Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế Trên Hoàng Đế Là Phu Quân!

chương 71: 71: một khóc hai nháo ba ăn vạ cuối cùng rước vợ về nhà

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Ta không đi! Không đi đâu hết! Bỏ ông đây ra!" Ôn Ngọc vùng vẫy, hai mắt trừng lên giận dữ la lối.

"Tổ phụ, người muốn cái gì ta đều cho người.

Chỉ cần người quay về Thiên Vân với ta." Lạc Minh thần kinh thép trấn giữ người đang quậy phá.

Đã qua một canh giờ nhưng Ôn Ngọc sức lại vô cùng tràn đầy cứ nháo như trẻ chưa lớn.

Mà cũng đúng, kiếp này hắn chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi...!Kiếp trước rồi kiếp kia gì đó...!Xin phép bỏ qua!

"Hả?" Hắn nhìn Lạc Minh nhếch nhếch khóe môi: "Cái gì ta muốn cũng đều chấp nhận sao?"

"Phải.

Đều chấp nhận."

Ôn Ngọc đảo mắt, gương mặt hiện lên nét cười quỷ dị, thần thần bí bí nói: "Ta muốn ba ám vệ kia trở thành người của ta!"

"Ba ám vệ kia?" Lạc Minh tò mò hỏi lại: "Ý người là ba ám vệ của Hoành Khúc đế?"

Ôn Ngọc như một đứa trẻ ngốc đòi cho bằng được thứ mình muốn.

Hắn gật đầu như mổ thóc: "Đúng đúng đúng! Ba người nọ đúng là xinh đẹp mỹ mạo.

Thật xứng với gia ta!"

Lạc Minh bất lực đứng một bên xoa xoa thái dương.

Ôn Ngọc thật sự bị mất trí rồi...!Cả ám vệ nước người ta cũng muốn đem về.

Nếu yêu cầu với Hoành Khúc như thế, lại cho thấy rằng Lạc Minh quả là không biết điều.

Còn nếu không đem họ về cho hắn...!chẳng phải cái người vô lý lẽ này cứ mãi ở lỳ đây chịu khổ nha?

Lạc Trì Phụ hoàng y trên cao cũng sẽ nhíu mày không hài lòng.

Lạc Minh đành thở dài thỏa thuận, chỉ cần hắn chịu về Thiên Vân là tốt.

Vân Lạc từ trên cây quan sát tình hình bên trong.

Người nọ vậy mà vẫn có sức la hét vang vọng thế thì chắc cũng không sao nữa rồi.

Y nhìn chăm chú Lạc Minh.

Không rõ thân phận của nam nhân kia phải cao quý đến cỡ nào, mới khiến một người như Lạc Minh cúi người khuyên nhủ.

Nhưng nếu gọi là cao quý thì tại sao lại lưu lạc đến đây còn trong hình dạng một tên ăn mày?

Vân Lạc không động đậy, cuối cùng là như gió thổi mà nhẹ nhàng biến mất.

...

Sáng sớm cung điện Y Vân Quốc đã trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Nguyên văn chính là...!Ca nhi của Hoàng đế sinh hài tử.

Ôn Ngọc rất thích trẻ con, vừa nghe tiếng khóc oe oe đã chạy tới muốn lao vào phòng hậu sinh.

Bị Lạc Minh ngăn lại: "Khoan khoan! Người muốn vào thật đấy à?"

"Chưa nói đến đây là Y Vân, còn là ca nhi của Đế vương.

Người vào đó làm gì? Gia của ta! Người đừng có...!như vậy nữa mà!" Lạc Minh cau mày, bất đắc dĩ thở dài.

Tâm trí Ôn Ngọc hiện tại vô cùng rối loạn, càng khiến cho y cảm thấy tội lỗi.

Ôn Ngọc bĩu môi: "Ta làm sao...!Ta cũng muốn có..."

Lạc Minh nhìn hắn không tránh khỏi đau lòng.

Hắn không nên sống quá lâu như vậy.

Trật tự đảo ngược, thần trí càng khó tiếp nhận.

"Người nên quay về rồi.

Hoành Khúc cũng đồng ý để ám vệ về với người.

Còn không mau đi?"

Ôn Ngọc ngơ ngẩn, bước lên mã xa.

Ánh mắt hắn vô định nhìn về phía trước.

Không khác gì Lạc Minh...!Ôn Ngọc cũng nghĩ thế...!Hắn cũng nghĩ rằng bản thân nên quên hết đi mới phải...!Cớ sao lại lưu luyến nhớ mãi làm gì.

Hắn không nhúc nhích suốt quãng đường dài...!đôi lúc Lạc Minh còn tưởng hắn hình như còn không tồn tại trên cõi đời này nữa.

"Cho ta xuống..."

"Tổ phụ...!Người lại làm sao?"

"Cho ta xuống!" Ôn Ngọc lại nổi điên, cấu víu tóc tai rối loạn.

Hắn toan vén màn nhảy xuống.

"Dừng lại! Dừng xe!" Lạc Minh biến sắc mặt tối sầm.

Thật nguy hiểm!

Ôn Ngọc nhảy xuống, lảo đảo đi đến một cái cây to, nhìn lên trên đó gọi với theo: "Lạc nhi à, ta muốn đi cùng ngươi!"

Không có tiếng đáp lại.

"Khắc nhi à, ta muốn đi cùng ngươi!"

Vẫn chẳng có tiếng đáp lại.

"Đoan nhi à, ta đi với ngươi nha?"

Cả đoàn người nhìn hắn với ánh mắt quái dị, Lạc Minh xoa mi tâm cũng không biết phải xử lý làm sao.

"Các ngươi bỏ ta...!các ngươi lại dám bỏ vi phu!" Ôn Ngọc chán ghét: "Nếu đã vậy...!ta cũng chẳng cần thiết phải sống nữa, chẳng cần tiếp tục nữa..."

Hắn toan lấy đá đập vào đầu chính mình.

Một bàn tay ấm áp nào đó đã ngăn hắn lại.

Nam nhân thân vận y phục tím nhã nhặn từ đâu đi đến.

Gương mặt y có đôi chút oán hận, trách một tiếng: "Ngươi bị ngu à?"

Ôn Ngọc ngây ngốc, dòng chảy kí ức lại chợt ùa về.

Hắn ôm đầu la toáng lên: "Là kẻ nào? Là kẻ nào? Là kẻ nào đã giết họ? Ngươi là ai? Tên khốn này, là ai?"

Uyển Dung nhìn hắn không hết xót xa, năm đó quả thực y đã muốn cùng hắn cắt đứt đoạn duyên phận.

Chẳng qua, khi chứng kiến người nọ cứ mãi ngập ngừng trước chén canh Mạnh Bà không nỡ uống lại khiến y một lần nữa mềm lòng.

Hắn không nỡ uống, làm sao y lại nỡ ngoảnh mặt bỏ đi?

Chỉ là, tìm hắn có đôi chút mất thời gian.

"Ôn Ngọc, ngươi nhìn cho kỹ.

Ta đây là ai?"

Ôn Ngọc nghe y nói, miễn cưỡng ngước mắt.

Suy nghĩ một lát, người này hắn chưa gặp qua bao giờ...!nhưng mà trong đầu lại không ngừng hiện lên một cái tên: "Uyển Trúc."

Nam nhân hạ giọng: "Ta hiện tại là Uyển Dung không phải Uyển Trúc, nếu ngươi gọi như thế...!người ta sẽ nói ngươi bị ngốc đấy!"

Trong lúc hai người đang xì xầm to nhỏ.

Vân Lạc lúc này mới từ sau thân cây nhảy ra, kéo hắn về phía mình: "Cho hỏi các hạ là?"

Uyển Dung nhìn người kia, lúc đầu có chút ngơ ngác nhưng rất nhanh đã hồi phục tinh thần.

Khóe môi cong lên đắc ý: "Ngọc à, là người quen."

Lạc Minh không còn kiên nhẫn, cho Nghiêm tổng quản xuống gọi họ lên mã xa trước.

Không nên gây náo loạn ở đây.

Ôn Ngọc từ khi thốt ra cái tên Uyển Trúc thì như bị thôi miên.

Uyển Dung nói gì thì là như thế.

Một mực bám riết lấy y.

Hắn ngây ngốc ngồi trong xe ngựa, hai mắt thì không một khắc nào rời nam nhân y phục tím.

Hắn đột nhiên bật cười khanh khách, sống lâu quá làm hắn không tự chủ được muốn bệnh!

Ôn Ngọc cười ngặt nghẽo, qua mấy giây sau hắn mới ngừng được.

Không biết đã tỉnh táo hay chưa mà cả Lạc Minh và Uyển Dung đều nghe hắn nói: "Thật ngu ngốc."

"Đáng ra ta nên tha cho họ mới phải!"

"Uyển Dung...!Có phải ba ám vệ kia là Khắc Nhĩ, Lạc Hà và Đoan Chính?"

Uyển Dung gật đầu: "Sao ngươi biết?"

Ôn Ngọc nhoẻn miệng cười giễu cợt: "Ta đoán."

"Có rất nhiều cách...!Không phải chỉ riêng ta mới có cách...!Họ có thể không cần phải làm như thế, mặc dù ta không nỡ quên...!Họ lại muốn quên ta đi."

"Uyển Dung ngươi có phải cũng đã từng nghĩ như vậy?"

Uyển Dung im lặng.

Ôn Ngọc lại cười phá lên: "Diệp Uy đâu?"

"Ta biết năm đó là Diệp Uy muốn giết ta." Ôn Ngọc nhìn đăm đăm Uyển Dung: "Ta muốn hỏi hắn lý do."

"Sao ngươi lại nghĩ Diệp Uy còn sống?" Uyển Dung cau mày không vui hỏi.

"Ngươi là ai? Uyển Dung, ngươi muốn lừa ta đến khi nào?" Khóe mắt Ôn Ngọc ướt đẫm: "Lừa ta, ngươi vui lắm hay sao?"

- ----- Tác giả có lời muốn nói:

Xin lõy, tác chỉ mới vị thành niên, chưa biết yêu là gì QAQ những cảnh khóc than sến súa trong truyện chỉ là mộng tưởng xàm xí của trẻ chưa lớn, cầu ném đá!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio