Tokbokki và kimbap không phải cái gì sơn hào hải vị, nói hai món này là món ăn vặt cũng không sai, nhưng qua tay nghề của những đầu bếp hàng đầu Thiên Hương Dạ Đàm thì mùi vị khác hẳn bình thường, ăn một miếng liền cực kì khó kiềm chế muốn gắp thêm miếng nữa.
Gắp tới gắp lui, chỉ trong chốc lát Trần Mạn Dao quơ tay gắp hụt một cái mới biết dĩa kimbap mười mấy khuôn xinh xắn đã bị cô càn quét sạch sẽ, tốc độ ăn này... phải nói là quá dọa người không có chút ý tứ nào của con gái hết.
Đến lúc nhận ra càng đắng lòng hơn là cô thấy Lâm Phá Thần đang nhìn mình chằm chằm, hình tượng đoan trang thục nữ chắc chắn đã mất sạch rồi, hu hu.
Bất quá đây không phải lần đầu tiên mất hình tượng, Trần Mạn Dao mặt dày nói:
- Anh không ăn nhanh đi, đồ ăn nguội hết bây giờ.
Lâm Phá Thần choáng ngu người, kimbap vốn là đồ ăn nguội a, đồ nguội còn sợ nguội? Cô bé, lấy cớ cũng phải hợp lí một chút chứ.
Vẻ mặt đờ ra của Lâm Phá Thần làm Trần Mạn Dao biết mình nói sai rồi cúi gằm mặt xuống ăn tokbokki, cô hận bộ não luôn luôn chậm hơn cái miệng một nhịp, cứ mỗi lần ở bên hắn là cái tật miệng nhanh hơn não lại được dịp bộc phát, hic.
Cô không cam tâm.
Nhìn cô gái đối diện biểu hiện giống hệt một con mèo nhỏ đang ỉu xìu, Lâm Phá Thần rất muốn vươn tay ra xoa đầu cô, nhưng cuối cùng hắn vẫn kiềm chế được xúc động, hắn che giấu cảm xúc rất giỏi mở miệng hỏi:
- Muốn ăn nữa không?
Kì thực câu hỏi này hỏi cho có lệ thôi, Lâm Phá Thần không đợi cô trả lời đã chủ động chia một nửa phần của mình cho cô, hắn biết cô ăn chưa đã ghiền đâu, cái phương thức ăn quen thuộc của cô còn chưa kịp bày ra nữa cơ mà.
Nửa phần kimbap còn lại, Lâm Phá Thần dùng muỗng rưới nước sốt cay cay của tokbokki lên rồi ăn.
Lần này tới lượt Trần Mạn Dao ngây người, trời ạ, cô vẫn tưởng chỉ có mình cô ăn kiểu này chứ, ai ngờ Lâm tổng cao cao tại thượng cũng có phong cách ăn giống cô hả?
Nói thật, nếu không phải cô không có ấn tượng về Lâm Phá Thần thì cô còn cho rằng hắn với cô đã từng sống chung nữa cơ đấy, đời nào đệ nhất doanh nhân lại đi ăn tokbokki ở Thiên Hương Dạ Đàm chứ, lại nói cái thói quen ăn uống này giống đến không thể giống hơn được nữa a.
Nghĩ vậy, cô hơi giật mình một chút, có lẽ nào...
Ai nha, không thể nào đâu, tuy trong kí ức của cô có một đoạn thời gian khá mơ hồ do bị tai nạn nhưng không hẳn là mất trí nhớ, nếu đã sống cùng một người đàn ông làm sao cô có thể quên hết tất cả được, ít nhất cũng phải nhớ mang máng.
Xác định không quen hắn, tất cả đơn giản là trùng hợp, cô không nghĩ nữa lại tập trung vào thưởng thức mỹ vị, lâu lâu mới được ăn ngon nha, bỏ qua rất đáng tiếc.
Ăn xong combo hai món Hàn, Trần Mạn Dao cười hì hì đầy thỏa mãn:
- Cám ơn anh, đây là món tokbokki và kimbap ngon nhất tôi từng ăn đấy.
Để cô không xấu hổ, Lâm Phá Thần cũng đã xử lí xong phần của mình nói:
- Nếu thích sau này tôi mời cô ăn nhiều hơn.
Thật lòng Trần Mạn Dao rất muốn như thế, nhưng cô vẫn từ chối:
- Thôi không cần đâu, anh cũng biết tôi đang theo đuổi nghiệp diễn viên, hẹn ăn riêng với người khác giới sẽ đem tới nhiều phiền phức lắm.
Lâm Phá Thần vốn không muốn hỏi chuyện cá nhân của cô, nhưng hắn rất hiếu kì tại sao cô lại tham gia vào vòng xoáy giải trí, lúc này không thể nghi ngờ là thời cơ tốt nhất để hỏi hắn liền hỏi ngay:
- Cô đã mở công ty còn chạy đi làm diễn viên, không thấy mệt sao?
Trần Mạn Dao nhìn Lâm Phá Thần, ánh mắt của hắn không giống dò xét mà giống một người bạn hỏi thăm hơn, trong lòng cô thầm nói “mệt chứ”, trong ba năm thì chỉ có mấy ngày đổ lại đây cô mới đỡ bận rộn, còn trước đó cô luôn phải hoạt động với tần suất cao, đầu óc căng thẳng chết đi được.
Nhưng đây là bí mật cô không thể nói ra được, cô đổi thành:
- Diễn viên là ước mơ của tôi, theo đuổi ước mơ đương nhiên không mệt. À, nhắc mới nhớ, anh có biết ai tên Hiểu Thiên không?
Không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, cô đánh trống lảng sang hỏi về Hiểu Thiên, dù sao cô không thích mắc nợ người khác.
Cái tên “Hiểu Thiên” đánh thẳng vào phòng tuyến cuối cùng của Lâm Phá Thần, nếu Trần Mạn Dao ngồi bên cạnh chắc chắn sẽ nghe được trái tim Lâm Phá Thần đang gấp rút đập “bang bang bang”, hắn chờ cô hỏi câu này lâu lắm rồi.
Bất quá mặt ngoài Lâm Phá Thần tương đối bình tĩnh nói:
- Tôi có một người bạn tên Hiểu Thiên, nhưng hắn không thích bị dò hỏi. Bất quá nếu là cô thì tôi có thể thay mặt chuyển lời, cô có gì muốn nói với hắn sao?
Trần Mạn Dao gật gù:
- Kì thực không có chuyện gì to tát cả, tôi chưa gặp Hiểu Thiên bao giờ mà anh ta lại hào phóng đến mức cho công ty tôi mượn trăm triệu nên tôi còn tưởng đó là anh giả danh. Bất quá nếu là bạn của anh thì cũng tốt, anh cho tôi gửi lời cám ơn tới Hiểu Thiên nhé, tôi sẽ trong thời gian ngắn nhất trả lại số tiền đó.
Chưa gặp bao giờ! Chưa gặp bao giờ! Chưa gặp bao giờ!
Bốn chữ này cứ vang vọng trong đầu Lâm Phá Thần, ánh mắt của cô không giống nói dối, cô thật quên hắn rồi sao?
Hắn vẫn còn nhớ như in một buổi tối đầy sao, hắn và một cô bé ngồi trên sân thượng của trường, cô nói với hắn rằng cô tên Trần Mạn Dao, hắn tên Lâm Hiểu Thiên, tên hai người ghép lại sẽ thành Mạn Thiên trong Mạn Thiên Hoa Vũ, đẹp biết bao.
Cô còn nói nếu được gả cho hắn cô sẽ sinh hai tiểu bảo bối, một tên Hoa một tên Vũ, cả nhà Mạn Thiên Hoa Vũ.
Hơn mười năm, Lâm Phá Thần trải qua bao nhiêu sóng gió cũng chưa bao giờ hoảng hốt một lần, bây giờ hắn lại vì bốn chữ “chưa gặp bao giờ” mà cảm thấy hoảng sợ đến tột cùng, hắn không tin, hắn không tin đây là sự thật.
Cô làm sao có thể quên được cái tên Hiểu Thiên chứ.
Trừ phi... cô, không phải cô bé ấy.
Cái ý nghĩ đáng sợ này nổi lên thổi bay lí trí của Lâm Phá Thần, khí tràng quanh hắn trở nên lạnh lẽo vô cùng, hắn đứng bật dậy lạnh lùng nói:
- Tôi có việc, đi trước, hóa đơn tôi thanh toán rồi.
Nói xong, hắn cất bước rời khỏi phòng không liếc nhìn cô lấy một lần, trong lòng hắn chỉ có một cô gái, cô đã không phải cô bé ấy thì cô không là gì cả.