Thủy Miểu Miểu vặn vẹo cổ tay, nhìn anh một cái.
Cô biết anh tức giận.
Ngẫm lại cũng đúng.
Mỗi người đều có lập trường khác biệt.
Đối với cô mà nói, chuyện của cha cô rất quan trọng, với anh mà nói, chuyện của ông nội anh cũng rất quan trọng.
Thủy Miểu Miểu không muốn vì vấn đề này ầm ĩ, thả mềm ngữ khí, giải thích nói: "Trọng Quan trọng, khẩn cấp, không quan trọng không khẩn cấp, tôi cũng sẽ không về chỗ Tả Doanh Doanh trộm, nhưng không lấy được, bà ta khóa trong tủ bảo hiểm, điều này cũng tại tôi à."
Thẩm Mặc Thần nhìn cô thật sâu: "Chuyện này để tôi giải quyết."
"Ừm?"
Anh có biện pháp tới nhà cô lấy hộ khẩu sao?
Thủy Miểu Miểu kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Mặc Thần.
Anh không có để cho cô thấy rõ, liền xoay người, đi ra ngoài.
Thủy Miểu Miểu không biết anh có nguôi giận hay không.
Cô ghé vào khung cửa, mong chờ Thẩm Mặc Thần.
Thẩm Mặc Thần ngồi trên bàn cơm, liếc về phía cô, hỏi: "Nhìn cái gì, không ăn cơm sao?"
"A." Thủy Miểu Miểu vội vàng ra ngoài, để lên bàn năm cái lót.
Cô làm một đĩa thịt kho, một bát bí đao xương sườn, một đĩa thịt băm xào ớt xanh, một đĩa cà chua trứng gà, còn có món chính hôm nay, tôm hùm tỏi.
"Anh muốn uống bia không?" Thủy Miểu Miểu nhu thuận đứng đấy hỏi.
"Ừm." Thẩm Mặc Thần lên tiếng.
Thủy Miểu Miểu lại lấy ra hai chai bia, hai cái cốc, còn có hai cái đĩa.
Lúc này mới ngồi xuống, mở bia ra, rót cho Thẩm Mặc Thần một cốc, lại rót cho mình một cốc.
Ánh mắt u sâu của Thẩm Mặc Thần khóa cô lại.
Lúc cô gái nhỏ này nịnh nọt người, giả bộ nhu thuận.
Thủy Miểu Miểu không biết Thẩm Mặc Thần đang suy nghĩ gì, mỉm cười với Thẩm Mặc Thần.
Tay cô cầm một con tôm, bời vì tôm hùm mới ra nồi, có chút nóng.
Thủy Miểu Miểu bỏ tôm vào trong đĩa, thổi thổi tay.
"Nóng lắm không?" Thẩm Mặc Thần bắt lấy tay Thủy Miểu Miểu, xem xét vết thương trên ngón tay, lo lắng mà hỏi.
"Không, tôi nói anh biết, cái con tôm hùm này có trộn một chút dầu ô liu, cho vào chút rượu khử tanh, còn bỏ hương vị, ăn cực kỳ ngon, tôi bóc cho anh một con, tôi sẽ bóc tiếp." Thủy Miểu Miểu vừa cười vừa nói.
Thẩm Mặc Thần nhìn tay của cô không có việc gì, liếc cô một chút, buông ra, nói:"Cơm nước xong xuôi, em đưa thuốc cha em đưa cho tôi, ngày mai tôi tìm người xét nghiệm một chút, đại khái ngày kia có thể có kết quả."
Trong mắt Thủy Miểu Miểu mang tới ý cười óng ánh, vuốt mông ngựa nói: "Cám ơn tiên sinh, tôi biết, tìm anh hỗ trợ, nhất định có thể thành công."
Thẩm Mặc Thần giương lên khóe miệng.
"Rất vinh hạnh, em có thể tín nhiệm tôi như thế." Thẩm Mặc Thần nói ra, gắp một miếng thịt kho tàu.
Ngọt mà không ngán, vào miệng lập tức mềm.
Tay nghề tiểu hồ ly không tệ.
Thẩm Mặc Thần nhìn về phía Thủy Miểu Miểu.
Cô cầm tôm hùm, lấy răng cắn mấy cái quanh đuôi tôm, bắt đầu ăn giống như động vật nhỏ, tay nho nhỏ, miệng cũng nho nhỏ, rất lưu loát đẩy tôm ra, nguyên một cái đuôi tách rời.
Cô bóc thịt tôm ra, chấm thịt tôm vào nước dùng, đặt ở trong đĩa, đẩy lên trước mặt Thẩm Mặc Thần, đôi mắt nhìn sang đĩa, nói ra: "Anh nếm thử đi?"
Thẩm Mặc Thần nhìn miệng cô dính nước dùng, rút một tờ giấy ăn, lau một chút.
Giấy mềm lau trên khóe môi cô, xúc cảm rất quái dị, đặc biệt là ngón tay anh không cẩn thận đụng vào mặt cô, có loại cảm giác điện giật.
Thủy Miểu Miểu không thích ứng có người lau miệng giúp cô, đoạt lấy giấy ăn, giải thích nói: "Ăn tôm hùm chính là như vậy, ăn xong rồi rửa tay, rửa mặt, hiện tại lau, sẽ mất công."