.
Trời lại chập tối, mã xa ghé lại một quán trọ ven đường, khi này đã là về gần đến kinh thành.
Người người tấp nập, đèn đuốc rực sáng một khu người dân.
Dường như tại nơi này đang tổ chức lễ hội gì đó.
Quân vương giá đáo, mọi người nhốn nháo hẳn lên.
Đáng ra Hoàng đế vi hành phải dừng nghỉ chân tại mấy nơi đặc biệt dành riêng cho Hoàng đế.
Chỉ là nếu ở đó, Ôn Ngọc chắc chắn sẽ nhảy dựng lên vì sự tịch mịch, yên ắng quá mức.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Khắc Nhĩ và Đoan Chính, Ôn Ngọc phấn khởi hẳn lên khi nhìn thấy được sự hoạt động về đêm của những khu dân sống quanh kinh thành.
Đèn lồng cháy sáng, gió nhẹ khẽ thổi tung bay làn tóc.
Nam nhân mang dung nhan xinh đẹp, nụ cười khiến người nhìn điêu đảo hướng về một quán trọ.
Hắn không hề hay biết là hắn đi tới đâu, đám đông liền dạt ra tới đấy để đường cho hắn đi.
Quán chủ thận trọng quan sát hành động của quý nhân, nam tử có chết cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày Thái hậu và Thái thượng hoàng ghé qua quán của gã.
Cảm khái một câu, giàu to rồi!
Ôn Ngọc vô tư đến mức chẳng thèm để ý là người khác luôn thận trọng khi thấy hắn.
Cơ bản là Ôn Ngọc không rảnh để ý đến việc đó, ngay cả bản thân đang bị thương cũng mặc kệ.
Hương thơm từ xâu thịt nướng bốc lên, mùi kẹo ngọt thi nhau quấn quanh đầu lưỡi làm hắn mê mệt.
Khắc Nhĩ kéo tay con người ham chơi này bước nhanh: "Đừng gây chú ý nữa! Vào mau!"
Việc bọn hắn xuất hiện đã gây chú ý, bây giờ hắn còn muốn hòa nhập với đám đông vui chơi sao?
Câu trả lời là không thể!
Hắn đã đồng ý gắn kết với Tam đế bằng sợi dây tơ hồng, cho đến lúc chết cũng không thể tách rời.
Nếu hiện tại hắn nói bản thân mình hối hận, thì vẫn là phải chấp nhận.
Từ khi Ôn Ngọc được sắc phong, căn bản là đã hết đường quay lại.
Ôn Ngọc tâm trạng xuống dốc, từ cửa sổ nhìn ra những người dân đang nhảy múa vui chơi, phồng má nhíu mày không động đậy.
"Ngươi mau đến đây tắm rửa thân thể." Lạc Hà nhẹ giọng lại gần, nắm lấy tay hắn.
Ôn Ngọc dứt khoát giãy ra: "Đừng động vào ta!"
Lạc Hà ngơ ngẩn vẫn chưa tin vào tai mình đã nghe và hành động hắn đối với mình, tim bỗng vang lên một tiếng "rắc".
Đau nhói.
Ôn Ngọc thấy y vẻ mặt thất thần, tim hắn cũng bỗng dưng có cảm giác kì lạ khó hiểu.
Quyết định không thèm để ý tới nam nhân kì lạ này nữa, hắn bỏ ra khỏi phòng.
Vì sợ nam nhân phát hiện nên bước chân của hắn cũng nhẹ tựa lông hồng.
"Sương Hạ? Ngươi đâu rồi?" Lạc Hà luống cuống, vậy mà y lại chẳng nghe được động tĩnh gì từ đối phương.
Ôn Ngọc phỉ báng, hắn và y quen biết mới bao lâu? Sao y cứ như mẹ hắn mà quản chuyện của hắn thế? Cái thái độ kia..
không phải là thái độ của hai người vừa quen nhau!
...
Ôn Ngọc bỏ trốn, khẽ đóng lại cửa.
Một lần bị đám man rợ bắt đi dường như hắn đã quên.
Trong trí óc của hắn hiện giờ, Tam đế mới chính là mối nguy hiểm.
Vì thế, một kẻ điếc không sợ súng ngang nhiên biến mất khỏi quán trọ...
Không lâu sau, Lạc Hà điên cuồng đạp cửa, lên tiếng sắc nhọn như đao mà ra lệnh: "Bắt Hoàng hậu về cho ta!"
"Tuân, tuân lệnh." Chúng lính canh thấy Lạc đế như vậy, tâm trí cũng tránh không được vọt thẳng lên mây.
...
Khắc Nhĩ và Đoan Chính nghe tin, vừa tức giận vừa lo lắng.
Trong lòng rối loạn, không biết phải xử lý sao với tên nghịch ngợm hồ nháo này.
Kẻ yêu không được hận không xong, đúng là rất khiến người khác đau đầu!.