Dương Thư không có cách nào tiếp thu được lời Khương Bái.
Khương Ngâm thường nói rằng anh trai cô ấy có sở thích tự luyến, nhưng Dương Thư sau khi thật sự trò chuyện với anh thì cô mới được mở mang tầm mắt.
Tự luyến đến cỡ này thì cũng không ở đẳng cấp bình thường nữa rồi!
Bây giờ mà nói chuyện tiếp, anh trai bên kia chắc hẳn sẽ tưởng rằng cô thật sự có ý với anh ta, muốn giả làm bạn gái anh ta để gây sự chú ý.
Dương Thư nghĩ nghĩ, gõ gõ mấy cái muốn phản bác lại. Nhưng cuối cùng vẫn không gửi đi mà xóa hết, nhập lại một tin nhắn khác. [Em xin lỗi vì đã khiến anh hiểu lầm.]
[Không còn sớm nữa. Anh Bái, chúc anh ngủ ngon~]
Trực giác mách bảo cô không nên tiếp tục ở gần người anh trai này của Khương Ngâm.
Dương Thư đặt điện thoại xuống, mệt mỏi duỗi người, sau đó đến bên cửa sổ chuẩn bị kéo rèm đi ngủ.
Cô bất ngờ phát hiện cảnh đêm bên ngoài từ chỗ này nhìn ra rất đẹp.
Ngoài cửa sổ là một cái hồ lớn, ánh trăng chiếu xuống khiến mắt nước trở nên lấp lánh. Vài chiếc du thuyền được trang trí lộng lẫy đang chầm chậm chạy quanh mặt nước, bên bờ hồ cũng có rất nhiều khách du lịch đang tụ tập ngắm cảnh,
Dương Thư nhất thời không muốn đi ngủ nữa.
Cô nhớ lúc nãy khi lên lầu có thấy một cầu thang dẫn lên sân thượng ở phía trên.
Vừa vặn mới tắm xong, cô muốn đi lên đó hóng gió một lúc.
Cô khoác lên người một cái áo khoác màu xanh nhạt, cầm lấy máy ảnh thân yêu rồi ra khỏi phòng.
Trên sân thượng trồng rất nhiều hoa và cây xanh, xung quanh được trang trí bởi những dải đèn ngôi sao lấp lánh, mùi hương nhàn nhạt của mấy bông hoa cúc phảng phất trong gió.
Chỗ này xứng đáng là một địa điểm hẹn hò lý tưởng!
Chỉ là lúc này phần lớn khách ở đây đã ra ngoài chơi hoặc nghỉ ngơi trong phòng, sân thượng trang nhã cứ vậy không một bóng người.
Dương Thư cười thầm trong lòng. Chỗ tốt như vậy mà chỉ có mình cô tận hưởng!
Tầm nhìn ở trên sân thượng vừa cao vừa bao quát được cảnh vật xung quanh, cảnh đẹp cứ vậy đặt trước tầm mắt.
Dương Thư đứng trước ban công chụp vài tấm ảnh phong cảnh, sau đó điều chỉnh giá đỡ chọn một góc đặt máy thật đẹp để selfie.
Cô còn thoa thêm một lớp son để bản thân lên hình xinh đẹp hơn.
Trong lúc đang tự vui vẻ một mình, bên tai cô bỗng vang lên giọng của vài người đàn ông đang trò chuyện.
Có lẽ bọn họ nói chuyện đã được một lúc rồi, chỉ là lúc đó cô không để ý đến.
Yên lặng nghe một chút, cô dễ dàng tìm được chỗ mà mấy giọng nói kia phát ra.
Đằng sau mấy bồn hoa có một góc nhỏ không có ánh đèn lọt vào, nếu không để ý kỹ sẽ không dễ dàng phát hiện ra. Có một người đàn ông đang đứng ở đó gọi điện thoại.
Khớp tay mảnh mai và thon dài của anh đang cầm một cái ly kiểu Tây, chất lỏng màu đỏ bên trong thỉnh thoảng lại lắc lư nhẹ nhàng mỗi khi tay anh động đậy.
Người đàn ông ngồi nghiêng về một phía, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt.
Dưới ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt anh vô cùng sắc sảo, đôi môi mỏng khẽ động tuôn ra những câu tiếng Anh lưu loát.
Dương Thư còn chưa kịp nghe anh ta đang nói gì thì người đàn ông bỗng nhướng mắt nhìn qua.
Ánh mắt vô tình chạm nhau khiến sống lưng cô cứng đờ, nhưng cũng kịp nhìn rõ khuôn mặt của anh ta.
Hóa ra là “Tiền Nhị Minh”.
Nét mặt của anh không thể bất ngờ khi thấy cô, rõ ràng phát hiện cô ở đây từ lâu.
Dương Thư nghĩ đến việc có lẽ anh đã nhìn thấy cảnh cô làm đủ trò trước máy ảnh, xấu hổ đến mức mấy ngón chân muốn dính lại với nhau, lập tức muốn ôm máy ảnh trốn về phòng.
Nhưng nghĩ lại điệu bộ sợ sệt đó tuyệt đối không phải phong thái “không sợ trời không sợ đất” của cô mọi ngày. Lại thấy cuộc gọi của anh đã xong, Dương Thư chỉ đành giả vờ bình tĩnh chào hỏi.
Nhân tiện cô còn muốn mời anh làm người mẫu nam để chụp ảnh.
“Trùng hợp quá, tôi còn tưởng chỗ này không có ai.” Dương Thư nhẹ nhàng nở nụ cười vô hại.
Khương Bái nhìn cô một cái, tiếp tục nghịch ly rượu trong tay, vẻ mặt bình tĩnh: “Cô cứ xem như tôi không ở đây, tự nhiên mà chụp ảnh tiếp. Chỉ là…”
Anh ngừng lại một chút, sau đó chân thành đưa ra lời khuyên, “Tạo dáng bớt cường điệu một chút.”
Khóe miệng Dương Thư giật giật, trong lòng thâm cảm thấy buồn cười.
Cường điệu á?
Cô chính là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp có được không!
Một người ngoài nghề như anh ta thì hiểu cái beep gì?
Nhịn lại nỗi xúc động trong tiềm thức, Dương Thư tiếp tục cười: “Anh thấy cường điều vậy thôi, chứ ảnh chụp ra sẽ rất đẹp. Hay là để tôi chụp cho anh hai tấm nha?”
Cô chỉ vào chiếc máy ảnh trên giá đỡ ở đằng xa: “Tôi là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, chụp cho anh chắc chắn sẽ đẹp. Bình thường tôi lấy giá rất đắt, nhưng tối nay tôi chụp miễn phí cho anh. Là người khác thì không có được ưu đãi thế này đâu!”
“Không cần.” Anh ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly, sau đó cầm chai rượu bên cạnh rót thêm vào. “Cô cứ chụp ảnh đi, tôi ngồi đây ngắm cảnh. Chúng ta không can thiệp lẫn nhau.”
Hiếm khi gặp được một người đàn ông vừa cao ráo lại vừa đẹp trai, Dương Thư thật sự không muốn bỏ cuộc.
Sắp tới có một cuộc thi chụp ảnh chân dung với chủ đề “hoang dã.” Người đàn ông trước mặt này nhìn kiểu gì cũng thấy phù hợp với chủ đề kia.
Đôi mắt anh mang một vẻ đẹp hoang dã rất tự nhiên, lại có khí chất lạnh lùng, trông tỏa sáng hơn nhiều so với mấy người mẫu cố gắng bắt chước hình tượng này.
Lại thêm khuôn mặt anh tuấn như vậy, để cho cô chụp nhất định cầm chắc giải thưởng trong tay không phải sao?
Nghĩ nghĩ một hồi lâu rồi cô lại nói: “Vậy tôi trả tiền cho anh, anh để tôi chụp nhé?”
Khương Bái: “?”
Dương Thư: “Thế này đi, tôi thấy anh có vẻ là một thiếu gia rảnh rỗi. Mai tôi thuê anh một ngày để chụp ảnh, dựa theo giờ tính lương?”
Khương Bái cuối cùng cũng có vẻ hứng thú: “Một giờ cô trả được bao nhiêu?”
Dương Thư âm thầm tính toán một hồi, nói: “Năm mươi tệ, tám giờ là bốn trăm tệ (), thế nào?”
() Nguyên tác là 四百块 nên mình edit là tệ. Không biết có chính xác chưa huhu: