Theo lịch trình cũ Trần Mạn Dao được nghỉ thứ bảy, nhưng do sự cố “đổ cà phê” nên hôm nay (thứ bảy) Trần Mạn Dao phải đến trường quay vào buổi sáng quay thêm một cảnh, đó là cảnh tẩy não Đàm Liên Hương trước khi biến Đàm Liên Hương thành sát thủ.
Cảnh này được tính là cực kì khó bởi nhất thiết phải bộc lộ được hết nội tâm mâu thuẫn của Liễu Hạ, một mặt Liễu Hạ cần công cụ để trả thù mặt khác lại không nhẫn tâm ra tay với Đàm Liên Hương, cô nhìn thấy chính mình trong Đàm Liên Hương.
Cô cũng từng là một thiếu nữ ngây thơ trong sáng, cũng từng có những ngày tháng tươi đẹp, nhưng số phận trớ trêu đã biến cô thành một con người tràn đầy thù hận, cái cô sắp làm với Đàm Liên Hương có khác nào việc người kia đã làm với cô đâu?
Thậm chí còn tàn khốc hơn vô số lần.
Cô chịu dày vò là do cô xui xẻo, cô có tư cách gì lôi kéo Đàm Liên Hương vào chuyện này?
Chẳng lẽ cứ trải qua đau khổ là có quyền làm cho người khác đau khổ ư?
Không, trên thế giới này mọi người đều bình đẳng, không có ai có quyền quyết định số mệnh hay phán xét người khác, có chẳng qua chỉ là người ta tự cho mình cái quyền như thế.
Trong quá khứ, Liễu Hạ đã không ít lần giúp tổ chức cải thiện khả năng của sát thủ, nhưng đây là lần đầu tiên cô biến một người bình thường thành một cỗ máy giết người vô tình, phần nhân tính còn lại trong cô hò hét “cô không nên làm, nếu không cô sẽ hối hận”.
Đứng trước cỗ máy tẩy não, Liễu Hạ phân vân tột độ, nhưng cuối cùng thù hận cũng chiến thắng lương tâm, ánh mắt cô bỗng đục ngầu như một con dã thú điên cuồng, chỉ có điên cuồng cô mới có thể làm ngơ tất cả, chỉ có điên cuồng cô mới có thể tự nhủ rằng bản thân không sai.
Buông xuống nhân tính, bỏ qua lí trí, Liễu Hạ cho người khác cảm giác cô không còn là người nữa, cô chỉ như một con robot theo đúng quy trình nhập dữ liệu vào máy tính, quá trình tẩy não... bắt đầu.
- Thình thịch... thình thịch...
Tẩy não là một quá trình rất thống khổ, Đàm Liên Hương mặc dù bị hôn mê vẫn theo bản năng chống cự lại, Đàm Liên Hương nằm trên bàn tẩy não co giật liên hồi, nhịp tim tăng chóng mặt, từng đường gân xanh nổi lên rõ ràng, ai nhìn vào cũng cảm thấy chua xót.
Chưa cần chỉnh sửa lên hình, cả đoàn phim đã đau nhói trong tim, không ít người không đành lòng nhìn nữa nhắm mắt lại.
Chỉ có một mình Liễu Hạ lộ ra vẻ bình thản.
Mặc kệ Đàm Liên Hương như thế nào, Liễu Hạ chỉ một mặt hờ hững chứng kiến hết thảy, cô không hề trốn tránh như thể muốn ghi nhớ khoảnh khắc này vào sâu trong tiềm thức, cô muốn dùng Đàm Liên Hương để nhắc nhở lí do cô trở nên máu lạnh vô tình.
Hoặc có thể hiểu Liễu Hạ đang tự cho bản thân một lí do “cô không sai”.
Tẩy não kết thúc, Đàm Liên Hương mở mắt ra, trong mắt không còn bất kì cái gọi là tình cảm, đờ đẫn vô hồn.
- Cắt. Hai người diễn tốt lắm.
Đoàn Thiệu hớn hở ra hiệu lệnh, tuy cảnh này không dài, không có thoại, lại phải quay đi quay lại tới mười lần hết cả buổi sáng nhưng kết quả cuối cùng quá hoàn mỹ, cả hai diễn viên đều làm tốt hơn mong đợi quá nhiều, nhất là Tô Tiểu Vy phản ứng rất đạt không khác gì bị tẩy não thực sự.
Còn Vân Tiểu Mạn thì khỏi phải nói, mười lần quay đều tốt cả mười, sở dĩ bọn họ quay tới lần thứ mười là chờ Tô Tiểu Vy diễn xuất hoàn mỹ từ cử động thống khổ đến ánh mắt vô hồn chứ không phải do Vân Tiểu Mạn diễn sai lầm.
Một người diễn nội tâm, một người diễn ngoại ảnh, cả hai đều nhập “cảnh”, hai người kết hợp với nhau chỉ có thể nói là tuyệt phối, một cảnh ngắn ngủi này nhất định sẽ đánh được vào trái tim của khán giả a.
Tô Tiểu Vy được người tháo ra mớ dây dợ khắp người ngồi dậy thở phì phò, động tác co giật vừa rồi quá tốn sức, chưa kể thoát ra khỏi “cảnh” cũng phí sức không kém, đợi ánh mắt trong sáng trở lại cô khó khăn nở nụ cười xã giao nói:
- Đạo diễn quá khen.
Trần Mạn Dao đã quen với nhập thoát tùy tâm thoải mái hơn, cô đỡ Tô Tiểu Vy xuống bàn cười cười:
- Đừng khiêm tốn, em diễn còn hơn cả tốt nữa ấy chứ.
Tô Tiểu Vy nương theo Trần Mạn Dao đỡ xuống bĩu môi:
- Chị mới là người lợi hại, tuy vừa rồi em không được xem nhưng em biết mấy cảnh nội tâm diễn rất khó, đợi ra phim em phải đi xem mới được.
Tô Tiểu Vy khác với phần lớn diễn viên trong ngành, gia thế của cô không thấp không cần phải sử dụng quy tắc ngầm, cô theo diễn xuất là vì đam mê nên càng tiếp xúc với Trần Mạn Dao càng thích, có ai lại không thích một người tài năng đâu?
Trừ phi ghen tị.
Nhưng Tô Tiểu Vy không đi ghen tị, trái lại rất ra sức học hỏi vì chỉ có diễn chung với Vân Tiểu Mạn thì cô mới nhập “cảnh” được, đối với diễn viên đây là cảnh giới hằng mong ước, thái độ từ “khó chịu” đã biến thành “chị chị em em”.
Hai người thân thiết với nhau khiến những người khác tức tối không thôi, trong lòng thầm chửi cái gì tốt con nhỏ này đều chiếm hết, từ ban đạo diễn đến Lạc Nghiêm, bây giờ cả Tô Tiểu Vy đều theo phe Vân Tiểu Mạn, rốt cuộc nó có gì hay cơ chứ.
Kì thực, đáp án bày ra rất rõ ràng ngay trước mắt, Vân Tiểu Mạn có rất nhiều cái hay, nhưng thói đời là thế, ăn không được phá cho hôi.
Trong bộ phim này bọn họ căn bản không tạo ra được điểm gì nổi bật, bây giờ ngay cả cơ hội tạo dựng mối quan hệ cũng bị cướp nốt, ức chế muốn chết, không chửi thầm vài câu sẽ nghẹn a.
Bất quá ức chế thì ức chế, mấy ngày này không ai dám công khai chống đối Vân Tiểu Mạn nữa, công việc tính ra tương đối suôn sẻ.
Xã giao một phen, lại thêm mấy phân cảnh nhỏ lẻ, công việc của thứ bảy rốt cuộc hoàn thành.
Trước khi đoàn phim chuẩn bị giải tán, Lạc Nghiêm bỗng nói lớn:
- Mọi người, hôm nay nhân ngày một tuần bấm máy thuận lợi, tối nay tôi mời.
- Oa, tiền bối Lạc tốt nhất.
- Hì hì, tiền bối Lạc đã mời chúng ta cung kính không bằng tuân mệnh a.
Mấy cô gái nữ phụ hào hứng tung hô, nói là ăn một bữa còn không bằng nói là cơ hội tạo dựng quan hệ đã đến a, không vui mới là lạ.
Tuy rất nhiều người để ý đến ánh mắt của Lạc Nghiêm chú ý đến Vân Tiểu Mạn là chính nhưng không sao, sống là phải biết tranh thủ, kể cả có phải đoạt đi nữa, cơ hội đến không đưa tay bắt lấy chính là kẻ ngu.
Trong khi đó, Trần Mạn Dao nói một câu dập tắt ý đồ của Lạc Nghiêm:
- Thật ngại quá, tối nay tôi có hẹn khác rồi, có lẽ không đi được cùng mọi người.
Mục đích của Lạc Nghiêm là mời Vân Tiểu Mạn, bây giờ chính chủ không đi đương nhiên không vui rồi, Lạc Nghiêm sắc mặt hơi trầm xuống hỏi:
- Tiểu Mạn, em đây là không nể mặt anh sao?
Trần Mạn Dao ăn ngay nói thật trả lời:
- Tiền bối Lạc, cái này không liên quan đến nể mặt hay không nể mặt. Tôi coi tiền bối là bạn, người kia cũng là bạn của tôi, chúng tôi thật sự đã hẹn từ trước, tôi không có thói quen trọng bên này khinh bên kia.
Thấy Trần Mạn Dao không giống nói dối, Lạc Nghiêm nói:
- Em mời người bạn kia đi chung cũng được mà, càng đông càng vui.
Trần Mạn Dao lần nữa từ chối:
- Người bạn này của tôi không thích chốn đông người, mọi người cứ tự nhiên, tôi xin phép về trước.
Hai lần bị từ chối, Lạc Nghiêm cực kì buồn bực muốn dẹp luôn lời mời, nhưng đã nói ra rồi không tiện rút lại, ít nhất ở đây cũng có mấy người không tệ.
- Thôi, thiếu một người vẫn vui vẻ, để tôi gọi xe chở mọi người đến spa chuẩn bị một chút rồi chúng ta sẽ ăn ở Thiên Hương Dạ Đàm, không say không về a.
Không ngờ là Thiên Hương Dạ Đàm, lại còn có phúc lợi đi spa, những người khác tất nhiên không có ý kiến gì cả nhiệt liệt ủng hộ.