"Anh thả tôi ra." Thủy Miểu Miểu cục xúc nói ra lần nữa.
"Nói cho tôi biết, cô biết cái gì, tôi liền buông cô ra." Thẩm Mặc Thần liếc nhìn cô, trong mắt tà mị, tỏa ra ánh sáng lung linh, để cả người anh càng liễm diễm, anh tuấn.
Bời vì một loại khát vọng nào đó, làm cho anh tăng lên mấy phần tính cảm giác và mê mị.
"Anh..." Thủy Miểu Miểu muốn chửi ầm lên, thế nhưng, lấy sức của cô, căn bản không tránh thoát được, lại ở phòng làm việc của anh, cô không muốn chết?
Thủy Miểu Miểu hắng giọng một cái, biểu lộ có chút quái dị, thở dài ra một hơi, nheo mắt, hiện lên nụ cười vô hại, nói ra: "Thẩm tổng phát dục rất tốt, được chứ?"
"Sao cô biết tôi phát dục tốt? Vì tôi không tìm được người yêu hay sao?" Thẩm Mặc Thần hỏi ngược lại, dùng lời cô nói lại cô.
Thủy Miểu Miểu lúng túng cười.
"Không phải anh không tìm thấy người yêu, anh là chướng mắt. Thẩm tổng lớn lên ngọc thụ lâm phong, lại mạnh mẽ tráng kiện to lớn như vậy, còn là phó hiệu trưởng trường học, đại nhân vật trong tập đoàn Thẩm thị, anh chỉ cần phất tay, liền có một đám phụ nữ chạy như bay về phía anh, sao lại không tìm thấy người yêu chứ." Thủy Miểu Miểu tán dương nói.
Thẩm Mặc Thần nhìn xuống bờ môi cô ăn nói khéo léo, hỏi: "Một đám phụ nữ, bao gồm cô sao?"
"Tôi? Tôi không phải phụ nữ, ta là mẹ của đứa trẻ." Thủy Miểu Miểu tự giễu nói.
Đôi mắt Thẩm Mặc Thần chìm mấy phần, buông tay đè ép bờ mông cô, nói ra: "Cùng đi ăn cơm?"
Ăn cơm?
Cô đối với anh, hận không thể nhổ thứ ăn ngày hôm qua vào anh.
"Không cần, tôi hẹn người." Thủy Miểu Miểu uyển chuyển cự tuyệt.
Thẩm Mặc Thần khiêu mi, hỏi: "Nam hay nữ."
Thủy Miểu Miểu cảm thấy câu hỏi của anh có chút kỳ quái, nam, nữ, mắc mớ gì tới anh?
Vì để cho mình hoang ngôn chân thực, Thủy Miểu Miểu nói với anh: "Nam nữ đều có."
Rõ ràng ánh mắt Thẩm Mặc Thần trì hoãn, nói ra: "Vừa vặn, tôi cũng phải ăn cơm, mấy người chắc không ngại thêm một người."
Thủy Miểu Miểu hiện lên nụ cười, thân thể dời sang bên cạnh, tay đụng vào tay cầm cửa, trả lời: "Ngại quá, rất để ý."
Cô mở cửa, nhanh chóng chạy ra ngoài, còn không đợi Thẩm Mặc Thần kịp phản ứng, phịch một tiếng đóng cửa lại.
Chạy biến mất
Đôi mắt Thẩm Mặc Thần thâm thúy, ánh mắt xéo qua, thấy được cái quần lót không biết rơi trên lúc nào lúc nào, cúi người, nhặt lên, bỏ vào trong túi.
Điện thoại di động kêu lên, anh nhìn là Giang Nam Phong, nghe.
"Anh hai, tôi dựa theo anh phân phó đi tra, cái Thủy Miểu Miểu này thực sự rất kỳ lạ, tuổi, giống như là từ trên trời giáng xuống, mang theo con trai năm tuổi xuất hiện ở Thủy gia, không có chồng, không có bạn trai, một thân một mình.
Thủy Cường Dật thông qua xét nghiệm DNA, chứng thực cô ấy là con gái ruột thịt của mình, sau đó cô ấy được Thủy Cường Dật sắp xếp tiến vào trường học truyền hình điện ảnh, học tập phát thanh, sau năm trước Thủy Cường Dật xảy ra tai nạn xe cộ thành người thực vật, lại bị vợ hiện tại của Thủy Cường Dật đuổi ra khỏi nhà, cô ấy nhận chức ở GBB, nuôi sống con cùng mình.
Thế nhưng, tư liệu trước tuổi của cô ấy, trống rỗng, giống như có người cố ý đánh tan."
"Nếu như trước đó cô ấy không tên Thủy Miểu Miểu thì sao?" Thẩm Mặc Thần suy đoán hỏi.
"Tôi sẽ đi tra thử một chút. Đúng rồi, anh ăn cơm chưa?" Giang Nam Phong quan tâm hỏi.
Thẩm Mặc Thần nhíu mày, cười một tiếng, nói ra: "Cậu đoán xem?"
"Ây..." Giang Nam Phong cảm thấy, đây là điềm báo trước khi lão hổ phát uy, cười hì hì nói: "Bây giờ tôi sẽ đặt một bàn ở Thiên Tiên Lâu cho anh."