"Lăng Dật." Thủy Miểu Miểu nhẹ giọng gọi, lông mày cong lên, nhìn lấy trước mắt mơ hồ không rõ hình dáng.
Thẩm Mặc Thần dừng động tác lại, trong mắt lóe lên một tia gió lạnh, thâm thúy nhìn Thủy Miểu Miểu.
Anh thấy được nước mắt trong mắt cô lướt qua khuôn mặt, từ bên trên cằm rơi xuống.
Thủy Miểu Miểu nhìn chằm chằm môi của anh, ngón tay mơn trớn trên môi anh, rất là nhu tình.
Thẩm Mặc Thần bắt lấy tay Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu giật khóe miệng, mơ hồ nói: "Nếu như có thể, thì cả đời cũng không muốn xuất hiện trước mặt của tôi rồi."
Ánh mắt Thẩm Mặc Thần đột nhiên trở nên lạnh, tức giận hất tay Thủy Miểu Miểu ra.
Khi nhìn về phía Thủy Miểu Miểu, cô đã nhắm mắt lại, ngủ rồi.
...
Thủy Miểu Miểu ngủ đến tự nhiên tỉnh.
Cô mở to mắt, nhìn thấy đèn thủy tinh sáng loáng trước mắt, đầu rất đau.
Chẳng lẽ là phương thức mở mắt không đúng, sao cô cảm giác không phải là nhà mình.
Thủy Miểu Miểu lại nhắm mắt lại, rồi mở ra.
A nha, dụi mắt.
Thủy Miểu Miểu ngồi lên.
Cô nhớ lại, cô đấu rượu cùng Thẩm Mặc Thần, đoán chừng tử trận ngay tại chỗ, mới mềm nhũn ngủ ở trên giường lớn.
Tuy uống ít, không biết làm sao lại ởtrong phòng Thẩm Mặc Thần.
Y phục của cô hoàn hảo, quần hoàn hảo.
Người này quân tử ngay thẳng.
Thủy Miểu Miểu từ trong phòng ra ngoài, nhìn thấy Thẩm Mặc Thần ngồi trước bàn tròn làm việc.
Ánh nắng rơi vào trên người anh thanh tuyển, bên trên một vòng ánh sáng màu vàng, anh hoàn mỹ giống như người trong tranh, chỉ là, trong công việc anh thu lại vô số, có chút lạnh lùng.
Thủy Miểu Miểu cười hì hì đi qua, nói với Thẩm Mặc Thần: "Cái kia, thật xin lỗi, uống nhiều rồi."
Thẩm Mặc Thần lạnh lùng liếc cô một chút.
Thủy Miểu Miểu run lên một cái.
Ánh mắt này, lực sát thương mười phần, để cho người ta không rét mà run.
Cô sẽ không, uống say, nói cái gì, làm cái gì đi.
"Cái kia, tôi uống say thì dễ dàng hồ ngôn loạn ngữ, thân thể không thể khống chế, ngài tha thứ nhiều." Thủy Miểu Miểu chột dạ vừa cười vừa nói.
Thẩm Mặc Thần cười nhạo một tiếng, đứng dậy, đi vào quầy bar, rót nước.
Thủy Miểu Miểu nhìn anh như bình tĩnh, Nhưng mà trong mắt nhìn thấy sóng ngầm phun trào.
Cô tâm kinh đảm hàn, hiện tại quả là nhớ không ra, nơm nớp lo sợ đi.
Thẩm Mặc Thần đưa cái ly trong tay pha thuốc giải rượu cho Thủy Miểu Miểu, nhìn kỹ đôi mắt cô, hỏi: "nói một chút, sau khi cô uống say hồ ngôn loạn ngữ làm sao, thân thể không thể khống chế như thế nào?"
Thủy Miểu Miểu cảm thấy Thẩm Mặc Thần tức giận, thận trọng hỏi: "có phải tôi đánh anh hay không?"
Khóe miệng Thẩm Mặc Thần cười nhẹ, đôi mắt sắc bén, hỏi ngược lại: "cô cứ nói đi?"
"Vậy khẳng định là tôi rút ra sai phương hướng rồi." Thủy Miểu Miểu lúng túng tiếp nhận cái ly pha thuốc giải rượu trong tay Thẩm Mặc Thần.
Thẩm Mặc Thần lạnh lùng nhìn Thủy Miểu Miểu, ánh mắt đen như mực.
Thủy Miểu Miểu uống thuốc, đưa chén nước cho Thẩm Mặc Thần, nhìn anh còn sắc bén khóa mình, hắng giọng một cái, hỏi: "đến cùng tôi đã làm cái gì?"
"tự mình nghĩ đi." Thẩm Mặc Thần tức giận nói, tiếp nhận cái chén trong tay cô, rửa sạch.
Thủy Miểu Miểu nghĩ tới, cô chỉ mặt bàn trụi lủi, nói ra: "ly rượu không trước đó chúng ta uống đâu? Anh sẽ không chơi xấu đi."
Trong đôi mắt Thẩm Mặc Thần hiện lên đen kịt càng thêm sắc bén, giống như là vô số lưỡi dao cắt lên mặt của cô.
Thủy Miểu Miểu mím môi, đôi mắt rủ xuống, có chút bực tức nói: "Không dám một ly ."
"Thủy Miểu Miểu, về sau không cần uống rượu lung tung, uống say, thua thiệt chính là mình." Thẩm Mặc Thần ý vị thâm trường nói ra.