Thủy Đinh hiểu rõ, đôi mắt cô ta híp lại, nói: “ Mẹ, chiêu này của mẹ thật cao tay, “ Mượn đao giết người”, rất thông minh. Nếu Thủy Miểu Miểu dám bắt nạt người phụ nữ của Thẩm Mặc Thần, Thẩm Mặc Thần chắc chắn sẽ ghét cô ta, không biết chừng sẽ quay sang trừng trị cô ta.”
Tả Doanh Doanh tưởng tưởng Thủy Miểu Miểu bị Thẩm Mặc Thần trừng trị liền vui vẻ, cười nói: “ Dám theo mẹ đấu, mẹ chỉnh chết cô ta.”
Trên tầng.
Thủy Miểu Miểu mở cửa đi vào chống lại ánh mắt Thủy Cường Dật.
Thủy Miểu Miểu không muốn ông lo lắng, chuyện vừa rồi cô không nói, nhẹ nhàng nói: “ Cha, hôm nay thời tiết rất đẹp, cha có muốn đi dạo không?”
“ Cô Hai, bà chủ không cho ông chủ ra ngoài.” Người giúp việc khó xử nói.
Thủy Miểu Miểu mấp máy miệng, bất đắc dĩ nhún vai, đi đến trước mặt Thủy Cường Dật, cười hỏi: “ Cha, cha có muốn ăn chuối không, con bóc cho cha?”
Mắt Thủy Cường Dật khẽ chớp.
Thủy Miểu Miểu đem chuối bóc ra, đưa tới bên miệng Thủy Cường Dật, nói: “ Cha không cần lo lắng cho con, con rất tốt, Viêm Viêm rất ngoan, cũng lâu rồi cha không nhìn thấy Viêm Viêm nhỉ, cháu rất cao, đẹp trai, lại còn rất thông minh, chính mình tìm được vật quý, một năm lời được hơn van.
Con hiện tại đã tìm được một công việc tốt, chờ con kiếm được tiền, liền đưa cha ra ngoài.”
Đôi mắt Thủy Cường Dật hồng hồng.
Ăn xong.
Thủy Miểu Miểu lau miêng cho Thủy Cường Dật, lại lau tay cho mình rồi nhẹ nhàng cắt móng tay cho Thủy Cường Dật.
Cô cầm lấy tay Thủy Cường Dật trong chăn ra.
Đột nhiên, Thủy Cường Dật cầm lấy tay cô.
Thủy Miểu Miểu khẽ giật mình.
Hình như trong bàn tay cô có thứ gì đó.
Cửa bị mở ra.
Thủy Cường Dật nhíu mày, buông tay cô ra.
Tay Thủy Miểu Miểu nắm chặt quả đấm, nhìn về phía Tả Doanh Doanh
Ánh mắt Tả Doanh Doanh nhìn Thủy Miểu Miểu, không hờn giận nói: “ Nhà chúng ta bây giờ ăn cơm, cô không phải mặt dày đến mức ở lại ăn cơm chứ?”
“ Tôi cắt móng tay cho cha xong rồi đi.” Thủy Miểu Miểu đáp, cô xoay người, ngồi xuống, cúi đầu, cô giả vờ tìm đồ trong túi xách, khẽ mở bàn tay ra.
Thủy Cường Dật đưa cho cô một viên thuốc, viên thuốc bị ông nắm trong thời gian dài nên có chút biến dạng.
Thủy Miểu Miểu cất viên thuốc vào trong túi, nghi ngờ nhìn về phía Thủy Cường Dật.
Thủy Cường Dật hy vọng nhìn cô, ông muốn nói ra suy nghĩ của mình, khẽ chớp chớp mắt.
Thủy Miểu Miểu khẽ gật đầu, bắt đầu cắt móng tay cho Thủy Cường Dật.
Hai tay Tả Doanh Doanh khoanh trước ngực, tựa người vào cửa, nhìn Thủy Miểu Miểu, cười nhạo nói: “ Lại giả bộ làm đứa con hiếu thảo!”
Thủy Miểu Miểu không đáp, chuyên tâm cắt móng tay.
Tả Doanh Doanh nhìn Thủy Miểu Miểu, không kiên nhẫn đáp: “ Cô làm nhanh lên, tôi nhìn thấy cô liền ăn cơm không ngon.”
Thủy Miểu Miểu coi như không nghe thấy gì, đối với Thủy Cường Dật nói: “ Cha, con về trước, khi nào rảnh con qua thăm cha.”
Thủy Cường Dật khẽ chớp mắt.
Thủy Miểu Miểu xách túi lên rời đi, cô quay đầu lại, vẻ mặt đăm chiêu nhìn về hướng cửa sổ phòng Thủy Cường Dật.
Lông mày nhíu lại.
Tay của cha giống như có thể cử động được, tại sao lại muốn giấu Tả Doanh Doanh?
Viên thuốc cha đưa cho cô có tác dụng gì?
Chẳng lẽ, cha đang gặp nguy hiểm?
Sống lung Thủy Miểu Miểu lạnh buốt.
Bạn bè của cô rất ít, bác sĩ lại càng không có, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Thẩm Mặc Thần có thể giúp cô điều tra.
Nghĩ thông suốt, cô đi đến trạm xe bus, đi đến khu Long môn.