Đáp lại tôi là một tiếng "Rầm."
Giang Chí Đình thậm chí còn không đợi tài xế, nhìn bóng dáng anh vội vàng lái xe rời khỏi khiến tôi không khỏi buồn cười.
Thật ra tôi biết, anh ấy không muốn mọi người biết tôi và anh ấy liên quan đến nhau, đó là một cách bảo vệ tôi.
Do đó, tôi chắc chắn Giang Chí Đình có cảm giác với tôi, vì thế sớm muộn anh ấy cũng là của tôi.
Nhưng sau lần gặp mặt đó, tôi có cảm giác là Giang Chí Đình đang trốn tránh tôi. Tôi nghe nói Giang Chí Đình sẽ tham gia một buổi đấu giá nhưng khi tôi đến thì không thấy anh.
Được thôi, trâu không tìm cọc thì để cọc tự đi tìm trâu vậy.
Tôi bỏ ra triệu tệ để mua một bức thư pháp nổi tiếng sau đó tôi gửi đến nhà anh kèm theo tấm thiệp nhỏ ghi lời nhắn:
"Hai chúng ta sinh ra đã giành cho nhau."
Một vài ngày sau, tôi nhận lại bức thư pháp, anh chuyển phát còn liên tục xin lỗi tôi vì đã làm mất tấm thiệp.
Tôi nói không sao anh ta mới thở phào rời đi.
Được lắm, Giang Chí Đình, đúng là dầu muối đều không ăn.