Trêu Chọc Trái Tim Em

chương 59: ngoại truyện 07: ngay cả em cũng là của anh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Saki

Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Giọng nói của Khương Bái mang theo vài phần lưu luyến, lưng Dương Thư cứng đờ một lát, không dám tin hỏi lại: “Thật sao? Anh không gạt em đấy chứ?”

“Gạt em làm gì?” Khương Bái cười, “Nếu em không tin anh thì có thể đi hỏi Khương Ngâm.”

Dương Thư lim môi một cái, chỉ bao lì xì trong túi Khương Bái: “Vậy nếu em nhận bao lì xì này thì chẳng phải đồng ý kết hôn với anh rồi ư?”

Cô suy nghĩ một lát, lại cảm thấy không đúng, “Dựa theo logic của anh thì có nghĩa là suy nghĩ thêm thôi chứ không phải đồng ý luôn mà?”

Khương Bái cụp mắt xuống, nắm chặt tay cô, ngón tay anh cào nhẹ vào lòng bàn tay cô hai cái: “Vậy em suy nghĩ một chút nhé?”

Dương Thư rút tay về, đỏ mặt nhìn phía trước: “Tối nay về thành phố dễ tắc đường lắm, sao anh đi chậm thế, nhanh lên nào!”

Khương Bái nhìn bóng lưng cô, khóe miệng cong lên, cất bước theo sau.

——

Hai người chào tạm biệt Khương Bái rồi quay lại biệt thư Chương Hoa.

Thay giày xong, Khương Bái hỏi cô: “Em có đói không?”

Bây giờ chưa đến giờ cơm tối, Dương Thư lắc đầu: “Trưa nay dì cứ gắp đồ ăn cho em mãi, em ăn nhiều lắm, vẫn chưa thấy đói.”

“Vậy lát nữa anh sẽ nấu cơm sau.” Khương Bái nhìn đồng hồ, nói với cô, “Anh có chút chuyện phải xử lý, em ngồi chơi một lúc đi nhé?”

Dương Thư đáp: “Được ạ.”

Thấy Khương Bái đi vào phòng sách, cô về phòng thay đồ ngủ cho thoải mái dễ chịu.

Ra phòng khách, cô ngồi khoanh chân trên sofa.

Chẳng có việc gì làm nên cô cầm điện thoại gọi video cho Giang Triệt.

Chuông vang lên vài tiếng thì đầu bên kia nghe máy, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt dịu dàng của Giang Triệt.

Anh mặc áo sơ mi trắng, đeo cà vạt, áo khoác âu phục khoác trên lưng ghế phía sau.

Nhìn bối cảnh phía sau, có vẻ anh đang ở văn phòng của công ty.

Dương Thư hỏi: “Anh, hôm nay là thứ bảy mà anh vẫn phải làm việc ạ?”

Giang Triệt nhẹ nhàng nói: “Anh vừa mới xử lý một chút chuyện.”

“Có phải em quấy rầy đến anh không, nếu anh bận thì tối nay chúng ta nói chuyện sau cũng được.”

“Không sao, sắp xong rồi.” Giang Triệt hỏi cô, “Gần đây công việc của em bận lắm à?”

“Cũng ổn ạ, thỉnh thoảng em sẽ tăng ca, nhưng mọi chuyện vẫn nằm trong phạm vi của em.” Dương Thư chống cằm nhìn anh, “Nhưng mà anh đó, cuối tuần cũng không nghỉ ngơi, ngày nào cũng ngâm mình trong công việc, bao giờ em mới có chị dâu đây?”

Giang Triệt bất đắc dĩ cười: “Vừa giải quyết xong chuyện của mình đã bắt đầu quay sang quan tâm anh rồi à?”

“Đương nhiên em phải quan tâm rồi, anh là anh ruột của em mà, chuyện chung thân đại sự của mình mà anh chẳng quan tâm gì cả, làm em không dám kết hôn trước.” Dương Thư vô tình thốt lên, sửng sốt một giây, cô vội vàng che miệng lại.

Giang Triệt kéo dài giọng điệu, nhướng mày: “Thì ra là em muốn kết hôn nhưng lại chê anh cản đường em à?”

“Em không có mà, anh đừng nói bậy!” Gương mặt Dương Thư nóng rực, vừa rồi cô chỉ muốn đùa một chút, không ngờ lại biến cuộc trò chuyện thành vậy.

Nhưng nói thì cũng nói rồi, Dương Thư cắn môi, nói với anh, “Anh, hôm nay Khương Bái dẫn em đi gặp ba mẹ anh ấy, mẹ anh ấy cho em một bao lì xì rất dày, nói là phong tục bên họ, sau đó em nhận.”

Nói xong Dương Thư nhìn xung quanh, thấy áo khoác của Khương Bái vắt trên lưng ghế sô pha, cô lấy bao lì xì trong túi áo ra, giơ lên, “Đây nè, rất dày đúng không?”

Giang Triệt liếc mắt nhìn: “Còn có phong tục này à? Anh cũng không rõ lắm. Vậy lần trước Khương Bái đến chỗ anh, anh không đưa bao lì xì là không đúng rồi?”

Dương Thư suy nghĩ hai giây: “Khương Bái nói ba mẹ đưa bao lì xì có nghĩa là rất hài lòng về em, khi đó anh không cho cũng có nghĩa là lúc trước không hài lòng về anh ấy, muốn anh ấy biểu hiện tốt hơn, lần sau anh nhớ cho đấy.”

Giang Triệt cười: “Em đang cố gắng giúp Khương Bái có bao lì xì à? Thường thì ba mẹ nhà gái phải thử lòng con rể, với tư cách là anh vợ, có phải anh cũng nên tìm cơ hội thử nghiệm Khương Bái không?”

Dương Thư: “…”

Đọc Full Tại

Sợ nói nhiều sẽ làm cô ngại nên Giang Triệt đổi chủ đề: “Cuối tuần anh đến Trường Hoàn công tác, em muốn mua gì, anh mua cho em.”

Đáy mắt Dương Thư hiện lên vẻ mừng rỡ: “Anh mang mình đến là được rồi, đúng rồi, mật mã nhà em vẫn không đổi, mấy ngày trước em đã dọn đồ qua, không động vào phòng ngủ của anh đâu.”

Giang Triệt nhìn chằm chằm bối cảnh sau lưng cô, suy nghĩ một lát: “Bây giờ em ở đâu?”

Dương Thư nghẹn họng, không hiểu sao tim đập thình thịch: “Em ở…..”

Ngón tay cầm điện thoại của cô nắm chặt, nuốt nước bọt một cái, đột nhiên cảm thấy sợ hãi như bị phụ huynh bắt gặp mình làm chuyện xấu, cũng may tốc độ phản ứng của cô rất nhanh, “Em ở nhà Khương Ngâm, không phải cậu ấy kết hôn rồi sao, phòng để trống nên để em ở.”

Vừa dứt lời, Khương Bái xuất hiện ở sau lưng cô: “Gọi điện thoại với ai thế?”

Dương Thư bị dọa sợ, vội quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Khương Bái, lại nhìn Giang Triệt trong điện thoại, bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh.

“Anh, hôm nay Khương Bái được nghỉ, anh ấy đến đây gặp em. Bây giờ anh ấy chuẩn bị đi rồi, em đi tiễn anh ấy đã, em cúp máy trước đây, hôm nào nói chuyện với anh sau nhé.” Nói xong, cô nhanh chóng cúp điện thoại.

Trái tim đập loạn dần yên tĩnh lại, cô quay đầu trách móc Khương Bái, “Sao anh không nói gì mà đã xuất hiện rồi? Không phải anh cố ý đấy chứ?”

Cô vừa nói với anh trai là đang ở nhà Khương Ngâm thì Khương Bái lập tức xuất hiện, xấu hổ chết mất.

May là đầu óc cô nhanh nhạy, lấp lim cho qua.

Khương Bái đứng đằng sau ghế sofa, một lát sau, anh mỉm cười: “Em chắc chắn anh trai em tin mấy câu đó à?”

Ánh mắt của anh tùy ý liếc qua đồ dùng trong phòng khách, lại nhìn Dương Thư, nói cho cô một sự thật, “Anh trai em đã từng đến nhà anh, nếu trí nhớ anh ấy tốt thì có lẽ lúc hai người gọi video, là anh ấy đã biết em ở chỗ anh rồi.”

“…”

Khóe miệng Dương Thư giật giật, cô phản bác, “Không đâu, anh ý hỏi em đang ở đâu nên em mới đáp mà, anh ấy biết rồi thì còn hỏi em làm gì?”

“Vậy chắc là anh ấy cố ý thăm dò em thôi.” Khương Bái cực kỳ thông cảm mà xoa đầu cô, anh lại gần nhắc nhở cô, “Cô gái nhỏ à, em đừng bị vẻ dịu dàng bên ngoài của anh trai em lừa em, em nghĩ anh ấy là người đàng hoàng chắc?”

Dương Thư: “…”

“Tối nay em muốn ăn gì để xoa dịu tâm hồn bị tổn thương của mình đây?” Khương Bái cười hỏi cô.

Dương Thư cảm thấy trái tim bị tổn thương của mình không có cách nào an ủi cả.

Cô hơi ủ rũ, thuận miệng nói: “Không phải chúng ta mang đầu cá từ đại học C về sao, hay là làm canh đậu hũ đầu cá đi, làm thêm ít bánh rán nữa, buổi trưa ăn nhiều quá, tối này ăn đơn giản một chút.”

Khương Bái gật đầu: “Được, để anh đi làm.”

Nhìn anh đi vào nhà bếp, Dương Thư lại cầm điện thoại nhắn Wechat cho Giang Triệt: 【Anh gạt em?】

Ngôn Lễ: 【Em chột dạ?】

Xem ra Khương Bái nói thật.

Anh ấy biết cô đang ở chỗ của Khương Bái, vậy mà vẫn hỏi.

Quả nhiên so với lúc còn bé thì chẳng thay đổi gì cả.

Bên ngoài thì dịu dàng, không có ác ý, trong bụng thì toàn ý nghĩ xấu xa!

Dương Thư thầm dìm hàng ông anh một trận.

——

Đang trong kỳ kinh nguyệt nên cô không thoải mái lắm, nhân lúc Khương Bái nấu cơm, Dương Thư trở về phòng tắm rửa, sau đó nằm trên giường một lúc.

Sáng nay có buổi chụp ảnh, cô phải dậy từ trước năm giờ, vừa nằm xuống đã bắt đầu thấy mệt rã rời, bất giác ngủ mất.

Suốt cả giấc ngủ, Khương Bái không gọi cô dậy.

Lúc cô tỉnh lại, ánh sáng trong phòng ảm đạm.

Cô tiện tay mở đèn đầu giường, khoác áo vào rồi ra ngoài.

Đi xuống lầu, Khương Bái đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, laptop đặt trên đùi.

Máy tính màu hồng, trên màn hình đang chiếu hết bức chân dung này đến bức chân dung khác.

Dương Thư nhìn chằm chằm máy tính trong tay anh, cô sửng sốt hai giây, khuôn mặt đỏ bừng, hoảng hốt chạy tới cướp máy tính của mình lại, ôm trong lòng: “Không được nhìn!”

Khương Bái ngước mắt, con ngươi không hiểu sao tối sầm lại, dường như vẫn chưa hoàn hồn từ những bức ảnh kia: “Em chụp lúc nào thế?”

Vừa mới nãy Khương Ngâm gọi điện thoại cho Dương Thư, bảo cô gửi một tệp bản sao của tài liệu.

Khương Bái thấy Dương Thư vẫn đang ngủ nên không làm phiền cô, chủ động mở máy tính của cô tìm tệp tài liệu kia gửi đi.

Sau đó anh vô tình nhìn thấy một thư mục tên “Dương Thư đẹp nhất”, cho nên mở ra xem.

Trong thư mục là ảnh chân dung của cô.

Thấy Dương Thư ôm máy tính không nói gì, Khương Bái kéo cô qua, ôm cô ngồi trên đùi mình, môi mỏng cọ sát vào tai cô, khàn giọng hỏi: “Sao không trả lời?”

Dương Thư vẫn đang ôm chặt máy tính, hơi do dự: “Thì, năm tốt nghiệp đại học, em với Khương Ngâm chụp cho nhau.”

Đối với những bức ảnh này, Dương Thư có ấn tượng rất sâu sắc.

Lúc ấy vừa tốt nghiệp, cô với Khương Ngâm muốn lưu giữ dáng vẻ đẹp nhất, nên đã chụp ảnh chân dung cho nhau.

Lúc đó cô mặc Hán phục, sườn xám, áo cưới, còn có váy hai giây, áo sơ mi trắng khó khăn lắm mới che đến đùi, bikini.

Sau khi Khương Ngâm chụp ảnh, Dương Thư đã tự chỉnh sửa.

Số ảnh đó đẹp thì đẹp thật, nhưng cô tự thưởng thức là một chuyện, bị Khương Bái nhìn thấy lại là một chuyện khác.

Dương Thư ôm máy tính của mình, tức giận hỏi anh: “Anh xem được bao nhiêu rồi?”

Khương Bái nhớ lại: “Lúc em cướp máy tính đi, anh đang xem tấm ảnh em mặc áo sơ mi trắng, tóc xõa dài, chân trần đứng ở cửa sổ sát đất, để lộ một bên mặt, mỉm cười nhẹ nhàng, dùng tay che ánh nắng chiếu từ bên ngoài vào.”

Nghe anh miêu tả xong, Dương Thư đang cảm thấy may mắn thì lại nghe Khương Bái nói: “Nhưng đây là lượt thứ ba rồi, chỗ còn lại anh đã xem hết.”

Dương Thư: “…”

Khương Bái lấy máy tính trong lòng cô ra, vuốt v e mái tóc dài rối bời vì mới ngủ dậy của cô: “Anh còn đang nghĩ, em là một nhiếp ảnh gia, chẳng lẽ lại không chụp được cho mình một tấm ảnh? Hôm nay cuối cùng cũng thấy rồi.”

Anh mt nhẹ vành tai cô, lẩm bẩm nói, “Chúng ta chia nhau một nửa, lát nữa gửi một bản vào mail của anh được không?”

Dương Thư đỏ mặt từ chối: “Tại sao phải cho anh?”

“Bạn gái nhà anh có ảnh đẹp như vậy, anh đương nhiên phải có chứ. Em không cho anh thì anh sẽ đi tìm Khương Ngâm, chắc chắn con bé cũng có.”

Dương Thư có chút im lặng: “Hỏi em gái anh ảnh của em, sao anh chẳng biết xấu hổ gì thế?”

Khương Bái: “Ảnh của bạn gái của anh, quyền sở hữu cũng là của anh, vì sao anh không thể hỏi con bé?”

“Dựa vào cái gì mà thuộc quyền sở hữu của anh chứ?”

“Anh nói là của anh, thì là của anh.” Giọng điệu của cực kỳ anh bá đạo, anh véo cằm cô, khẽ hôn lên môi cô, “Ngay cả em cũng là của anh.”

Dương Thư bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của anh, trong con người đen kịt có hình bóng cô, không hiểu sao đáy lòng khẽ rung động.

Người đàn ông lại hôn lần nữa, cạy mở hàm răng cô ra, quấn lấy lưỡi cô dây dưa.

Dương Thư nắm cổ áo của anh, cảm giác sự tấn công của anh càng ngày càng mãnh liệt, cứ thế cướp mất hô hấp của cô.

Lúc cô sắp ngạt thở, cuối cùng anh cũng từ bi buông tha cô.

Dương Thư thở hổn hển, bất mãn trừng anh.

Nhìn bộ dạng này của cô, Khương Bái nhếch môi cười, dùng tay lau vết nước óng ánh trên môi cô: “Sao em ngốc thế, hôn bao nhiêu lần rồi mà vẫn chưa học được cách lấy hơi?”

Dương Thư đẩy anh ra, không phục lắm.

Đột nhiên, cô bắt chước dáng vẻ trêu chọc thường ngày của anh, dùng đầu ngón tay nâng cằm anh lên, đôi môi đỏ tiến về phía trước: “Em nhớ trước đây anh đã hứa để em chụp ảnh riêng của anh nhỉ?”

Khương Bái mỉm cười nhìn cô: “Sao vậy, lại muốn chụp anh à?”

“Thật ra cũng không muốn chụp lắm.” Dương Thư rụt rè nói, “Nhưng anh xem ảnh của em, em cảm thấy hơi thiệt thòi, cũng muốn xem ảnh của anh. Nếu anh không có thì em chỉ có thể chụp ảnh, sau đó từ từ thưởng thức.”

Ngày mai là chủ nhật, cũng không có việc gì muốn làm, ánh mắt Dương Thư khẽ nhúc nhích, hỏi anh, “Hay ngày mai chúng ta chụp đi? Chụp trong nhà cũng được.”

“Ngày mai thì không được.” Khương Bái ôm eo thon của cô, suy nghĩ hai giây, “Qua mấy ngày nữa đi, chờ kỳ kinh nguyệt của em kết thúc.”

“Vì sao chứ? Chụp ảnh cho anh mà, em đến tháng thì có liên quan gì đâu?”

Khương Bái quấn quấn lọn tóc của cô, ánh mắt sâu thẳm cất giấu mấy phần trêu chọc: “Anh sợ lúc đó em bị anh dụ dỗ, muốn ăn mà không ăn được, hiểu không?”

Dương Thư: “…”

Đọc Full Tại

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio