Chẳng qua, Thẩm Mặc Thần cũng đã nhìn ra được, thằng nhóc này đang dùng cách kích tướng, làm cho người ta phải nghĩ, mà nghĩ không được thì càng kích thích người ta phải làm bằng được.
Nhóc con này sách lược khá lắm.
“ Nếu như cha tiếp cận mẹ, sẽ phải dùng tới thủ đoạn đó? Con có cảm thấy làm như vậy mẹ sẽ vô cùng hận cha không?" Thẩm Mặc Thần như suy nghĩ điều gì liền hỏi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao anh không muốn dùng thủ đoạn.
Anh biết làm thế cô sẽ hận anh.
Viêm Viêm đặt bịch sữa lên bàn, cười ha haa, hai vai rung lên, rất không nể mặt nói:" Cha nghĩ mẹ ngốc biết hận sao, mẹ con rất rộng lượng, ngay cả đuổi mẹ ra khỏi nhà mẹ còn không hận, sao có thể hận cha? Cha yên tâm, cha cứ làm đi. Theo con được biết, vẫn chưa có người nào khiến cho mẹ hận ".
Thẩm Mặc Thần tròng mắt trầm xuống, đúng là chỉ có thể dùng thủ đoạn thì mới thành công được.
Anh nhìn qua Viêm Viêm, thấy thằng nhóc ngáp cái.
Cánh tay Thẩm Mặc Thần nâng lên, nhìn đồng hồ đeo tay, hỏi:" Hôm nay định ngủ ở đây?"
Ánh mắt Viêm Viêm từ từ nhìn về phía giường anh, sau đó chậm rãi nhìn về phía anh, hai con mắt đen lúng liếng mong chờ, bộ dạng đáng thương nói:" Hổ dữ cũng không nợ ăn thịt con, đúng không cha?"
Thẩm Mặc Thần cười lên một tiếng, thằng nhóc này, so với Thủy Miểu Miểu còn giảo hoạt hơn:" Con có mang quần áo ngủ không?"
Viêm Viêm vỗ vào cặp sách, cười hì hì nói:" Mọi thứ đã chuẩn bị hết rồi ạ ".
“ Đi tắm đi, ngày mai cha sẽ bảo người đưa con về ". Thẩm Mặc Thần trầm giọng nói.
“ Nhưng mà ". Viêm Viêm nhíu mày, giọng thương lượng:" Việc con đến tìm cha, cha sẽ không nói với mẹ ngốc đấy chứ?"
“ Vì sao cha không được nói?" Thẩm Mặc Thần không hiểu.
“ Nếu cha nói, con làm sao có thể làm gián điệp bí mật, giúp cha nắm thông tin đây? Thật ra thì, trong lòng con vẫn hi vọng cha và mẹ ngốc có thể kết hợp lại thành một gia đình hạnh phúc, dù sao anh em cùng cha mẹ vẫn tốt hơn anh em cùng mẹ khác cha, cha nói có đúng không? Ha haa?" Viêm Viêm vẻ mặt vô hại, vừa nói vừa cười.
Thẩm Mặc Thần hơi giật giật khóe miệng.
Đứa nhỏ này, chuyện hoang đường nào cũng có thể nói được, nó và Thủy Miểu Miểu giống nhau như đúc, có thể đem một chuyện vô lý biến thành chuyện có lý, đây chính là di truyền.
Thẩm Mặc Thần hơi đảo tròng mắt, khóa Viêm Viêm trong tầm nhìn, hiểu ý thằng nhóc liền hỏi:" Con chắc chắn không phải vì con sợ mẹ sẽ cho con trận?"
“ Cha biết rồi còn hỏi. Dù gì thì con cũng là người đi vào hang cọp, nằm gai nếm mật, trọng trách nặng nề, bảo vệ người dũng cảm cũng là chức trách của cha, có đúng không?" Viêm Viêm thử thuyết phục Thẩm Mặc Thần.
Thẩm Mặc Thần gật đầu.
Sợ rằng, nếu như Thủy Miểu Miểu biết chuyện, anh và Viêm Viêm gặp nhau, phản ứng đầu tiên là nhất định sẽ mang Viêm Viêm chốn đi, cái gì cũng không cần, cái gì cũng không muốn lập tức biến mất.
Bây giờ quả thật không phải là lúc.
“ Cha biết rồi ". Thẩm Mặc Thần trầm giọng nói.
“ Đúng rồi ". Viêm Viêm cúi đầu, lấy ra trong túi mấy tờ phiếu, đưa cho Thẩm Mặc Thần cười hi hii:" Cha, cha có thể thanh toán giúp con mấy cái vé tàu này không ạ?"
Thẩm Mặc Thần:" …".
Anh nhìn lướt qua, là vé ngồi.
Ha haa.
Hai mẹ con, đúng là giống nhau như đúc.
Thẩm Mặc Thần lấy trong ví ra một xấp tiền, đưa cho Viêm Viêm nói:" Đợi sau khi cha thành công thu phục mẹ con, sẽ thưởng cho con thêm, con phải cố gắng lên ".
“ Con nhất định sẽ cố gắng ". Viêm Viêm vờ nắm tay, giơ lên, sau đó đem tiền nhét vào trong túi, vui vẻ đi tắm.
Thẩm Mặc Thần lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Miêu Kiều ở bộ phận IT, ra việc:" Miêu Kiều, giúp tôi một chuyện …”