Thủy Miểu Miểu về đến công ty vừa lúc đến giờ ăn trưa.
Sâm Mễ ôm một sấp văn bản, nhăn nhó đi đến đặt trên bàn Thủy Miểu Miểu, hai tay khoanh trước ngực, ẻo lả nói: “ Cái này là của em, em có thể cầm theo nó lên lầu ăn cơm.”
“ Oh, cảm ơn anh Sâm Mễ.” Thủy Miểu Miểu cười nói.
“ Sao rồi, đã chụp được bức ảnh nào của Tăng Tử chưa?” Sâm Mễ trong lòng ôm hi vọng hỏi.
“ Rồi ạ.” Thủy Miểu Miểu đưa túi hồ sơ cho Sâm Mễ.
Sâm Mễ nghi ngờ, lôi ra xem sau đó vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, hỏi: “ Trời ơi, người đàn ông hẹn hò với Tăng Tử là ai vậy?”
Các đồng nghiệp nghe thấy thế tò mò liền rối rít vây quanh xem.
“ Còn hình nào nữa không?” Băng Băng hỏi.
“ Em không còn hình nào nữa.” Thủy Miểu Miểu thật thà nói.
“ Sao có thể chứ, cô theo họ đến tận chỗ ăn cơm, sao lại không chụp được bức nào nữa? Yên tâm đi, chúng tôi không dành công của cô đâu.” Băng Băng giọng kỳ quái nói.
Thủy Miểu Miểu lúng túng cười.
Theo logic, đã theo được đến nơi họ ăn cơm, thì không thể nào mà lại không chụp được bức ảnh rõ mặt người đàn ông kia.
Nhưng đây là bức ảnh mà Thẩm Mạc Thần cho cô, cô có chụp đâu mà có bức ảnh nào thấy mặt?
Thủy Miểu Miểu gãi đầu, tìm lý do nói: “ Em sợ bị phát hiện, cho nên phải đứng từ xa không dám lại gần.”
“ Thế là tốt lắm rồi. Thủy Miểu Miểu là nhân viên mới có thể chụp được những bức ảnh này quả là không dễ dàng, mọi người mau giải tán đi.” Sâm Mễ nói giúp Thủy Miểu Miểu.
Những đồng nghiệp nghe xong, phẫn nộ rời đi.
Sâm Mễ chờ những đồng nghiệp kia rời đi, liền cúi người hạ thấp giọng hỏi: “ Tiểu Thủy, anh là tổ trưởng của em, em chụp ảnh là để nộp cho anh, thật sự em không chụp được bức hình nào nữa à?”
Thủy Miểu Miểu nhìn Sâm Mễ lắc đầu.
“ Vậy tóm lại em có nhìn thấy mặt người đàn ông đó không?” Sâm Mễ kinh ngạc hỏi.
Thủy Miểu Miểu lại lắc đầu lần nữa.
Cô nhìn Sâm Mễ không vui, nhưng thật sự cô không biết người đàn ông ấy là ai, cũng không thể hồ đồ nói bừa được.
Buổi chiều, sau khi các tổ trưởng họp.
Sâm Mễ bĩu môi, đá cái ghế giọng oán trách: “ Băng Băng chết tiệt, chỉ giỏi nịnh nọt.”
Sâm Mễ ngồi xuống, tròng mắt hướng về phía Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu run lên, nhìn điệu bộ của anh ta, chẳng lẽ lại gặp họa sao?
“ Anh nói em, phải nhìn rộng vào, nếu như lần đó em chụp được cận mặt thì không ai có thể tranh được với tổ của chúng ta, vừa rồi tổ của Băng Băng đã dành đi lấy tin rồi.” Sâm Mễ cả giận nói.
“ Thật xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý hơn.” Thủy Miểu Miểu áy náy nói.
Ánh mắt Sâm Mễ dò xét Thủy Miểu Miểu sau đó hướng về phía những tổ viên khác: “ Tổ ta hội ý nào.”
Dưới quyền Sâm Mễ, tính cả Thủy Miểu Miểu thì có nhân viên, biệt hiệu là: Tiểu Bát, Tiểu Mã và Chim bồ câu nhỏ.
“ Anh Sâm Mễ, chị Băng Băng thật quá đáng. Rõ ràng tổ chúng ta đang phụ trách Case ấy vậy mà bọn họ nhìn thấy đầu mối liền đoạt mất, thật không biết xấu hổ.” Tiểu Bát đổ thêm dầu vào lửa nói.
“ Em cảm thấy, chúng ta hãy đi tìm một nguồn tin lớn để chiếm trang đầu, phải ngăn chặn tổ của chị Băng Băng lại.” Tiểu Mã đề nghị.
“ Hiện tại, muốn lên được trang đầu chỉ có thể là tin về Dạ Lăng Dật, nhưng mà nói chuyện với anh ta rất khó. Không phải đã có lần đến gặp anh ta, nói sai có câu mà lập tức phải cuốn gói đi đó sao?” Chim bồ câu nhỏ trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.
Sâm Mễ nghe qua những ý kiến của tổ viên, giọng phẫn hận: “ Phú quý hiểm trung cầu, chúng ta hãy cũng làm Case về Dạ Lăng Dật, ai muốn làm?”
“ Em và Tiểu Bát đang làm Case về Hồ Ca, không có thời gian rồi.” Chim bồ câu nhỏ không muốn đụng đến Dạ Lăng Dật, sợ không cẩn thận lại mất việc.