.
Nhưng bất ngờ không dừng lại ở đó. Tôi chưa bao giờ có thể tưởng tượng được rằng Giang Chí Đình không những là hàng xóm mà còn có mối quan hệ thân thiết với nhà tôi.
Ngày hôm sau, khi tôi vừa bước xuống nhà đã thấy anh cùng bố tôi nói chuyện vui vẻ trong phòng khách.
Trước đây, bố tôi luôn miệng nói " Giang Chí Đình không phải là người đơn giản."
còn mẹ tôi thì luôn nói nhà họ Giang không có ai tốt đẹp( Chắc là trừ Giang Hoài.)
và bây giờ cả hai người đều thay đổi độ.
Tôi vội vàng kéo Thẩm Ngọc vào một góc, ép cung em ấy:
" Sao anh ấy lại ở đây?"
" Ý chị là anh Giang sao? Anh ấy đến đây thường xuyên mà"
Nghe vậy tôi sửng sốt,đến đây thường xuyên ư?
" Vậy tại sao lễ đính hôn anh ấy không được mời?"
" Cả em và Giang Hoài đều muốn anh ấy đến nhưng anh ấy kêu bận không đến dự được, sát ngày anh ấy lại đổi ý. Hai năm trước, kinh doanh ủa Giang thị gặp khó khăn anh Giang giúp đỡ rất nhiều thì Giang Hoài mới có thể vượt qua được."
" Sao chị không biết gì?"
" Còn trách em? Chẳng phải chị không cho em nhắc sao, nói về anh Giang là chị tránh như tránh tà vậy?"
" Còn chuyện gì mà chị không biết không?"
Thẩm Ngọc đột nhiên im lặng, sau đó em ấy nhẹ giọng:
" Sau khi chị đi thì anh ấy có đến Myanmar, suýt nữa không thể trở lại."
( còn tiếp)