- Kíttttttt…
Đang lái xe, Quách Đại bị một câu hỏi đập choáng khiến tay lái nghẹo hẳn qua một bên kém chút lao ra khỏi con đường, anh ta phải bản lĩnh lắm mới chỉnh lại trở về được nhưng vẫn kéo ra một vết bánh xe cháy xém dài mười mấy mét, thoạt nhìn rất dọa người.
Không, là rất nguy hiểm a, vài người chạy phía sau không nhịn được bấm còi inh ỏi, thậm chí có người nóng tính không nhịn được vượt lên chửi oang một câu “có biết chạy xe không vậy”.
Trần Mạn Dao cũng hơi bực nói:
- Anh làm cái gì thế, nguy hiểm lắm đấy.
Quách Đại:
- …
Hic, cái này còn không phải do cô sao dọa tôi sao, đa nhân cách là cái quái gì, đại boss nhà tôi rất bình thường a.
Đương nhiên, lời trên chỉ có thể nghĩ trong đầu, không tiện nói ra.
Quách Đại lựa lời nói:
- Theo tôi được biết, Lâm tổng không có dấu hiệu gì của đa nhân cách.
Nghe vậy Trần Mạn Dao hơi gật gù hỏi tiếp:
- Thế còn tâm thần phân liệt thì sao?
- Kítttttttt…
Lại thêm một lần bị đập choáng, lại thêm một đường bánh xe cháy xém mười mấy mét, lại thêm một lần bị người đi đường bấm còi chửi inh ỏi, Quách Đại đã có ý nghĩ bỏ xe lại bắt taxi đi về.
Vân tiểu thư, lái xe rất cần sự tập trung, cô có thể đừng đùa dai như thế có được hay không, sẽ chết người đấy.
Hết đa nhân cách lại tới tâm thần phân liệt, rốt cuộc boss nhà tôi đã đắc tội gì với cô chứ.
Đương nhiên, lời này cũng chỉ để nghĩ, không tiện nói ra.
Quách Đại cố gắng trấn tĩnh hết mức có thể nói ra:
- Tôi cũng chưa bao giờ thấy Lâm tổng có dấu hiệu gì bất thường.
Không để ý tới Quách Đại lần thứ hai “choáng”, Trần Mạn Dao như có điều suy nghĩ lẩm bẩm:
- Kì quái, đáng lẽ phải bị một trong hai chứ.
Lời này không lớn, đổi lại người thường sẽ không nghe thấy, nhưng Quách Đại có thính lực của một người luyện võ vẫn nghe thấy tương đối rõ ràng, nếu không phải đang “sẵn sàng phòng hờ” có lẽ anh ta đã làm ra một cú hat-trick đầy nguy hiểm rồi.
Móa, Vân tiểu thư suy nghĩ không theo lẽ thường a, vì cái gì cô lại cho rằng boss nhà anh bị bệnh chứ.
Mà đây còn không phải bệnh bình thường, nói thật dù boss có bị bệnh đi nữa thì anh ta cũng không dám nói cho người khác biết a.
Đại boss, em muốn về nhà, ở cùng Vân tiểu thư không ổn chút nào.
Sau đó, tuy Trần Mạn Dao khá ngoan ngoãn ngồi một bên tĩnh dưỡng không nói thêm gì nữa nhưng Quách Đại vẫn luôn lái xe trong trạng thái đầy căng thẳng không biết lúc nào Vân tiểu thư xuất chiêu, nửa tiếng lái xe đối với Quách Đại không khác gì một chặng đua đầy gian nan.
Vốn cho rằng cái nhiệm vụ lần này khá thoải mái, ai biết so với công việc hằng ngày còn khó hơn gấp trăm lần, tinh thần Quách Đại rất mệt mỏi.
Rốt cục, xe đến khu Ngưu Xá, đồng nghĩa ngày thứ nhất của nhiệm vụ sắp hoàn thành, chỉ chờ Vân tiểu thư xuống xe đi vào nhà nữa thôi.
Quách Đại mau mắn nhảy xuống mở cửa xe cho Trần Mạn Dao nói:
- Vân tiểu thư đi thong thả.
Đi thong thả, đừng quay đầu lại nha, là suy nghĩ của Quách Đại hiện giờ.
Trần Mạn Dao theo đúng lễ nghĩa bước xuống xe nói “cám ơn” rồi bước về phòng, nhưng mới đi được nửa đường cô bỗng quay lại hỏi một câu chốt hạ:
- Boss của anh thật không có vấn đề về thần kinh?
Chuyện quan trọng, phải hỏi ba lần.
Tuy biết như thế, tâm thần Quách Đại vẫn sụp đổ, vì cái gì cô không tin a.
Mà khoan, ngẫm kĩ lại mới để ý rằng dạo gần đây đúng là boss tính khí hơi thất thường thật, nhất là trong một tuần vừa rồi, boss từ “hiền hòa” bỗng trở nên “nóng tính” hơn bao giờ hết, hễ động một chút là “khai tử” nhân viên.
Nếu nói trước đây boss là hầm băng vạn năm thì gần đây nhất boss là lò lửa địa ngục, ngươi có thể sống lay lắt trong một hầm băng, nhưng ở trong lò lửa ngươi chỉ có một kết cục bị đốt cháy thành than.
Từ vẻ mặt biến đổi Trần Mạn Dao nắm bắt ngay được dòng suy nghĩ của Quách Đại, cô hỏi tới tấp:
- Thế nào? Anh nhớ ra cái gì rồi phải không?
Quách Đại vội vàng đánh trống lảng:
- Ấy chết, tôi chợt nhớ ra vẫn còn nhiệm vụ chưa hoàn thành, tôi đi trước đây, Vân tiểu thư không cần tiễn.
Âm thanh vừa dứt, Quách Đại đã như một cơn gió chuồn mất, trong lòng thầm nghĩ nguy hiểm thật, xém chút nữa đã bị Vân tiểu thư khai thác “thông tin tuyệt mật rồi”.
Đệ nhất doanh nhân mắc bệnh thần kinh, nghĩ kiểu nào cũng quá móa nó kịch tính a.
Thế nhưng mà, boss… mắc bệnh thần kinh thật sao?
Dừng, tò mò sẽ hại chết người, tốt nhất nên quên chuyện này đi, Quách Đại tự nhủ bản thân như thế.
Bất quá… tò mò là bản tính của con người, là không thể ngăn cản, Quách Đại… rất muốn biết đáp án a, có nên hỏi boss một chút hay không?
Thôi bỏ đi, trước mắt báo cáo tình huống cái đã, còn cái “sự kiện đầy kịch tính” kia để sau a.
Quách Đại lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Phá Thần:
- Báo cáo boss, nhiệm vụ hoàn thành, Vân tiểu thư quả nhiên không phải người đơn giản.
Từ trong điện thoại vọng ra một âm thanh đầy lạnh lùng hỏi:
- Cô ấy có hỏi gì không?
Quách Đại:
- …
Móa, câu hỏi này, khó a.
Đắn đo một chút, Quách Đại ngập ngừng nói:
- Boss muốn nghe thật sao?
Vẫn là âm thanh đầy lạnh lùng vang lên:
- Nói.
Kiểu này là, nói cũng chết, không nói cũng chết a, Quách Đại thà chết vinh quang còn hơn chết trong sự im lặng, anh ta hít vào một hơi thật sâu nói:
- Vân tiểu thư hỏi boss có bị mắc hội chứng đa nhân cách hay tâm thần phân liệt hay không.
Lâm Phá Thần: