Đỗ Vân Sinh xuống xe của đàn anh, chào tạm biệt anh ta.
Đàn anh xuống xe đuổi theo, gọi với theo hắn: “Vân Sinh, mai em có rảnh không?”
Đỗ Vân Sinh đứng dưới ánh đèn đường nghiêng người nhìn qua, đuôi mắt nhấc lên, như cười như không nhìn đàn anh. Giữa hai ngón tay trái của hắn còn kẹp một điếu thuốc lá thuôn dài. Nơi đầu thuốc đỏ lửa như ẩn như hiện trào ra một làn khói mỏng manh như tơ lụa. Làn khói từ từ bay lên, lượn lờ quanh chiếc cổ và bên má trắng nõn của Đỗ Vân Sinh.
Đàn anh thấy cảnh này, ánh mắt tối xuống, cổ họng bất giác nuốt nước miếng. Hắn như bị mê hoặc tiến lên một bước, bỗng sinh ra một khát vọng mãnh liệt, điên cuồng muốn có được người đàn ông trước mắt này, muốn cho hắn trở thành người của riêng mình.
“Đàn anh, chẳng phải tôi đã nói với anh rồi sao? Tôi không có hứng thú với đàn ông.”
Tiếng sấm ầm ầm vang lên ngăn lại bước chân đang tiến đến của đàn anh. Anh ta để ý tới trong mắt Đỗ Vân Sinh chỉ có trêu chọc và giễu cợt, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh thong dong.
Đàn anh cười khổ: “Nhưng anh nghe thấy em nói chuyện điện thoại với người yêu hiện tại của em. Y là đàn ông mà.”
Đỗ Vân Sinh hút một hơi thuốc rồi chầm chậm nhả ra, lơ đãng nói: “À, y là ngoại lệ.”
Đàn anh ghen tị: “Sao không phải là anh?”
Đỗ Vân Sinh thấy hơi buồn cười nhếch môi: “Đàn anh, ngoại lệ có nghĩa là độc nhất vô nhị. Nếu không phải là duy nhất, vậy không gọi là ngoại lệ nữa rồi.”
Hắn xoay người, vẫy tay với đàn anh, động tác đấy được hắn làm trông vô cùng phóng khoáng.
“Gặp lại sau, đàn anh.”
Hắn căn bản không định đáp lại tình cảm của đàn anh, nên chẳng thèm để ý đàn anh có đau khổ hay không.
Đỗ Vân Sinh vốn là con người phong lưu đa tình, không biết đã trêu chọc trái tim bao người, tất nhiên không thể đáp lại từng người, thường xuyên dùng dao sắc chặt đay rối.
Mắt thấy cánh cổng chung cư ngay đằng trước, Đỗ Vân Sinh bèn đến bên cột đèn đường gần đấy tắt thuốc lá rồi ném vào thùng rác. Dạo bước đến cổng chung cư, đi qua một khu vườn, khóe mắt thoáng thấy một bóng người đang tới gần, hắn không để ý mắt nhìn thẳng lướt qua.
“Vân Sinh.”
Đỗ Vân Sinh dừng lại, gần như cho rằng mình bị ảo giác.
Hắn quay đầu lại, không dám tin tưởng nhìn Đằng Chỉ Thanh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình.
Đằng Chỉ Thanh mặc quần dài áo sơmi bình thường, mái tóc dài được buộc hết lên sau đầu, dùng dây bạc và trâm cài cố định. Đáng ra là cách ăn mặc chẳng ra làm sao cả, nhưng y lại có một gương mặt quá mức xinh đẹp, cho nên ngay cả mặc trang phục bình thường cũng có nét phong tình vạn chủng.
“A Thanh? Sao em lại tới đây?” Đỗ Vân Sinh rất đỗi kinh ngạc.
Đằng Chỉ Thanh rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Ngươi không về bản Khất La. Ta nhớ ngươi nên tới tìm ngươi.”
Đỗ Vân Sinh bước nhanh tới, nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của Đằng Chỉ Thanh, vừa đau lòng vừa tức giận nói: “Em nên gọi điện thoại cho anh để anh đi đón em mới đúng chứ.”
Đằng Chỉ Thanh: “Trước kia ngươi thường gọi cho ta, ta dứt khoát tự mình tới tìm ngươi.”
Đỗ Vân Sinh hơi sững sờ, nhớ tới trước kia hình như đúng là như thế, chỉ là sau này bận quá, lại hơi lực bất tòng tâm, nghĩ Đằng Chỉ Thanh có lẽ cũng không quá chờ mong nên dần dà không gọi nữa.
Hắn có hơi chột dạ, vậy nên lảng sang chuyện khác: “Chờ bao lâu rồi?”
Đằng Chỉ Thanh: “Ba tiếng.”
Đỗ Vân Sinh nắm tay y mở cổng chung cư, sau đó bước vào thang máy: “Thật xin lỗi, A Thanh. Anh hứa về sau sẽ gọi cho em đúng giờ.”
Đằng Chỉ Thanh nhìn chằm chằm Đỗ Vân Sinh, một lúc lâu sau lắc đầu nói: “Nếu ngươi bận thì thôi. Một khi đã hứa hẹn sẽ là một chuyện khác, làm không được là không tuân thủ lời hứa.”
Gọi điện thoại mà thôi, Đỗ Vân Sinh không động đến lời hứa. Hắn chỉ cảm thấy A Thanh của hắn có lẽ hơi giận dỗi, vậy nên hắn ôm eo y, rúc vào lòng y làm nũng: “Dạo này anh đúng là bận quá, rất nhiều lịch trình cứ chen chúc nhau. Người đầu tư đột nhiên rút vốn, ngày nào cũng không ngừng chạy hết tiệc này tiệc nọ, có đôi khi trở về ngay cả tắm cũng không kịp, vừa ngả đầu xuống giường đã ngủ quên luôn.”
“A Thanh, anh rất nhớ em. Em có thể tới tìm anh, anh rất vui.”
Trong phút giây nhìn thấy Đằng Chỉ Thanh, Đỗ Vân Sinh thật sự vui vẻ tột cùng. Cảm giác phấn khởi giống như cây hoa ngày ngày mình tỉ mỉ chăm sóc chờ mong đã lâu cuối cùng cũng nở rộ trước mặt, cảm giác tuyệt vời không thể tả nổi.
“A Thanh, em xuống núi tìm anh, có phải nhớ anh rồi không? Đây là lần đầu tiên em xuống núi à? Cảm thấy thế nào? Có bị bắt nạt không? Có ai nhìn chằm chằm em không?”
Đằng Chỉ Thanh ôm Đỗ Vân Sinh, kệ cho hắn quấn lấy mình, trong mắt ngập tràn nụ cười vui vẻ tự nhiên của hắn. Trong đầu y lại là hình ảnh lúc nãy ở dưới ánh đèn đường, Đỗ Vân Sinh hút thuốc như cười như không lạnh lùng từ chối người theo đuổi, có ma lực làm người ta mê muội.
Hóa ra có nhiều người mơ tưởng Vân Sinh của y đến vậy.
Đằng Chỉ Thanh ôm Đỗ Vân Sinh, vô thức siết chặt lấy hắn.
Đỗ Vân Sinh mở cửa vào nhà, cởi giày xong liền kéo Đằng Chỉ Thanh vào phòng tắm. Giờ đây không biết ai bắt đầu trước, ngọn lửa nóng rực bùng cháy hừng hực trong không khí, hai người quấn lấy nhau, môi lưỡi chặt chẽ chẳng phân biệt được.
Có lẽ bông hoa đã tốn rất nhiều tâm tư theo đuổi cuối cùng cũng nở rộ vì mình, Đỗ Vân Sinh đặc biệt hưng phấn và chủ động. Đồng thời, Đằng Chỉ Thanh cũng theo kích thích của đối phương mà hiếm khi mạnh bạo hơn ngày thường.
Trong quá trình này, y lấy thái độ cứng rắn khống chế toàn bộ quá trình, đè Đỗ Vân Sinh dưới thân, làm hắn nhũn ra tan chảy thành một vũng nước.
Vòi hoa sen xả nước tung tóe, qua cửa kính mờ mờ nửa trong suốt mơ hồ thấy được hai bóng người cùng với những âm thanh tiếng xả nước không át đi nổi.
Một lúc lâu sau, trận chiến kịch liệt kết thúc.
Đỗ Vân Sinh nhoài người trên giường, bên hông đắp một chiếc chăn mỏng, Đằng Chỉ Thanh đang chải mái tóc mới khô một nửa của hắn.
Giờ phút này, dịu dàng thắm thiết.
Đằng Chỉ Thanh hôn lên bờ vai trơn mượt của Đỗ Vân Sinh, thản nhiên nói: “Vừa nãy ta thấy có người đàn ông đưa ngươi về, anh ta có ý với ngươi.”
Đỗ Vân Sinh xoay người, ôm Đằng Chỉ Thanh: “Anh từ chối rồi.”
Đằng Chỉ Thanh: “Ta biết, ta nghe thấy. Ngươi nói ta là ngoại lệ.”
Đỗ Vân Sinh cười khẽ, nhắm mắt lại hôn lên ngực Đằng Chỉ Thanh: “Đúng vậy, em vĩnh viễn là ngoại lệ.”
Hắn không ngẩng đầu nên không thấy được vẻ mặt thờ ơ của Đằng Chỉ Thanh. Do đó Đỗ Vân Sinh không biết Đằng Chỉ Thanh nghĩ gì, Đằng Chỉ Thanh thì đang nghĩ, hóa ra y là ngoại lệ.
Ngoại lệ là những thứ ngoài ý muốn, vượt quá quy tắc, phá vỡ quy luật, nhưng một ngày nào đó quy luật sẽ trở lại quỹ đạo vốn có.
Đến lúc đó, ngươi muốn xử lý ngoại lệ thế nào đây?
Đỗ Vân Sinh ngủ rồi.
Đằng Chỉ Thanh ôm chặt lấy hắn, cũng chìm vào giấc ngủ.
…
Đằng Chỉ Thanh ở lại trong căn hộ của Đỗ Vân Sinh, ngày ngày ở trong nhà, không ra cửa lần nào.
Hàng ngày Đỗ Vân Sinh đều phải ra ngoài. Hắn phải làm việc, xã giao, ngày nào cũng phải tiếp xúc với muôn hình muôn vẻ người. Trong đó có nhiều người cực kỳ ưu tú, xuất sắc, xinh đẹp, có lẽ họ đều đã từng rung động với Đỗ Vân Sinh.
Nếu Đỗ Vân Sinh biết thì sẽ chỉ đơn giản từ chối, đôi khi gặp được một hai người trông khá dễ thương thì mặc kệ. Nhưng hắn có chừng mực, không đùa quá mức, vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định với những người theo đuổi.
Không ngoại tình, không mập mờ, Đỗ Vân Sinh cảm thấy bản thân không hề phản bội Đằng Chỉ Thanh.
Hắn chỉ thấy khá hay ho khi có một hai người theo đuổi, thế thôi.
Đỗ Vân Sinh từng đề cập với Đằng Chỉ Thanh muốn dẫn y đi gặp bạn bè hắn, nhưng y đã từng thấy bạn Đỗ Vân Sinh nên từ chối. Y cũng không thích đám người ham vui ấy, nếu đi sẽ chỉ làm hai bên ngại ngùng, vậy thì không đi luôn.
Dần dà, bạn bè xung quanh Đỗ Vân Sinh đều biết nhà hắn đang giấu một vị mỹ nhân lạnh lùng.
Tính cách thanh cao, kiêu ngạo, người phàm không thể đến gần.
Hồi đầu lúc biết Đỗ Vân Sinh đã có gia đình, không có mấy người dám liếc mắt đưa tình. Sau này, họ phát hiện Đỗ Vân Sinh vẫn chơi đùa bên ngoài như bình thường, tuy không ngoại tình nhưng thái độ như trước lại khiến người ta thấy hơi khó lường.
Hơn nữa, trong giới giải trí, Đỗ đạo nước đẩy thì thuyền lên, lại còn nổi tiếng về danh vọng và tài sản trong giới. Cho nên càng ngày càng nhiều người tre già măng mọc, thủ đoạn chồng chất bổ nhào vào Đỗ Vân Sinh.
Đỗ Vân Sinh đương nhiên cũng không chấp nhận ai cả. Tuy hắn phong lưu nhưng cũng không bao giờ có chuyện có người yêu lại còn vượt rào chân đạp hai chiếc thuyền.
Chỉ là, thời điểm hắn về chung cư càng ngày càng muộn.
Đằng Chỉ Thanh ở chung cư Đỗ Vân Sinh ba tháng, lặng lẽ nhìn những thay đổi của Đỗ Vân Sinh, từ nhiệt tình trở thành không hề quan tâm, từ thờ ơ đến lãnh đạm. Y đứng dưới ánh mặt trời, trên ban công trồng rất nhiều hoa, tất cả đều được trồng từ khi y đến.
Một đóa hoa màu tím nhẹ nhàng đung đưa trong làn gió đêm. Đằng Chỉ Thanh vuốt nhẹ đóa hoa rồi bẻ nó xuống, bóp nát cánh hoa.
Từng giây từng phút y đều đang nhìn Đỗ Vân Sinh, bất kể hắn chạy đến chốn nào.
Nên là Đằng Chỉ Thanh biết dạo này Đỗ Vân Sinh rất thân thiết đối một cô bé sinh viên, đó là đồ đệ hắn mới nhận. Đỗ Vân Sinh rất tốt với cô gái ấy, và giờ thì vừa ra khỏi nhà cô.
Đằng Chỉ Thanh đương nhiên biết hai người không xảy ra chuyện gì. Nhưng đêm hôm khuya khoắt, biết y ở nhà đang chờ, sao Vân Sinh vẫn vào nhà cô gái kia chứ? Hắn rõ ràng biết tâm tư của cô, lại cố ý mặc kệ.
Tại sao?
Chẳng phải rất yêu y sao? Tại sao lại không thẳng thừng từ chối?
Đằng Chỉ Thanh không hiểu, y đang đợi Đỗ Vân Sinh trở về.
Hết chương .