Quá trình quay phim cũng chẳng hề suôn sẻ. Đường núi gồ ghề dốc đứng, đây là lần đầu tiên người dẫn đường kia làm công việc dẫn đường, biểu hiện rất thiếu chuyên nghiệp. Đội ngũ thường xuyên mất dấu, mấy cuộn phim sắp hỏng gần hết rồi.
Nhưng những điều đấy cũng chẳng là vấn đề to tát gì, phiền phức chính là độc trùng trong núi còn đông hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Đỗ Vân Sinh. Ngày thường khi đi ra ngoài quay, mỗi người đều phải tự bao bản thân đến kín mít, khó tránh khỏi sẽ đọng những giọt mồ hôi ở bên ngoài da dẻ.
Cứ như vậy hoặc là bị đốt đến cả người toàn nốt, nước thuốc mang tới nhanh chóng dùng hết, chỉ có thể nhờ người dẫn đường mang vào từ chân ngọn núi. Nhưng một lượt đi đi về về cũng phải mất hai ba ngày, thật sự rất phiền phức.
Hiệu suất hạ thấp, khó khăn tầng tầng, trước mắt đã có không ít người tỏ ý không muốn làm nữa.
Đỗ Vân Sinh cũng rất phiền não, thật vất vả nhả thêm tiền nâng lương lên mới khiến bọn họ ở lại, kết quả trợ lý bị độc trùng cắn, đùi phải sưng lên y như phù nề, lại còn hôn mê bất tỉnh nên đành phải đưa đi bệnh viện cấp cứu.
Độc tính của côn trùng bên trong núi Khất La rất mạnh khiến con người không thể lường trước được, mà nay đã được trải nghiệm nên có rất nhiều người đánh trống lui quân không muốn làm nữa, ngay cả tiền lương mấy ngày trước cũng chẳng cần lấy.
Lúc đi là mấy chục người đến cuối cùng chỉ còn lại có năm, sáu, đều là những người đã ký hợp đồng rồi, hiện giờ không hoàn nổi tiền bồi thường vi phạm hợp đồng nên mới ở lại.
Trên ban công nhà sàn biệt lập, Đỗ Vân Sinh ngồi hút thuốc. Với vẻ phiền não bứt rứt không yên, A Sơn bước tới.
“Sao rồi?”
Đỗ Vân Sinh hỏi chính là trợ lý được đưa đi bệnh viện cấp cứu, hắn chẳng muốn dính đến mạng người, không xử lý khéo rồi lại gây ầm ĩ.
A Sơn: “Đã thoát khỏi nguy hiểm.”
Đỗ Vân Sinh ‘Ừ’ một tiếng, ngẩn người nhìn núi lớn. Thuốc lá bị cháy đến hơn nửa, đầu điếu thuốc còn treo tàn thuốc thật dài chưa rơi xuống. Khói thuốc trắng xám tràn ngập, che kín khuôn mặt của Đỗ Vân Sinh, làm cho hắn rơi vào bên trong sương khói mông lung.
Tóc hắn còn hơi ẩm ướt, lộ ra vẻ vừa tắm rửa xong, trên người còn mang theo hơi nước. Lúc này hắn đang ngả nghiêng cơ thể, hướng gò má về phía A Sơn.
Khuôn mặt Đỗ Vân Sinh không phải quá mức xinh đẹp, cũng chẳng phải khiến người ta thoạt nhìn đã thấy kinh diễm đẹp đẽ, mà là khuôn mặt ôn hoà càng nhìn càng thấy thoải mái, tựa như thư sinh xuất thân từ thư hương thế gia, đầy người đều là khí chất vẩy mực.
Da dẻ coi như cũng khá trắng, lại cực kỳ đẹp.
Nhìn sát vào cũng không thể tìm được chút tỳ vết nào, nhẵn nhụi bóng loáng, hơi ấm, tựa như noãn ngọc sắp sinh ra khói bay.
A Sơn giương mắt nhìn, sau đó lại hoảng loạn rũ mắt xuống, tim đập hơi nhanh, trong lòng thở dài. Cũng may cậu ta là trai thẳng, bằng không khó mà không bị Đỗ đạo hấp dẫn. Nếu thật sự bị hấp dẫn, bị đau lòng cũng chính là bản thân cậu thôi.
Đỗ đạo, con người giống như thư sinh này, tự nhiên sẽ có sự lương bạc và phong lưu đa tình của thư sinh, ngày thường không biết đã trêu chọc bao nhiêu trái tim thiếu nữ rồi.
Dăm ba ngày lại thấy lên báo, trước giờ cũng chẳng thấy ai có thể kiềm lại tính tình của hắn cả.
Đoạn tàn thuốc bị đứt, rơi xuống trên bàn chân của Đỗ Vân Sinh. Hắn chớp mắt bừng tỉnh, lấy lại tinh thần nói: “Không đủ người, cậu gọi mấy người… Còn có người dẫn đường, bảo hắn hỗ trợ phiên dịch, tôi muốn tuyển người ở bản Khất La, đãi ngộ từ tốt trở lên.”
A Sơn đột nhiên ngẩng đầu: “Ừm… Nhưng, nhưng mà lúc trước người dẫn đường từng dặn dò chúng ta đừng nên trêu chọc người trong bản Khất La, nghe nói bọn họ biết dùng cổ — “
Đỗ Vân Sinh ngắt lời cậu ta: “Cậu tin à?”
Ánh mắt Đỗ Vân Sinh liếc qua cực kỳ lạnh lẽo, A Sơn dần dần không dám nói lời nào.
“Cùng lắm chỉ là độc trùng trong núi quá nhiều, mấy dân bản đó chắc là do sống chung với độc trùng lâu rồi, hoặc là ăn mấy thứ như thảo dược có thể phòng độc trùng, có sức đề kháng, có thể sống hoà bình với độc trùng mới bị ngộ nhận là hiểu pháp thuật đuổi trùng.” Đỗ Vân Sinh xua tay: “Xiếc lừa người mà thôi, trong bản bọn họ ngoại trừ nghề nghiệp thảo dược, ngày thường cũng chẳng có cách gì khác để kiếm tiền. Tôi là đang cung cấp công việc cho bọn họ đấy.”
A Sơn liền vội vàng gật đầu: “Vâng. Vậy… Lương tính thế nào?”
Đỗ Vân Sinh rũ mắt: “Chiếu theo lương của nhân viên công tác lúc trước, chia hai.”
A Sơn: “Vâng.”
A Sơn cũng không cảm thấy Đỗ Vân Sinh hà khắc, đối với người trong núi mà nói tiền lương còn nửa kia vẫn là một số tiền lớn. Quan trọng nhất là nhân viên công tác lúc trước đều là những người có chuyên môn, cho dù là khiêng thiết bị hay là quay phim, hoặc là làm diễn viên đều vô cùng chuyên nghiệp.
Bây giờ những người dân bản Khất La mời đến không chỉ không có chuyên môn, lại còn có thể làm hư hỏng thiết bị, đặc biệt là nếu quay không tốt còn có thể ảnh hưởng đến tiến độ quay phim.
Nếu không phải quá cần người, thời gian lại cấp bách, Đỗ Vân Sinh thà rằng lại đi thông báo tuyển dụng mấy người chuyên nghiệp cũng chẳng muốn mời mọc một đám dân bản không chuyên đến làm nhân viên công tác.
A Sơn nhanh chóng làm theo, cho người dẫn đường một khoản tiền, cuối cùng cũng coi như khiến gã đồng ý trợ giúp phiên dịch cho dân bản.
Trên bãi đất trống dân bản thờ ơ nhìn A Sơn và người dẫn đường trên đài, mặt không hề có tí cảm xúc nào, cứ như là nghe không hiểu vậy.
A Sơn cho rằng bọn họ nghe không hiểu, âm thầm nôn nóng bảo người dẫn đường giải thích lại.
Người dẫn đường dùng tiếng Miêu giải thích lại một lần. Nhưng khác với lời A Sơn, gã dùng kính ngữ, trong lời nói có rất nhiều từ ngữ đều phải suy xét kỹ rồi mới châm chước nói ra. Cuối cùng người dẫn đường còn nói, nếu như dân bản không hài lòng thì cứ coi như là xem hài kịch, không cần phải để ý đến.
Đương nhiên lời người dẫn đường nói, bọn A Sơn nghe không hiểu.
Đỗ Vân Sinh cũng không hiểu được, nhưng theo bản năng hắn cảm thấy vẻ mặt của người dẫn đường không đúng lắm.
Hắn là đạo diễn, nên có thói quen chú ý những biểu cảm rất nhỏ trên khuôn mặt người khác. Cho dù người dẫn đường che giấu rất khá, Đỗ Vân Sinh vẫn có thể thấy được sự sợ hãi và tôn kính trong mắt người dẫn đường.
Ngay cả những nếp nhăn trên mặt đều cứng đờ như do sợ hãi quá mức, giọng điệu cũng khó giải thích được mà mang theo sự kính nể.
Đỗ Vân Sinh nhíu mày, đoán rằng người dẫn đường có lẽ là bị lừa bịp bởi lời nói cổ thuật, ý nghĩ kia hẳn đã ăn sâu bén rễ rồi.
Nghĩ vậy, hắn bèn chủ động đứng lên đài lặp lại ý muốn nói thêm một lần, chỉ là nói đến mức cực kỳ tốt đẹp, ngay sau đó lại nhắc nhở người dẫn đường: “Lặp lại từ đầu tới đuôi lời tôi nói, đừng cho là tôi nghe không hiểu lời anh nói thì cũng không đoán được ý nghĩa. Tôi sẽ ghi âm rồi tìm người phiên dịch, phàm là có một câu không đúng, anh sẽ không lấy được lương đâu.”
Người Dẫn đường không còn cách nào đành phải lặp lại lời Đỗ Vân Sinh, nhưng lúc bắt đầu nhấn mạnh đấy là ý của Đỗ Vân Sinh, là theo lời hắn mà nói ra.
(silveryfan.wordpress.com)
Đỗ Vân Sinh có vẻ ngoài ưa nhìn, khí chất thư sinh, lời nói lại rất tốt đẹp, hắn đứng trên đài ngược lại là hấp dẫn không ít ánh mắt.
Trai gái bản Khất La từ trước đến giờ luôn có vài phần tôn trọng và yêu thích đối với những người dễ nhìn, trước mắt trong đám người đã có mấy cô gái Miêu lộ ra chút hảo cảm với Đỗ Vân Sinh. Chỉ là không chờ chút hảo cảm ấy của các cô biến thành yêu thích, đám người đã hơi kích động.
Đỗ Vân Sinh chú ý tới tình huống liền nhìn sang. Ban đầu hắn chỉ nghe được tiếng lục lạc lanh lảnh, không dồn dập, từng chút từng chút một, cảm giác rất nhịp nhàng. Tiếp theo, đám người dần dần tách ra, tựa như làn sóng bỗng nhiên bị xẻ ra từ giữa thành hai nửa, thanh âm lục lạc ở trung tâm làn sóng càng ngày càng gần.
Đỗ Vân Sinh đầu tiên chú ý tới chính là tóc, mái tóc đen nhánh sáng bóng, gọn gàng lại thẳng dài, nhu thuận buông xuống. Tóc trên trán và bên má được chải ra sau tai, cố định bởi trang sức bằng bạc xinh đẹp.
Hai lọn tóc sau tai buông xuống trước ngực, đuôi tóc từng lọn dùng trang sức bạc buộc chặt, chỗ trang sức bạc còn có hai sợi dây xích bạc tinh tế, cuối mỗi đầu dây xích là một chiếc chuông bạc.
Tiếng lục lạc hẳn là phát ra từ nơi này.
Tiếp theo là trang phục màu tím nhạt của thanh niên người Miêu, trên trang phục thêu những đồ án phức tạp đặc thù. Ánh mắt Đỗ Vân Sinh dọc theo hai lọn tóc đen nhánh kia từ từ nhìn lên, đầu tiên là cần cổ trắng ngọc, sau đó là chiếc cằm tinh xảo, đôi môi đỏ tươi, sống mũi thẳng tắp và đôi mắt đen hẹp dài.
Chỉ có thể dùng hai chữ ‘xinh đẹp’ để hình dung thanh niên, quá mức xinh đẹp lại hiện ra mấy phần quỷ quyệt và yêu mị. Mà vẻ mặt của y rất lạnh nhạt, tựa như mây mù bao phủ trên đỉnh núi được nắng sớm chiếu vào, lạnh nhạt hờ hững, chỉ quanh quẩn trên đỉnh núi xanh tươi, nhưng một lát lại biến mất.
Xinh đẹp, thần bí nhưng lại rất nguy hiểm, giống như độc trùng ở bản Khất La, ngày ngủ đêm bay, khó lòng phòng bị.
Màu sắc sặc sỡ, mang độc.
Đó là ý nghĩ của Đỗ Vân Sinh khi lần đầu tiên nhìn thấy Đằng Chỉ Thanh. Nhưng bản tính hắn phong lưu đa tình, thấy thanh niên xinh đẹp, đến sau cùng trong đầu cũng chỉ còn lại khuôn mặt đẹp đẽ của thanh niên, những cảnh giác và phòng bị đối với nguy hiểm bị ném ra sau đầu, chỉ thoáng qua rồi biến mất không còn tăm hơi.
Hắn chẳng hề chú ý rằng, những người dân bản vốn còn lạnh lùng thì khi Đằng Chỉ Thanh xuất hiện lại cụp mi rũ mắt, lộ ra biểu cảm cung kính, càng không phát hiện dáng vẻ người dẫn đường trong phút chốc tái nhợt đến đổ mồ hôi lạnh.
Đỗ Vân Sinh chạy xuống từ trên đài cao, hỏi tên Đằng Chỉ Thanh, lại hỏi y có phải muốn tới nhận lời mời hay không, nếu như là thế, hắn đúng lúc đang thiếu vị trí trợ lý có phúc lợi rất tốt.
Đằng Chỉ Thanh trừng mắt nhìn hắn, trên mặt không lộ biểu cảm gì.
Đỗ Vân Sinh bỗng nhiên ý thức được hình như Đằng Chỉ Thanh nghe không hiểu tiếng Hán, nhanh chóng gọi người dẫn đường đến phiên dịch.
Người dẫn đường sợ đến run chân, gọi vài lần cũng không thấy đáp lại.
Đỗ Vân Sinh tức giận, không khỏi hét lớn một tiếng.
Đằng Chỉ Thanh mở miệng: “Ta nghe hiểu được tiếng Hán.”
Thanh âm kia tựa như đá vàng đập vào đồng thau, Đỗ Vân Sinh cảm thấy đó là tiếng nói êm tai nhất mà hắn từng được nghe, ngay cả thiên vương, thiên hậu vốn có âm thanh trời ban trong giới giải trí cũng chẳng sánh bằng.
Đỗ Vân Sinh mặt mày vui vẻ, thái độ nhiệt tình lại không quá ân cần, vừa đúng chuẩn, không khiến người ta chán ghét.
“Tôi muốn tuyển cậu làm trợ lý cho tôi, đãi ngộ và phúc lợi đều là tốt nhất. Cậu có đồng ý không? Đúng rồi, tôi tên là Đỗ Vân Sinh, còn cậu?”
“Đằng Chỉ Thanh.”
“Đằng Chỉ Thanh…”
Đỗ Vân Sinh lẩm bẩm, cọ xát lại nhiều lần cái tên này ở trên đầu lưỡi, có một loại giọng điệu triền miên khó mà giải thích được, thật giống như hôn môi vô số lần. Hắn nở nụ cười.
Khi cười rộ lên trông lại càng cực kỳ sạch sẽ, tựa như một thiếu niên không dính bụi trần.
Thanh niên yêu dị diễm lệ thấy thế, trong ánh mắt lạnh nhạt bỗng nhiên nổi lên gợn sóng yếu ớt, ý nghĩ muốn đuổi người đi đột nhiên thay đổi, không chỉ đồng ý, còn nói ra tên tiếng Hán của mình.
Hết chương .