Editor:automne, Kỳ Giản Niệm
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Sau Tết Nguyên Tiêu, Đồng Đồng đi học lại, dì Lâm – bảo mẫu cũng từ quên lên, cuộc sống của Giang Lăng cũng quay lại như trước.
Nhưng dường như lại không giống trước nữa.
Có vẻ Phó Văn Sâm thật sự theo đuổi Giang Lăng, cô thường xuyên nhận được hoa tươi.
Đôi khi tan làm về muộn, ra khỏi studio, cô sẽ nhìn thấy Phó Văn Sâm lái xe tới đón.
Vào xuân, Trường Hoàn cũng trở nên ấm áp hơn, cây liễu bắt đầu nảy mầm.
Thứ , Giang Lăng đi xã giao, cô nhờ Phó Văn Sâm dẫn Đồng Đồng đi chơi.
Tiệc xã giao kết thúc rất muộn, đêm nay Giang Lăng lại uống hơi nhiều, cô cùng trợ lý ra khỏi phòng riêng, đầu óc mê man.
Trở lý tiểu Dương đưa điện thoại cho cô: “Chị Lăng, vừa rồi trong tiệc rượu, điện thoại của chị reo mấy lần đó ạ.”
Giang Lăng cầm lấy xem, là Phó Văn Sâm gọi.
Hơn nửa tiếng trước, anh gửi WeChat cho cô, hỏi cô sao muộn vậy rồi vẫn chưa về, bảo cô nhắn địa cho anh, anh tới đón cô.
Giang Lăng cất điện thoại, cùng tiểu Dương đi về phía thang máy.
Vào thang máy, tiểu Dương ấn tầng , hỏi Giang Lăng: “Em thấy luật sư Phó rất lo cho chị, chị không trả lời lại ạ?”
Giang Lăng xoa xoa ấn đường: “Lát nữa trên đường về tỉnh táo hơn chút chị sẽ trả lời, đêm nay uống hơi nhiều.”
Nhắc tới đây, tiểu Dương không nhịn được nói: “Chị là phụ nữ, vậy mà đám người kia cứ bắt chị uống, em uống thay cũng không cho, đáng ghét thật.”
Giang Lăng nói: “Uống chút rượu thôi mà, sợ gì chứ, muốn có kết quả thì phải chịu bỏ ra? Lấy được vụ làm ăn này là đáng giá rồi. Đạo diễn bộ phim đó rất nổi tiếng, chưa khai máy mà trên mạng đã hưởng ứng nhiệt tình rồi, chúng ta có thể, còn chưa khai mạc trên mạng liền có tiếng vọng rất lớn, chúng ta có thể vừa chụp ảnh quảng cáo, vừa chụp làm trang bìa tạp chí, điều này rất có lợi cho việc phát triển sau này.”
Hai người ra khỏi thang máy, đi đến bãi đậu xe.
Tài xế đã đừng xe ở bên kia rồi, trợ lý lên trước mở cửa sau giúp Giang Lăng.
Giang Lăng còn chưa lên xe thì điện thoại trong túi đã vang lên.
Đọc Full Tại
Cô lấy ra xem, vẫn là Phó Văn Sâm gọi.
Ra ngoài gió lớn, đầu óc cô cũng tỉnh táo hơn một chút, Giang Lăng điều chỉnh trạng thái, áp điện thoại lên tai: “Sao thế ạ?”
Cô cố gắng không để anh không nhận ra mình uống say, nhưng Phó Văn Sâm vẫn nghe ra manh mối: “Em uống rất nhiều rượu đúng không?”
Giang Lăng: “Không ạ, em chỉ uống một chút thôi, đang trên đường về rồi, về đến nhà ngay đây, Đồng Đồng ngủ chưa ạ?”
Phó Văn Sâm: “Em xoay người lại, nhìn về phía sau đi.”
“?” Giang Lăng nghi ngờ xoay người, thấy cách đó không xa, có một bóng người đang đứng cạnh một chiếc xe hơi.
Anh bỏ điện thoại xuống, khóe môi cong cong, vẫy tay với cô.
Giang Lăng tưởng bản thân uống say hoa mắt, cô rụi mắt mấy cái, hỏi trợ lý đứng cạnh: “Tiểu Dương, kia là ai thế?”
Tiểu Dương còn chưa trả lời, Phó Văn Sâm đã bước tới.
Anh đứng bên cạnh cô, hơi cúi đầu: “Em tự nhìn kỹ xem anh là ai?”
Ở khoảng cách gần như này, Giang Lăng mới chắc chắn bản thân không hoa mắt nhìn nhầm: “Sao anh biết em ở chỗ này.”
“Anh tìm Khương Bái hỏi Dương Thư.”
“… À.
Phó Văn Sâm nhìn về phía trợ lý bên cạnh: “Tôi có thể đưa cô ấy về không?”
Anh thường xuyên đến công ty đón Giang Lăng, tiểu Dương đã quen từ lâu, mơ hồ nhận ra quan hệ của hai người.
Thấy Giang Lăng không từ chối, tiểu Dương rất biết điều tự giác gật đầu: “Có thể ạ, vậy làm phiền luật sự Phó rồi.”
Phó Văn Sâm đỡ cô, đưa cô về xe mình, mở cửa cho cô lên.
Lúc thắt dây an toàn, Phó Văn Sâm ngửi thấy mùi rượu trên người cô, anh nhíu mày: “Em uống bao nhiêu mà vừa rồi không nhận ra cả anh thế hả?”
Gương mặt Giang Lăng đỏ bừng, ánh mắt mê man, nhưng vẫn mạnh miệng: “Có tiệc xã giao nào không uống rượu đâu, cũng chỉ vì công việc thôi. Em không uống nhiều lắm, vẫn ổn.”
Phó Văn Sâm nhìn cô: “Tóm lại là không an toàn, về sau em cố gắng uống ít thôi, sức khỏe là quan trọng nhất.”
“Bối cảnh của em như vậy, chẳng ai dám có ý đồ xấu với em đâu.”
“Tuy nói vậy nhưng vẫn nên uống ít rượu thôi, đừng để anh lo lắng. Dù là vì công việc, em cũng phải đặt mình ở vị trí đầu, đừng liều quá.”
Giang Lăng ngước mắt lên, chợt hỏi anh: “Phó Văn Sâm, anh có biết vì sao em thành lập studio không?”
Phó Văn Sâm nhất thời không trả lời được.
Lúc trước hai người ở chung, Giang Lăng từng nói, cô vẫn luôn muốn làm nhiếp ảnh gia, được chụp những tác phẩm mình thích, như vậy là đã vui rồi.
Sau đó cô mở studio, trở thành bà chủ, studio làm ăn rất tốt, anh quả thật rất kinh ngạc.
Giang Lăng nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu, cười tự giễu: “Khi đó anh nhất quyết ly hôn với em, em đã nghĩ, chắc chắn anh làm vậy vì không muốn em chịu khổ, mà em lại chẳng giúp được gì cho anh. Em muốn chứng mình cho anh thấy, em có thể làm tất cả, em không phải gánh nặng của anh, cũng không sợ chịu khổ.”
Phó Văn Sâm ngẩn ngơ, trong lòng như bị cái gì đó nắm chặt.
Môi anh giật giật, định nói gì đó nhưng Giang Lăng lại mở miệng: “Nhưng lúc đó em mới phát hiện, sau những cố gắng em bỏ ra, studio ngày càng phát triển, khiến em có cảm giác thành tựu.”
Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa đổ, đổi chủ đề: “Chúng ta về nhà trước đi, Đồng Đồng đâu ạ?”
Giang Lăng không cho anh cơ hội tiếp lời, Phó Văn Sâm đành im lặng.
Đọc Full Tại
Anh khởi động xe, rời khỏi câu lạc bộ, chậm rãi nói: “Sáng nay anh đưa Đồng Đồng đi vườn thú, sau bữa tối, dì Lâm ở nhà trông thằng bé, anh không yên tâm về em nên tới đây xem.”
Giang Lăng nhìn anh: “Nghe nói thời điểm người đàn ông theo đuổi phụ nữ là lúc họ để tâm nhất, sau khi theo đuổi thành công rồi sẽ không để ý như vậy nữa.”
Phó Văn Sâm tiếp tục lái xe: “Anh sẽ luôn một lòng với em.”
“Khó nói lắm.”
Phó Văn Sâm cười: “Nếu em không yên tâm, vậy thì cứ để anh theo đuổi em lâu một chút.”
Giang Lăng hơi bất ngờ trước câu trả lời của anh: “Anh không mong em nhanh chóng đồng ý à?”
“Tất nhiên là mong rồi.” Phó Văn Sâm thành thật trả lời, anh nói: “Nhưng đối với anh, chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy em, nói chuyện cùng em là anh đã rất thỏa mãn rồi. Nếu em cảm thấy lúc chưa đồng ý, anh đối xử với em tốt hơn, vậy thì anh sẽ tiếp tục theo đuổi em.”
Đèn đỏ, xe dừng lại, anh nheo mắt nhìn cô, “Tóm lại, anh nguyện ý dùng mọi cách che chở cho em. Em thích kiểu nào, anh sẽ phối hợp với em thực hiện kiểu đó.”
Cũng không biết là do tác dụng của cồn hay vì cái gì khác mà nhiệt độ trên gương mặt Giang Lăng lại nóng lên.
Bây giờ cô mới biết Phó Văn Sâm còn nói được mấy câu sến sẩm như thế.
Nhịp tim cô không chịu khống chế đập nhanh hơn.
“Đèn xanh kìa, anh tập trung lái xe đi.” Cô nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện này.
Trong xe yên tĩnh lại, chiếc xe chạy băng băng trên đường lớn.
Giang Lăng hạ cửa sổ xe xuống, gió nhẹ thổi, phất qua gò má cô, mái tóc dài xõa trên vai cũng theo đó bay bay.
Cô chống cằm nhìn những kiến trúc bên ngoài, lại nghĩ tới những lời Phó Văn Sâm vừa nói, lông mi run run.
Gió thổi, tác dụng của cồn cũng giảm bớt, Giang Lăng đóng cửa sổ lại, nghiêng đầu chợp mắt.
Lúc tỉnh lại, xe đã đến gara tiểu khu.
Phó Văn Sâm đưa cô vào, dì Lâm ra mở cửa cho hai người.
Ngửi thấy mùi rượu trên người Giang Lăng, dì Lâm lật đật chạy vào bếp bưng bát canh giải rượu đã chuẩn bị ra.
Giang Lăng hỏi: “Đồng Đồng đâu rồi ạ?”
“Không đợi được cô về nên ngủ mất rồi.” Dì Lâm đáp, bưng canh giải rượu ra.
Phó Văn Sâm chủ động nhận lấy: “Cũng muộn rồi ạ, dì đi nghỉ đi, để con chăm sóc cô ấy.”
Phó Văn Sâm thường xuyên tới, dì Lâm đã quen với việc này, bà quay về phòng mình, để lại không gian phòng khách cho hai người.
Giang Lăng ngồi trên ghế sô pha cầm chén canh giải rượu Phó Văn Sâm đưa tới, uống hai ngụm: “Đã muộn lắm rồi, anh về sớm nghỉ ngơi đi, em không sao đâu.”
“Ngày mai là chủ nhật, anh không phải đi làm.” Phó Văn Sâm ngồi xuống bên cạnh cô, “Anh nhìn em uống canh giải rượu xong sẽ đi.”
Thật ra Giang chẳng có khẩu vị gì, không uống nổi canh giải rượu, ban đầu cô định đợi anh đi rồi sẽ ngủ luôn, ai ngờ anh lại không đi? Không lẽ anh nhìn ra tâm tư nhỏ này của cô ư?
Không còn cách nào khác, Giang Lăng đành cau mày bưng canh lên, một hơi uống sạch.
Phó Văn Sâm cầm lấy chén, bị vẻ mặt của cô chọc cười: “Sao phản ứng của em giống lúc uống thuốc thế?”
Giang Lăng sốt ruột muốn về phòng ngủ, lần nữa lên tiếng đuổi khách: “Em uống xong rồi, anh về đi.”
Phó Văn Sâm suy nghĩ một chút: “Ngày mai em có việc gì không?”
Giang Lăng nói: “Em vừa uống rượu, sẽ ngủ rất lâu, có lẽ đến chiều mới dậy, buổi tối thì ăn cơm với Dương Thư và Khương Ngâm, bọn em vừa nhạn được cùng một đơn hàng lớn, muốn chúc mừng một chút.”
Cô nói vậy, rõ ràng là không có thời gian dành cho anh.
Phó Văn Sâm bất đắc dĩ thở dài, có chút không nỡ: “Vừa nãy anh nói, nếu em muộn, anh có thể theo đuổi em mãi, nhưng giờ nghĩ lại thì rất muốn đổi ý.”
Nghe anh đề cập đến chuyện này, sắc mặt Giang Lăng hơi trầm xuống
Phó Văn Sâm than thở: “Nếu như cứ theo đuổi mãi, dù không đành, nhưng cũng không thể ở lại bên em. Cho dù muốn ăn giấm với Khương Ngâm và Dương Thư, cũng không có tư cách.”
Giang Lăng: “…”
Cuối cùng Phó Văn Sâm vẫn đứng lên: “Em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh sẽ tới thăm em.”
Lúc đi anh còn tiện tay đóng cửa lại.
Giang Lăng vẫn đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nghĩ đên những gì anh vừa nói, càng nghĩ càng đỏ mặt.
Cô vỗ vỗ hai gò má nóng bừng, đứng dậy khỏi ghế, về phòng rửa mặt.
——
Sáng hôm sau, lúc đang mơ màng ngủ, Giang Lăng mơ hồ nghe thấy giọng Phó Văn Sâm và Đồng Đồng ở ngoài.
Hôm qua anh về muộn thế mà sáng sớm đã tới rồi.
Cô rất buồn ngủ nên không dậy, trở mình với lấy chăn, không lâu sau đã nhắm mắt ngủ tiếp.
Tỉnh dậy lần đã đến chiều.
Phòng khách yên ăng không có tiếng động, chắc Phó Văn Sâm đưa Đồng Đồng đi chơi rồi.
Khó khăn lắm mới đến ngày chủ nhật, kiểu gì Đồng Đồng cũng bám người cho xem.
Hồi trước, cuối tuần Giang Lăng thỉnh thoảng uống rượu xã giao, hôm sau sẽ cố gắng dậy sớm chơi với cậu nhóc một lát.
Hôm nay có Phó Văn Sam dẫn cậu nhóc đi rồi, Giang Lăng thấy ung dung không ít.
Cô nằm trên giường một lát rồi đứng dậy đi tắm.
Dì Lâm đang bận rộn trong bếp, thấy cô đi ra, bà bưng đồ ăn đã chuẩn bị tới.
Giang Lăng ngồi xuống bàn ăn, hỏi bà: “Đồng Đồng đâu rồi dì?”
Dì Lâm nói: “Sáng nay Đồng Đồng vừa dậy đã đòi tìm cháu, trùng hợp là cậu Phó tới, rồi dẫn thằng bé ra ngoài. Chắc là sợ Đồng Đồng quấy rầy cháu nghỉ ngơi nên cố tình chạy tới.”
Dì Lâm múc canh cho cô: “Thật ra cậu Phó rất quan tâm cháu, hôm qua cháu đi xã giao, muộn vậy rồi mà vẫn chưa về, cậu ấy rất lo lắng, không ngừng mở cửa sổ ra ngó xuống dưới. Còn hỏi dì sao cháu lại vất vả thế, có phải trước đây cũng thường xuyên như vậy không?”
Giang Lăng bưng canh lên uống hai ngụm, buồn cười ngẩng đầu hỏi: “Dì Lâm, sao dì cũng bắt đầu nói tốt cho anh ý rồi.”
“Dì nói đúng sự thật mà, không tính là nói tốt.” Dì Lâm ở nhà Giang Lăng làm bảo mẫu mấy năm nay, quan hệ không tệ lắm nên nói thêm vài câu: “Tuy ngoài miệng Đồng Đồng cứ gọi chú, chú, nhưng dì biết, trong lòng thằng bé đã nhận cậu Phó là ba từ lâu rồi, chỉ mong hai đứa mau chóng làm hòa.”
Bàn tay Giang Lăng đang cầm thìa hơi dùng lại, suy nghĩ một lát rồi cúi đầu uống một hớp canh.
____
Đến tối, Giang Lăng đi ăn cùng Khương Ngâm và Dương Thư, chúc mừng vì đã nhận được đơn hàng mới.
Tay Giang Lăng đang cầm thìa cũng hơi ngừng lại, trầm ngâm chốc lát, sau đó mới tiếp tục cúi đầu nhấp một hớp canh.
–
Chạng vạng tối Giang Lăng cùng Khương Ngâm, Dương Thư hẹn cùng nhau ăn cơm, chúc mừng lấy được đơn đặt hàng mới.
Các cô hẹn nhau đến một tiệm cá hay tới.
Tôi qua Giang Lăng uống nhiều rượu, lần này không có người ngoài nên cô gọi một ly nước trái cây.
Bàn chuyện công việc xong, ba chị em cạn ly, sau đó trò chuyện về cuộc sống riêng của nhau.
Khương Ngâm hỏi Giang Lăng: “Chị vẫn chưa làm hòa với luật sư Phó ạ?”
Gần đây Phó Văn Sâm thường xuyên xuất hiện ở cửa studio, quan hệ của anh và Giang Lăng cũng không còn là bí mật nữa.
Nhưng Khương Ngâm và Dương Thư thì biết nhiều hơn một chút.
Dương Thư cũng nhìn cô: “Chị định để anh ấy theo đuổi bao lâu?”
Phó Văn Sâm theo đuổi rất ân cần, chu đáo, Dương Thư nghe Khương Bái nói, gần đây ít khi thấy anh xuất hiện ở văn phòng luật, quyết tâm đoạt người về.
Giang Lăng gắp miếng cá cho vào đ ĩa, im lặng một lát rồi nói: “Thật ra chị không nghĩ tới vấn đề để anh ấy theo đuổi bao lâu. Nhưng anh ấy muốn theo đuổi, vậy thì lâu một chút cũng không sao đúng không?”
Khương Ngầm tiếp lời: “Nghĩ vậy cũng không sai, anh ấy phải theo đuổi chị một thời gian dài mới có thể xua tan hết bất mãn trong lòng chị được.”
Thật ra trong lòng Giang Lăng cũng không có gì bất mãn.
Đã thật lòng thích họ rồi thì làm sao oán trách họ được?
Dù oán trách, thì cũng mong họ sẽ nhỏ nhẹ dỗ dành mình đôi câu.
Phụ nữ luôn sống theo cảm tính mà.
Chỉ cần cảm nhận được họ rất yêu mình thôi thì cũng không giận nổi nữa.
Cô chỉ không biết, nên chọn lúc nào làm hòa thôi.
——
Sau vài cơn mưa, thời tiết cũng dần ấm lên.
Phó Văn Sâm vẫn thường xuyên đưa đón Giang Lăng đi làm, chăm sóc Đồng Đồng chu đáo.
Nếu không phải buổi tối Phó Văn Sâm ở lại đây, nếu không phải Đồng Đồng vẫn gọi anh là chú, đôi khi Giang Lăng sẽ cảm thấy hai người đang ở bên nhau.
Lại đến cuối tuần, sau bữa tối, Phó Văn Sâm và Đồng Đồng ngồi chơi ở phòng khách.
Gần đây công việc của Giang Lăng rất bận, cô thấy hơi mệt nên về phòng đi tắm trước.
Tắm xong, cô dưỡng da, rồi bỏ quần áo bẩn vào máy giặt.
Phó Văn Sâm và Đồng Đồng đang chơi xếp hình gỗ, hai ba con xây một ngôi nhà nhỏ rồi trang trí bên trong.
Cô nghe thấy Đồng Đồng nói với Phó Văn Sâm: “Đây là phòng của ba mẹ, to một chút, bên cách là phòng trẻ con, ở đây còn có phòng trò chơi, trong sách nói, mỗi ngày sau khi ăn cơm tối xong, em bé sẽ chơi với ba mẹ ở đây, trong nhà ngập tràn tiếng cười nói, đầm ấm hạnh phúc.
Đồng Đồng lật quyển sách nói về ngồi nhà này, toàn tâm toàn ý vào “Ngôi nhà nhỏ” của mình, không để tâm đến những mình nói, nhưng Giang Lăng ôm quần áo đi ngang qua lại dừng bước.
Phó Văn Sâm cũng kinh ngạc chớp mắt.
Hôm nay anh vừa mua cho cậu nhóc bộ xếp hình bằng gỗ này, cũng không biết câu chuyện đó.
Anh nghiêng đầu, vô tình nhìn thấy Giang Lăng đứng cách đó không xa.
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, sau đó đồng loạt nhìn về phía Đồng Đồng đang chăm chú làm việc của mình.
Những gì cậu nhóc nói trong vô thức đã đánh thẳng vào tim hai người, có tác dụng hơn cả lúc cậu nhóc cố tình tạo cơ hội cho họ.
Giang Lăng nhìn vẻ chuyên chú trên mặt Đồng Đồng, bỗng thấy đau lòng, sau đó giả vờ không biết gì mang quần áo vào nhà vệ sinh.
Giang Lăng đóng cửa lại, ở trong nhà vệ sinh một lát mới ra ngoài.
Lúc mở cửa, cô thấy Phó Văn Sâm và Đồng Đồng đứng ở lối vào.
Đồng Đồng ngáp một cái: “Mẹ ơi, sao mẹ lâu vậy ạ, con muốn rửa mặt đi ngủ.”
Giang Lăng nhẹ nhàng xoa đầu cậu nhóc: “Mẹ rửa mặt cho con nhé?”
“Để anh làm cho.” Phó Văn Sâm chủ động nói, “Hôm nay em lại tăng ca, bận bịu cả ngày cũng mệt mỏi rồi.”
Nghĩ đến lát nữa Phó Văn Sâm còn kể chuyện trước khi ngủ cho Đồng Đồng, Giang Lăng gật đầu.
Cô nghiêng người để hai ba con đi vào.
Lúc Đồng Đồng rửa mặt, Giang Lăng đi ra phòng khách.
Ngôi nhà được xếp bằng gỗ kia đã xếp xong rồi, nhưng phần trang trí hơi rườm rà, vẫn chưa hoàn thiện.
Giang Lăng đi tới, ngồi khoanh chân dưới đất, tiện tay cầm một miếng gỗ nhỏ lên, bên tai lại văng vẳng nhưng lời Đồng Đồng nói, cô lật sách ra đọc.
Cô thẫn thờ nhìn sách một lúc.
Thật ra, không chỉ Phó Văn Sâm mắc nợ cậu nhóc, mà Giang Lăng cũng vậy.
Lúc trước là cô quyết định đưa cậu nhóc đến thế giới này, nhưng lại không cho cậu nhóc một gia đinh hoàn chỉnh.
Nói cho cùng, cô có trách nhiệm rất lớn.
Ngoài trời mắt đầu mưa, những giọt mưa bị gió cuốn, hắt lên cửa sổ, chảy xuống thành những vệt nước.
Có một cánh cửa sổ ở ban công vẫn chưa đóng, trong phòng khách yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng mưa rơi.
Phó Văn Sâm dỗ Đồng Đồng ngủ xong đi ra ngoài thì thấy Giang Lăng ngồi một mình trong phòng khác.
Anh đi đến trước ban công đóng cửa sổ rồi quay lại ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt cũng rơi vào ngôi nhà gỗ.
Phó Văn Sâm im lặng nắm chặt tay cô.
Bàn tay anh rất lớn, bao trùm cả bàn tay cô, lực không nặng không nhẹ an ủi cô.
Giang Lăng chậm rãi ngước mắt lên: “Con ngủ rồi ạ?”
“Ngủ rồi.” Phó Văn Sâm nhéo đầu ngón tay cô, chủ động ôm cô, nhẹ nhàng vỗ về sống lưng của cô, “Suy nghĩ lung tung gì thế? Lúc ấy con chỉ vô tâm nói vậy thôi, em đừng cảm thấy tự trách nữa.”
Giang Lăng tựa vào lòng anh, không giãy dụa, sống mũi cô cay cay, không rõ là ấm ức hay là áy náy nữa.
Một hồi lâu, cô nức nở nói: “Đều tại anh, nhiều năm như vậy cũng không tới tìm em. Anh có biết hay không, hai mẹ con em vẫn luôn ngóng trông anh đến…”
Phó Văn Sâm ôm chặt cô, cái cằm cọ vào cổ của cô, giọng nói khàn khàn: “Đều tại anh không tốt, tự cho mình là đúng, không đủ tự tin, để em cùng Đồng Đồng chịu ấm ức, phạt anh cả đời này em nói gì nghe nấy, bù đắp dần cho em và con, được không?”
Anh nâng gương mặt của cô lên, lau nước mắt cho cô. Mắt Giang Lăng đỏ hoe: “Anh vừa nói cả đời này em nói gì nghe đấy, không được đổi ý.”
“Không đổi ý. Trong nhà chúng ta, chẳng phải em vẫn luôn có địa vị lớn nhất sao, về sau vẫn thế, được không?”
Giang Lăng gật đầu: “Được.”
Cô dừng lại một chút, giải thích, “Em vốn không định tùy tiện tha thứ cho anh đâu, nhưng Đồng Đồng vẫn luôn chờ hai ta sớm làm hòa.”
Vốn dĩ Giang Lăng cũng không vội để quan hệ của mình và anh gần thêm một bước, nhưng tối nay thấy Đồng Đồng chơi xếp gỗ, cô rất muốn mau chóng cho cậu một ngôi nhà.”
“Vậy ngày mai anh phải cảm ơn con trai của chúng ta.” Đôi mắt đen nhánh của Phó Văn Sâm hiện rõ vẻ mừng rỡ.
Anh nhìn đôi môi căng mọng của cô, yết hầu trượt lên xuống, chậm rãi cúi đầu.
Cảm nhận được ý đồ của anh, cả người Giang Lăng cứng đờ, trái tim bỗng đập loạn.
Cô và anh vừa mới làm hòa, anh đã định hôn cô rồi, có phải quá gấp không?
Trong lòng suy nghĩ miên man, nhưng Giang Lăng cũng không né tránh, nhìn môi anh cách mình mỗi lúc một gần.
Hai đôi môi chạm nhau, cảm giác mềm mại, nóng bóng.
Đã lâu rồi Giang Lăng không thân mật như vậy, cô cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, vô thức túm lấy vai áo anh, đôi mi khẽ run run.
Trong đầu hiện lên hình ảnh lúc trước hai người bên nhau.
Thân thể như có trí nhớ, cô nhắm mắt lại, không nỡ rời ra.
Anh mt môi cô, cẩn thận thưởng thức.
Chẳng biết từ lúc nào, Giang Lăng bị anh đ è xuống sô pha, đầu lưỡi anh xông vào trong.
Khát vọng nhiều năm qua sinh sôi như kiến, bồ khắp toàn thân.
Nỗi nhớ nhung mãnh liệt khắc sâu vào xương tủy.
Nụ hôn của Phó Văn Sân dần trở nên bá đạo.
Lúc Giang Lăng sắp không thở nổi, anh mới nhân từ buông cô ra.
Anh thở hổn hển,ánh mắt thâm trầm phản chiếu rõ hình bóng cô, anh khẽ thì thầm bên tai cô: “Lăng Lăng, anh yêu em.”
Lúc này, gương mặt Giang Lăng đỏ bừng, cô rũ mi xuống, đẩy anh: “Anh nên về nhà đi.”
Khó khăn lắm hai người ở bên nhau lần nữa, Phó Văn Sâm muốn ở bên cô còn không kịp, nào có tâm tình rời đi.
Lúc này mà rời đi, anh sợ đêm nay không ngủ nổi mất.
Phó Văn Sâm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mưa lớn lắm, lái xe cũng không an toàn, anh ở lại đây một đêm có được không?”
Vừa đồng ý làm hòa với anh đã bị anh đ è xuống sô pha rồi.
Bây giờ còn muốn ở lại đây ư?
Giang Lăng im lặng một lát, nhất thời không biết phải từ chối thế nào, lắp ba lắp bắp: “Không được, nhà em không có phòng nào trống cho anh ngủ cả.”
Căn nhà này của Giang Lăng không nhỏ, thật ra cũng có phòng trống, nhưng trong phòng không có giường.
Mặc dù có thể ngủ trên sô pha phòng khách, nhưng dáng người Phó Văn Sâm cao lớn như vậy, ngủ ở sô pha sẽ không thoải mái.
Mà trong nhà còn có bảo mẫu, anh ngủ ở sô pha thì không thích hợp lắm.
Giang Lăng còn đang nghĩ thì Phó Văn Sâm đã đưa ra cách giải quyết: “Vậy ngủ ở phòng em là được mà, đối với Đồng Đồng mà nói, ba và mẹ ngủ riêng thì không phải gia đình hạnh phúc.”
“…”
Giang Lăng cảm thấy, dường như đêm nay da mặt Phó Văn Sâm dày hơn.