"Lâm tiên sinh." Thuỷ Miểu Miểu nhìn về phía Lâm Nam Vũ, ngượng ngùng nói: "Tôi muốn nói tôi không thể cùng anh giả bộ nữa."
Lâm Nam Vũ kinh ngạc nhìn về phía Thuỷ Miểu Miểu, không hiểu hỏi: "Tại sao?"
"Thẩm giáo sư đối với chuyện của tôi tương đối biết, anh ấy là thân thích của anh, tôi lo lắng sẽ bị nói toạc ra." Thuỷ Miểu Miểu tìm một lý do hợp lý, nói.
"Nếu như là như vậy cô không cần lo lắng, chúng ta vốn chính là coi mắt biết, lấy kết hôn là tiền đề lui tới, coi như không thành, cũng là trong tình lý, hơn nữa, mẹ tôi rất thích cô, tôi cảm thấy, chúng ta có thể nghiêm túc thử." Lâm Nam Vũ tao nhã lịch sự nói.
Nghiêm túc thử?
Thuỷ Miểu Miểu rùng mình, cười hì hì nói: "Lâm tiên sinh, nếu như anh bởi vì mẹ anh thích tôi, mà thay đổi lời anh dự tính ban đầu, tôi khuyên anh, lập tức bỏ loại ý niệm này đi, bởi vì, ý tưởng tôi đối với anh một chút cũng không có đổi."
Trên mặt Lâm Nam Vũ thoáng qua lúng túng, nhu hòa nhìn về phía Thuỷ Miểu Miểu, nói: "Ngay cả làm bộ, cũng không thể sao?"
"Thật xin lỗi." Thuỷ Miểu Miểu liếc thời gian, đã trễ giờ, "Anh đưa tôi đến cửa công ty là được rồi, cám ơn."
Lâm Nam Vũ cười, rất lịch sự đưa Thuỷ Miểu Miểu đến cửa công ty GBB mới rời đi.
Thuỷ Miểu Miểu đi tới công ty.
Khi cô đạp lên bậc thang, cánh tay đột nhiên bị bắt.
Thuỷ Miểu Miểu nhìn hướng người tới.
Thẩm Mặc Thần nổi giận đùng đùng kéo cô đi.
Thuỷ Miểu Miểu cả kinh, kinh ngạc nói: " Này, Thẩm tổng, anh làm gì."
Thuỷ Miểu Miểu kéo tay mình, căn bản kéo không ra mà!
Sau khi Thẩm Mặc Thần mở cửa xe ra, nhét Thuỷ Miểu Miểu vào, anh lại lên xe, ánh mắt sắc bén khóa Thuỷ Miểu Miểu, một hình dáng hưng sư vấn tội.(hỏi tội)
Thuỷ Miểu Miểu có chút sợ hãi, nâng lên nụ cười vô hại, thận trọng nói: "Thẩm tổng, oan có đầu nợ có chủ, mẹ anh chọc anh tức giận, anh tìm mẹ anh."
Thẩm Mặc Thần cắn răng, cằm căng thẳng, hỏi: "Thuỷ Miểu Miểu, cô rốt cuộc là ý gì? Tôi tìm cô làm bạn gái tôi, cô không đồng ý, lại cùng cậu tôi chung một chỗ, cô muốn bắt cá hai tay?"
Thuỷ Miểu Miểu sụp đổ.
Rõ ràng cô một cái thuyền cũng không có.
"Thẩm tổng, anh bớt giận, chuyện không phải như anh nghĩ đâu." Thuỷ Miểu Miểu mỉm cười nói.
"Rốt cuộc dạng gì?" Thẩm Mặc Thần lạnh lùng nói, giống như cô chỉ cần nói để cho anh không hài lòng, một giây kế tiếp, cô xui xẻo.
"Thật ra thì tôi không phải bạn gái cậu anh, tôi cùng cậu anh coi mắt biết, sau đó, cũng không có vừa ý, cậu anh không muốn bị người nhà buộc coi mắt, tôi không muốn bị Tả Doanh Doanh buộc coi mắt, thảo luận, sẽ giả bộ coi mắt thành." Thuỷ Miểu Miểu cười nói.
Thẩm Mặc Thần nhìn cô, trong mắt ác liệt nhưng hòa hoãn không ít, trầm giọng nói: "Làm liều, lập tức làm rõ."
"Báo cáo Thẩm tổng, đã làm rõ, nếu như không phải là anh ngăn, tôi cơm tối cũng không cần đi vào ăn đâu." Thuỷ Miểu Miểu hòa khí nói.
Thẩm Mặc Thần nhớ ra rồi, cô vốn là có lời cùng cậu anh nói, chẳng qua là, khi đó anh tức giận, ngăn cản.
Anh ôm cô đến trên đùi anh.
Thuỷ Miểu Miểu bị sợ, thận trọng nhìn Thẩm Mặc Thần.
Anh không thích ánh mắt cô phòng bị, hướng mắt cô hôn một cái.
Thuỷ Miểu Miểu vặn chân mày, đẩy về sau.
Trong mắt Thẩm Mặc Thần lóe lên, ngăn chặn sau ót cô, hướng môi của cô hôn.
Thuỷ Miểu Miểu trợn to hai mắt.
Nơi này là cửa công ty cô, còn có đồng nghiệp ra vào, nếu như bị đồng nghiệp thấy, mặt mũi cô đặt ở nơi nào.