Thẩm Mặc Thần đi đến cửa thang máy, Thẩm Gia Xương và cô nhỏ Thẩm Gia Bích của anh từ bên trong đi ra.
Thẩm Gia Xương nhìn thấy Thẩm Mặc Thần, quan tâm hỏi: "Ông nội con không có sao chứ?"
Thẩm Mặc Thần nhắm mắt, không nói gì, đi vào thang máy.
Thẩm Gia Bích nhìn thang máy một chút, không vui phàn nàn với Thẩm Gia Xương: "Thái độ gì vậy, người cũng không quan tâm, tốt xấu em cũng là cô nó."
"Được rồi, từ nhỏ nó đã thanh cao, kiêu ngạo, người ta còn không để vào mắt, huống chi cô nhỏ như bà." Thẩm Gia Xương lôi kéo Thẩm Gia Bích đi.
Thẩm Gia Bích và Thẩm Gia Xương cùng rời đi.
...
Thẩm Mặc Thần ngồi trên xe, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc lá, khói mù lượn lờ bên trong, đồng tử thật sâu nhìn về phía trước.
Anh giống như là quyết định cái gì, dập thuốc lá, cầm điện thoại di động lên.
Phía trên cũng không có tin của Thủy Miểu Miểu.
Thẩm Mặc Thần nhíu lông mày, gọi điện thoại cho Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu nghe được điện thoại di động của mình vang lên.
Mẹ nó
Hôm qua cô tìm phòng trọ đến hai giờ, bị tiếng điện thoại đánh thức, đầu đau muốn nứt.
Thủy Miểu Miểu nhắm mắt lại sờ điện thoại di động dưới gối, nheo mắt lại nhìn thời gian.
Chỉ có giờ..
Khóc.
Cô bị đánh thức, mang theo giường khí, không vui nói ra: "Đại ca, sớm như vậy, chạy đi đầu thai à."
Bời vì còn chưa có tỉnh ngủ, thanh âm mang theo lười biếng và gợi cảm.
Thẩm Mặc Thần nhắm mắt, nói ra: "Hôm qua em không gửi tin nhắn cho tôi."
"Không có thì không có thôi, không gửi nhắn tin phạm tội sao?" Thủy Miểu Miểu không khách khí trả lời.
Trong mắt Thẩm Mặc Thần lạnh mấy phần, trầm giọng nói: " phút sau, tôi đến nhà dưới lầu nhà em, nếu em không xuống, tôi sẽ đi lên."
Không đợi Thủy Miểu Miểu trả lời, anh liền cúp điện thoại.
Thủy Miểu Miểu bị đánh thức, sợ hãi mở to mắt.
Trở mình một nhảy từ trên giường xuống, mang dép, xông vào nhà vệ sinh, đánh răng, rửa mặt.
Để anh lên, nhìn thấy Viêm Viêm, cô còn lăn lộn cái rắm.
Thủy Miểu Miểu đổi một chiếc váy dài trắng.
Tháng năm buổi sáng thật lạnh, cô khoác chiếc áo thể thao, chạy xuống dưới lầu.
Trời tờ mờ sáng.
Thủy Miểu Miểu hai tay trước ngực, co cái đầu, không vui đi tới đi lui dưới cầu thang.
Trước mắt lóe lên ánh đèn.
Thủy Miểu Miểu chuyển mắt, nhìn thấy xe Thẩm Mặc Thần.
Cô thở dài một hơi, chạy tới, gõ gõ cửa sổ xe.
Thẩm Mặc Thần hạ cửa xe xuống, ánh mắt u sâu nhìn về phía Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu rũ đôi mắt, phàn nàn nói: "Đại ca, tối hôm qua giờ tôi mới ngủ được, anh không biết Chu công là công à! Cho người một chút thời gian hẹn hò, được không?"
Thẩm Mặc Thần nhìn sang ghế lái phụ, trầm giọng ra lệnh: "Lên xe, đi ăn sáng với tôi."
"Có thể không đi ăn không?" Thủy Miểu Miểu thỉnh cầu nói.
Hiện tại cô chỉ muốn ngủ.
"Không thể." Thẩm Mặc Thần xác định nói.
Thủy Miểu Miểu không thể trêu vào Thẩm Mặc Thần, bất đắc dĩ lên vị trí kế bên tài xế ngồi, lười biếng dựa vào ghế.
"Muốn ăn cái gì?" Thẩm Mặc Thần liếc cô một chút, hỏi.
Thủy Miểu Miểu ngáp một cái, mắt buồn ngủ nhìn phía trước, mang theo cảm xúc nhỏ, nói ra: "Ăn anh được khong?"
"Được, chẳng qua, trước lúc này, phải để dạ dày tôi no đã, rồi tôi đút no bụng em." Thẩm Mặc Thần trầm giọng nói.
Thủy Miểu Miểu: "..."
Cô chậm rãi nhìn về phía Thẩm Mặc Thần, dở khóc dở cười.
Thẩm tổng, còn có thể vui sướng trao đổi hay sao?
Thẩm Mặc Thần đối diện đôi mắt Thủy Miểu Miểu, hỏi: "Thế nào?"
Thủy Miểu Miểu nhìn quần áo anh không có đổi, trên mặt hơi mọc ra một chút râu ria, vẫn rất có vị đàn ông.
Cô đoán chừng hôm qua anh ngủ ở bệnh viện.
Đối với người hiếu thuận, cô sẽ thêm mấy phần hảo cảm. Ánh mắt cũng dịu một chút, hỏi: "Người thân của anh tốt hơn chút rồi chứ?"