Sau khi Huyền cung chủ và Diệp Uy dẹp xong bè lũ vây cánh của Thiên tướng quân, Lạc Minh ngay tức thì xem xét hạ lệnh hành quyết.
"Lão ta không phải cũng vì con gái thôi sao? Hà cớ gì ngươi phải nặng tay như thế?" Ôn Ngọc nhăn mặt, nhìn Lạc Minh biện hộ thay.
"Tổ phụ, đây là tạo phản.
Người còn định nói thay cho hắn hay sao?"
"Nhưng..."
"Tổ phụ, người nên về nghỉ ngơi.
Chỗ này cứ giao lại cho trẫm là được."
Ôn Ngọc: "..."
Uyển Dung sớm đã đe dọa, đêm nay hắn phải đến phòng y.
Ôn Ngọc mang những cảm xúc phức tạp lẫn thẫn bước vào phòng ngủ, lại bắt gặp ngay Uyển Dung đang thoát y.
"Ngươi ngươi ngươi..." Máu mũi chầm chậm chảy ra, hắn thầm mắng một tiếng trong lòng rồi dùng tay áo lau đi.
"Hửm? Chảy cả máu mũi? Ngươi quả nhiên là đồ háo [email protected]" Uyển Dung thản nhiên tiến đến trước mặt hắn, đáy mắt y hiện lên đầy ý cười xảo trá.
Ôn Ngọc lấy hai tay che mặt, bối rối phủ nhận: "Gia, gia mới không có!"
"Bỏ tay ra, trên người ta còn chỗ nào mà ngươi chưa thấy qua? Đừng có mà ra vẻ ngươi trong sạch lắm."
Ôn Ngọc hạ tay, nhưng đôi mắt sống chết nhắm chặt: "Quân tử...!Quân tử..."
"Ôn Ngọc..." Uyển Dung lại gần: "Ta muốn cùng ngươi sinh hài tử."
Ôn Ngọc: "!" Hắn giật bắn, cả cơ thể đột ngột nóng ran.
Người kia chậm rãi ghé mặt vào hõm cổ hắn, cảm nhận được hơi thở nặng nề.
Ôn Ngọc lắp bắp dùng hai tay chống lên ngực y: "Ngươi, ngươi hồ đồ rồi..."
"Không.
Điều ta nói chưa bao giờ là không suy nghĩ, vậy ngươi thế này là không muốn?"
"Không phải...!Ta..."
Lúc vừa nhìn thấy Diệp Uy, Uyển Dung đã cảm nhận được một sự sợ hãi tột cùng.
Khó khăn lắm y mới gặp lại được hắn, không thể để Ôn Ngọc chạy thoát.
Mà nếu như người này lại bị kẻ khác cướp mất thì y cũng an ủi phần nào khi bản thân mang trong người máu mủ của hắn.
"Ôn Ngọc, ngươi có biết là ta thích ngươi đến mức nào hay không?"
"Cho dù ngươi nói ngươi chỉ yêu Tam hoàng, vẫn một lòng chờ đợi bọn họ nhớ lại thì ta...!Ta vẫn yêu ngươi sâu đậm như vậy."
"Ngươi nói lần đó làm sao ta tìm được ngươi? Vì vốn dĩ, từ lúc ngươi bước vào hang động Vĩnh Cửu là ta đã trông thấy ngươi rồi." Uyển Dung tựa đầu lên vai hắn nỉ non: "Ta không muốn ngay lúc đó xuất hiện, bởi lẽ trên đời này có thứ gì quý báu mà người ta lại dễ dàng có được đâu chứ?"
"Ngươi luôn nhớ về Tam hoàng, mà ta...!Ta luôn chỉ nhớ về một mình ngươi."
Ôn Ngọc lặng thinh nghe y nói, hắn ngước mắt ngắm nhìn gương mặt diễm lệ như tiên, tay bất giác đưa lên xoa đầu người thương, giọng khàn khàn: "Tình cảm là thứ mà gia ta đây khó hiểu nhất trên đời.
Mặc dù sống lâu hơn lẽ thường tình nhưng ta vẫn băn khoăn không tài nào hiểu nổi."
"Ngươi nói đúng, ta luôn chờ đợi.
Chờ đợi Tam hoàng như xưa nhìn về ta, chờ đợi họ nhớ ra ta mà đã quên mất rằng có một ca nhi dịu dàng vẫn luôn âm thầm bên cạnh ta." Hắn nâng mặt y lên đặt vào môi y một nụ hôn: "Uyển Trúc, vi phu nợ ngươi một đời."
"Dùng đời này trả hết cho ta.
Ta không muốn mãi phải đuổi theo hình bóng ngươi từ kiếp này sang kiếp khác nữa đâu." Uyển Dung nhẹ giọng.
"Được, một lần trả hết." Ôn Ngọc ôm y về giường, chính tay lột [email protected] y phục.
Trong không gian ngập tràn thanh âm ái muội, hai người cứ thế quấn quýt bên nhau suốt đêm dài...
...
Vân Lạc thấy cảnh kia đằng sau tấm rèm thì đã rất thức thời bỏ đi.
Y ngồi trên mái nhà nhìn về mặt trăng to tròn hiện ra trước mắt.
Tiếng nói tận sâu trong cõi lòng cứ vang lên thăm thẳm như muốn nuốt chửng lấy y.
《Ngươi không được bỏ rơi hắn.》
《Ngươi không được từ chối hắn.》
Không biết đại ca và đệ đệ của y có cảm nhận được hay không nhưng y lại cảm giác được tiếng nói ngày một nhiều và cực kỳ chân thực.
Nhiều đêm nó cứ vô thức hiện lên làm cho y không tài nào chợp mắt được.
"Ca ca?"
Vân Lạc quay người, là Thuần Nhã.
"Sao vậy? Không ngủ?"
"Cuộc chiến sáng nay làm đệ có hơi phấn khích.
Y Vân của chúng ta dẫu sao trước nay chưa từng có chiến tranh nội quốc như vậy mà."
"Còn huynh? Nhìn mặt là biết huynh vừa từ chỗ tiểu tử Ôn Ngọc ra đúng không?"
Vân Lạc: "Ừ...!thì..."
"Đúng rồi chứ gì?" Thuần Nhã reo lên: "Hắn là người đầu tiên làm cho huynh thành ra thế này đó ca ca à."
"Đệ uống rượu à?"
"Cũng có chút.
Lạc Minh đế mời bọn ta, có mời cả huynh.
Cơ mà huynh lại trốn ra đây..."
Vân Lạc không tiếp tục chủ đề này bèn đổi hướng: "Đệ...!Ta hỏi đệ, kể từ lúc chúng ta quen biết Ôn Ngọc, đệ có gặp phải cái gì kì lạ không?"
"Kì lạ?" Thuần Nhã chớp mắt: "Cái gì kì lạ?"
"Thì, như là có tiếng nói từ tiềm thức chẳng hạn..."
Thuần Nhã suy tư phút chốc, đáp: "Có! Nhưng chỉ một lần..."
"Hửm? Có sao? Lần nào?"
"Là lần đầu tiên chúng ta gặp Ôn Ngọc ấy.
Lúc đó huynh tưởng hắn là kẻ gây náo loạn định git chết hắn, nhưng bỗng nhiên có ai đó đã nói với ta là không được phép giết hắn..."
"Ai nói chứ?" Vân Lạc nhíu mày.
"Lúc đó ngoại trừ ta và huynh thì chẳng có ai đang mở miệng.
Giai Thụy cũng không có nói."
"Là ai?"
Từ sâu thẳm tâm hồn ngay tức thì vang lên giọng nói trầm trầm ấm áp lại dịu dàng: 《Là trẫm.》
"Ai?" Vân Lạc kinh hách ôm đầu: "Ngươi là ai?"
"Ca ca, huynh sao vậy?" Thuần Nhã đến gần thì bị y hất tay ra: "Ai? Ngươi là kẻ nào?"
《Là trẫm.》
...
Người xinh đẹp và thuần khiết, như bông hoa nở giữa vùng đất khô cằn.
Làn da người trắng mịn như tuyết đầu mùa rơi trong màn đêm.
Khuôn mặt ưu tú này...
Vân Lạc tỉnh lại đã là sáng hôm sau, Ôn Ngọc hay tin liền chạy vội đến đây xem tình hình: "Vân nhi, ngươi không sao chứ?"
"Đã nói là đừng gọi ta bằng cái tên buồn nôn đó!" Vân Lạc vừa tỉnh lại, gặp hắn đã đau đầu.
"Được được, không gọi thì không gọi."
Cả hai im lặng nhìn nhau một lúc thì Vân Lạc bất chợt lên tiếng: "Đêm qua ta đã mơ một giấc mơ."
"Ngươi mơ cái gì?"
"Ta gặp một người tự xưng là "trẫm" và có vẻ như y từng là một quân vương chẳng qua y lại mang hình hài ca nhi, ta vốn không hiểu được...!Thiên Vân Quốc tưởng chừng chỉ có một vị Hoàng đế ca nhi là người tên Uyển Dung kia thôi chứ? Không lẽ là còn có người khác?"
Ôn Ngọc run lên một cái, gian nan hỏi: "Người đó, người đó thế nào?"
"Ta không thấy rõ, nhưng người nọ khí chất bất phàm, nhìn qua thì giống một thư sinh ôn nhu, trên tay cầm quạt, miệng nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp."
Ôn Ngọc càng run rẩy dữ dội.
Một ca nhi lên làm Hoàng đế, lại mang dáng vẻ thư sinh ư?.