Tối hôm qua Tống Nhiễm xong công việc đã quá muộn, sau lại mệt mỏi đến mức ghé thẳng vào trên bàn ngủ.
Lúc buổi sáng tỉnh lại, theo bản năng mà cầm di động lên xem thời gian, ấn ấn hai lần mới phát hiện đã hết pin.
Cô nhắm mắt lại ngáp một cái, duỗi thắt lưng rồi đứng dậy từ trên ghế, cầm lấy điện thoại sạc điện ở đầu giường, sau đó vẫn còn buồn ngủ mà đi vào phòng tắm rửa mặt.
Lấy nước, nặn kem đánh răng, đánh răng.
Trong lúc đánh răng, đầu óc cô hỗn loạn, vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng trong ý thức, loáng thoáng cảm thấy chính mình hình như đã quên mất chuyện gì đó.
Chuyện gì nha…..
Cô mơ mơ màng màng suy nghĩ…. Mãi đến nửa phút sau, trong đầu cô bỗng nhiên chợt lóe lên, bất chợt mở to hai mắt, quăng bàn chải đánh răng đi, nhổ bọt đi liền lao ra khỏi phòng tắm.
Cầm lấy điện thoại vội vội vàng vàng mà gọi điện thoại cho Lục ca ca.
Thật là ngốc quá!
Tối hôm qua mệt mỏi ngủ mất, vậy mà lại quên mất Lục ca ca.
Tống Nhiễm thấp thỏm gọi điện qua, điện thoại lại được nhận rất nhanh, nhưng ngữ khí của Lục ca ca quả nhiên không giống với bình thường, chỉ nhàn nhạt ‘Alo’ một tiếng.
Tống Nhiễm vừa nghe thấy một tiếng ‘alo’ này của Lục Mộ Trầm, trong lòng cười khổ: quả nhiên tức giận.
Cô ngồi lên giường, trả lời với điện thoại, thanh âm ngọt ngào mềm mại mà gọi, “Lục ca ca, anh dậy rồi sao?”
Đầu bên kia điện thoại, Lục Mộ Trầm đang ngồi ở trước bàn ăn bữa sáng, nghe thấy lời nói của Tống Nhiễm tựa như đang làm nũng mà nói với anh, khóe miệng không khỏi cong lên một chút không cao hứng mà ‘hừ’ một tiếng, nói: “Em còn biết quan tâm anh?”
Nghe đến đây, Tống Nhiễm càng xác định Lục ca ca của cô quả nhiên là tức giận, lập tức ngoan ngoãn nhận sai: “Lục ca ca em sai rồi, ngày hôm qua em xem kịch bản mệt quá, không cẩn thận chút liền ngủ luôn, anh đừng nóng giận, xin anh đó, em bảo đảm không có lần sau!”
Nhưng mà, Lục Mộ Trầm nghe thấy lời này của Tống Nhiễm, bực tức cái gì nháy mắt liền biến thành lo lắng: “Mỗi ngày em đều rất bận sao? Buổi tối mấy giờ em ngủ? Không phải anh đã nói với em, cố gắng hết sức không thức đêm hay sao? Em rốt cuộc có chăm sóc tốt cho chính mình hay không?”
“Em có! Em có chăm sóc tốt cho mình mà!” Tống Nhiễm sợ Lục Mộ Trầm lo lắng, vội giải thích nói: “Chỉ là hôm qua em mới thức đêm một ngày, bình thường đều đúng giờ đi ngủ!”
Đang lúc nói chuyện, chị Hồng đúng lúc từ bên ngoài đi vào, ánh mắt Tống Nhiễm sáng lên, vội nói lại: “Nếu anh không tin, thì hỏi chị Hồng đi! Chị Hồng, chị nói với Lục ca ca giúp em, có phải bình thường em đều ngủ đúng giờ, chỉ có ngày hôm qua mới thức một đêm.”
Một bên nói, một bên đưa mắt ra hiệu cho chị Hồng.
Chị Hồng bất đắc dĩ, đành phải theo yêu cầu của cô nói: “Đúng là như vậy, ngày thường Nhiễm Nhiễm đều ăn ngủ đúng giờ, tối hôm qua là kịch bản lâm thời sửa đổi, cho nên mới làm việc muộn như vậy.”
Tống Nhiễm dựng thẳng ngón tay cái với chị Hồng, tiếp đó liền lấy điện thoại về, đặt bên tai, cười hì hì nói: “Lục ca ca anh nghe thấy rồi chứ? Em đều ngoan ngoãn nghe lời anh nói, chăm sóc tốt chính mình, anh đừng lo lắng.”
Đầu bên kia, Lục Mộ Trầm trầm mặc một lát, mới rốt cuộc lại mở miệng, thấp giọng dặn dò: “Chính em ở bên ngoài phải chăm sóc tốt bản thân, đừng quá mệt mỏi.”
“Em sẽ, Lục ca ca.”
Đầu bên kia điện thoại, lại rơi vào trầm mặc.
Thật lâu sau, thanh âm Lục Mộ Trầm có chút vô lực, nói: “Nhiễm Nhiễm, em đừng làm anh phải lo lắng.”
Tống Nhiễm vừa nghe giọng Lục Mộ Trầm, liền biết chắc chắn anh lại lo lắng, có chút áy náy, nhỏ giọng nói: “Em biết, em sẽ chăm sóc cho mình thật tốt, anh đừng lo.”
Lục Mộ Trầm rốt cuộc ‘ừ’ một tiếng, nói: “Đi đi, em mau chóng đi ăn sáng, đừng để đói bụng.”
“Vâng, tạm biệt Lục ca ca.”
Lục Mộ Trầm ‘ừ’ một tiếng, mới cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, Tống Nhiễm che mũi lại, lập tức hắt xì một cái.
Vừa rồi đã muốn như vậy, sợ Lục ca ca lo lắng, lại cố gắng nhịn lại.
Lúc này buông lỏng xuống một cái, liên tục hắt hơi vài cái.
Chị Hồng lập tức rót cho cô cốc nước ấm: “Còn nói chính mình không có việc gì đâu, với bộ dạng này của em, để Lục ca ca nhà em nhìn thấy, còn không đau lòng chết mất.”
Tống Nhiễm đã liên tục vài ngày diễn cảnh đêm, quay về khách sạn còn thật sự xem xét kịch bản, đã vài ngày không ngủ một giấc đàng hoàng hơn nửa tháng này trở về trước, người đã gầy đi một vòng lớn.
Tống Nhiễm nhận cốc nước ấm, thổi thổi, nhợt nhạt mà nhấp một ngụm, nói: “Cho nên mới không thể nói cho Lục ca ca nha.”
Chị Hồng lắc đầu: “Em đấy, thật sự là rất liều mạng.”
Tống Nhiễm cười cười, buông điện thoại, nói: “Em đi vào rửa mặt trước, một lát rồi đi.”
Nói xong, liền xoay người đi vào phòng tắm.
Tống Nhiễm rửa mặt sạch sẽ đi ra, thay quần áo, bọc áo lông vũ liền đi ra phim trường.
Nhưng vừa mới đi vào phim trường thì cảm thấy không khí hôm nay không giống với lúc trước lắm, vài ba nhân viên công tác đang tụm thành một đám khe khẽ nói thầm.
Tống Nhiễm tò mò, nhịn không được nói với chị Hồng: “Bọn họ đang nói cái gì vậy?”
“Thần thần bí bí, hơn nửa là bát quái về nghệ sĩ, không cần để ý.”
Tống Nhiễm gật gật đầu, cùng chị Hồng đi vào bên trong.
Nhưng mà, thời điểm cô vừa đi vào trong, mới rốt cuộc biết những người đó vừa rồi đang nói chuyện gì.
Chân Ý Ý ngồi cùng Lâm Khải, hai người vừa nói vừa cười..
Chị ấy đây là…. Đến thăm ban hả?!!!
Trong lòng Tống Nhiễm thầm kêu không ổn, chẳng lẽ đúng thật là ở bên nhau?
Cô cau mày, lập tức đi qua: ” Chị Ý Ý, thật trùng hợp, chị cũng ở đây ạ.”
Chân Ý Ý ngẩng đầu: “Em là….”
Tống Nhiễm nở nụ cười, nói: “Em là Tống Nhiễm, là bạn gái của Lục Mộ Trầm.”
Chân Ý Ý sửng sốt, lập tức nhớ ra, lần trước ở nhà Lục Diễn hình như đã gặp qua.
Cô thật sự không nghĩ đến ở trong này cũng có thể gặp được cháu dâu của Lục Diễn, tuy trong lòng có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn đứng lên, mỉm cười nói: “Hóa ra là bạn gái A Mộ, dáng vẻ cũng thật xinh đẹp.”
Lâm Khải cũng đứng lên, có chút kích động hỏi: “Ý Ý, cậu quen đàn em Tống hả?”
Chân Ý Ý sửng sốt: “Đàn em?”
“Đúng vậy, học cùng trường với chúng ta, là bạn diễn của tớ trong bộ này.”
Chân Ý Ý nghe, nhìn Tống Nhiễm cũng có chút kinh ngạc: “Thì ra là tiểu sư muội nha.”
Tống Nhiễm cong mắt cười, giữ chặt tay Chân Ý Ý, nói: ” Chị Ý Ý, em có chút chuyện muốn nói với chị, chúng ta có thể nói chuyện riêng không?”
Chân Ý Ý nhìn về phía cô, không trả lời.
Tống Nhiễm sợ cô ấy từ chối, theo bản năng nắm chặt tay cô ấy một chút: ” Chị Ý Ý, là chuyện rất quan trọng, cho em một chút thời gian được không?”
Kỳ thật đại khái Chân Ý Ý đoán được cô muốn nói gì, chẳng qua là về chuyện của Lục Diễn.
Tuy rằng không muốn nghe, nhưng do dự một lát, chung quy vẫn cho Tống Nhiễm mặt mũi.
Vẻ mặt Tống Nhiễm vui vẻ, kéo Chân Ý Ý đến phòng trang điểm của cô.
Nhưng mà, chân trước bọn cô vừa đi, chân sau một ít diễn viên đã nhỏ giọng nghị luận.
“Tống Nhiễm này tuổi không lớn, thủ đoạn vậy mà còn rất nhiều, từ trước đến nay bản lĩnh làm quen cũng không ai bằng.”
Lần trước bởi vì Tống Nhiễm mà đạo diễn mắng Lê Nguyên Na liền lạnh lùng nở nụ cười một tiếng: “Hiện tại diễn viên mới gì đó, vì để đi lên [], có gì mà không làm được.”
[] Ở đây ý là để nổi tiếng.
Lời này nói ra, ý tứ ám chỉ có chút rõ ràng, các diễn viên khác nhất thời tất cả đều không tiếp lời, chẳng được bao lâu, liền tản ra.
……
Trong phòng trang điểm.
Tống Nhiễm bảo những người khác đi ra ngoài, chỉ có cô và Chân Ý Ý ở bên trong.
Chân Ý Ý ngồi trên ghế, đi thẳng vào vấn đề nói: “Nếu em muốn nói chuyện về Lục Diễn, thì thôi bỏ đi.”
Tống Nhiễm nhìn cô ấy, hỏi rất nghiêm túc: ” Chị Ý Ý, em muốn hỏi, chị thật sự ở bên đàn anh Lâm sao?”
Chân Ý Ý liếc nhìn một cái, lại vẫn không đáp.
Tống Nhiễm có chút sốt ruột, lại hỏi: “Chị thật sự không định làm hòa với chú nhỏ sao?”
Chân Ý Ý nghe thấy lời này, trầm mặc vài giây, sau đó liền nhịn không được mà nở nụ cười, cô nhìn Tống Nhiễm, nói: “Làm hòa? Tiểu sư muội, em có biết vì cái gì mà năm đó bọn chị chia tay hay không?”
“Em biết! Chị cho rằng chú nhỏ phản bội chị.”
“Không phải là chị nghĩ, là sự thật.”
“Chính mắt chị nhìn thấy hay sao?” Tống Nhiễm nhịn không được mà truy hỏi cô ấy.
Chân Ý Ý không khỏi mím chặt môi, thật lâu sau, mới lại mở miệng: “Chị chính mắt nhìn thấy anh ấy ôm người phụ nữ khác ở trên đường, như này còn chưa đủ ư?”
Tống Nhiễm bỗng dưng sửng sốt: “Chị…. Chị tận mắt nhìn thấy sao?”
Chân Ý Ý tuyệt đối không muốn nhớ lại chuyện của sáu năm trước.
Ngày đó là sinh nhật anh, cô không biết nấu nướng, nhưng vì anh, hai tháng trước đi học làm bánh kem, ngày sinh nhật, cô tốn thời gian hơn nửa ngày tự tay vì anh làm một cái bánh sinh nhật, lại đích thân tự làm vài món ăn chuẩn bị hoa tươi, rượu đỏ, bữa tối dưới ánh nến.
Trừ những cái đó ra, còn có một kinh hỉ thật lớn muốn cho anh.
Nhưng ngày đó, cô gọi điện thoại cho anh, lại gọi như thế nào cũng không gọi được.
Khi đó anh vừa tốt nghiệp đại học, đi làm ở một công ty luật, cô nghĩ anh đang bận, liền ngoan ngoãn ở nhà chờ anh.
Nhưng đợi cho đến hơn chín giờ tối, anh vẫn như cũ chưa trở về, gọi điện thoại cho anh cũng không bắt máy.
Cô rốt cuộc cũng sốt ruột, sợ có phải anh đã xảy ra chuyện gì rồi hay không, nên chạy đến công ty luật đó tìm anh.
Nhưng mà, khi cô đang đứng ở con đường đối diện công ty luật, chỉ thấy Lục Diễn và người phụ nữ khác ôm nhau.
Mấy năm nay, cô vẫn không dám nhớ lại cảnh tượng cùng tâm tình lúc đó, giống như hàng ngàn hàng vạn nhát dao cứa vào tim cô.
Cho dù là tận mắt nhìn thấy, cô vẫn không thể tin được, cô hỏi anh, muốn nghe một lời giải thích từ anh, lúc ấy cô liền cảm thấy, chẳng sợ anh lừa cô, cô cũng sẽ tin tưởng anh.
Nhưng cái gì anh cũng không nói, dùng một loại ánh mắt mà bất luận cô cố gắng như thế nào cũng nhìn không thông mà nhìn cô, sau đó, chính miệng anh nói: “Chân Ý Ý, chúng ta chia tay đi.”
Tất cả mọi người cho rằng người chia tay là cô, kỳ thật căn bản là không phải, là Lục Diễn, là chính miệng anh nói chia tay.
Người đàn ông lúc trước yêu cô như mạng, nói ra lời chia tay, cũng quyết tuyệt như vậy.
Mấy năm nay, cô không dám nhớ lại trước kia Lục Diễn cho cô nhiều ấm áp cùng tình yêu, lại càng không dám nhớ lại thời điểm anh nói chia tay tuyệt tình như vậy.
Chưa từng yêu một người đến như vậy, cũng chưa từng hận một người như vậy.
Cô nghĩ, nước mắt không khống chế được rơi xuống, cô nâng tay lau đi, lấy dũng khí nói với Tống Nhiễm: “Em biết không? Chị mất rất nhiều thời gian để quên đi anh ấy, mấy năm khi mới chia tay kia, chị mỗi một ngày…. mỗi một ngày đều sống rất đau khổ. Một khoảng thời gian rất dài, chị mất ngủ, cáu kỉnh, uất ức, vô số lần cảm thấy chính mình không thể sống nổi nữa. Người nhà đưa chị đi đến chỗ bác sĩ tâm lý, dưới sự trợ giúp của bác sĩ, chị lại mất rất nhiều thời gian, rất lâu mới từ từ thoát ra được.”
Cô không muốn khóc, chỉ là nước mắt như thế nào cũng không dừng lại được: “Trước kia anh ấy đối xử với chị thật sự rất tốt, tốt đến mức có lần chị cảm thấy chính mình là người hạnh phúc nhất trên đời này, nhưng lúc đó anh ấy đối xử với chị tốt bao nhiêu, sau khi chia tay, những cái tốt đón toàn bộ đều biến thành từng con dao nhỏ lạnh lẽo, một dao lại một dao đâm vào trong lòng chị.”
“Chị đã trải qua nhiều đau đớn như vậy, hiện tại thật vất vả mới quên được anh ấy, thật vất vả bắt đầu lại cuộc sống mới của chính mình, nhưng anh ấy lại không thể hiểu nổi mà đột nhiên xuất hiện ở trước mặt chị, cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn quay lại với chị, muốn bắt đầu lại một lần nữa….” Cô ấy nhìn Tống Nhiễm, hỏi lại cô: “Tiểu sư muội, nếu đổi lại là em, sẽ tha thứ cho anh ấy không?”
“Nhưng chú nhỏ vẫn độc thân mà!” Tống Nhiễm sốt ruột mà kêu lên, nói: “Chú nhỏ vẫn luôn không cùng người khác ở bên nhau, chị Ý Ý, bên trong chuyện này có phải là có hiểu lầm gì không?”
Chân Ý Ý nghe đến đó, cũng không khỏi ngây ngẩn cả người, không tin nổi hỏi: “Em chắc chắn? Anh ấy không cùng người phụ nữ kia ở bên nhau sao?”
“Em không biết người phụ nữ đó là ai, nhưng em biết từ sau khi chú nhỏ chia tay với chị, mấy năm nay vẫn luôn cô độc một mình.” Tống Nhiễm càng nghĩ càng thấy không thích hợp, năm tay Chân Ý Ý, nói: “Chị Ý Ý, chị nói xem có phải chú nhỏ có nỗi khổ gì, năm đó mới cố ý lừa gạt chị.”
Chân Ý Ý bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mi tâm gắt gao nhăn lại, trong mắt cô ấy tối đen một mảnh, không nhìn ra suy nghĩ gì.
Tống Nhiễm mím môi, lại tiếp tục nói: “Lần trước em ở trong nhà chú nhỏ, có ngày nửa đêm đi ra uống nước, thấy chú nhỏ cầm tấm ảnh của chị, ngồi ở trên sô pha lặng lẽ khóc. Chị Ý Ý, chú nhỏ thật sự…..”
“Em đừng nói!” Trong lòng Chân Ý Ý rất loạn, bỗng nhiên từ trên ghế đứng lên, hít sâu một hơi, nhìn Tống Nhiễm nói: “Mặc kệ có phải sự thật hay không, hay là năm đó anh ấy thật sự có nỗi khổ tâm gì, chuyện duy nhất không thể thay đổi là, bọn chị đã chia tay sáu năm rồi, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, chị rất vất vả mới bước ra, không có khả năng quay đầu lại.”
Cô ấy nói xong, lau nước mắt trên mặt, cô nhìn Tống Nhiễm một cái, rốt cuộc xoay người, đi ra ngoài.
Tống Nhiễm thấy thế, sốt ruột đuổi theo: “Vậy chị cùng đàn anh Lâm là thật vậy ư?”
Chân Ý Ý nghe vậy, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Lâm Khải đối với chị tốt lắm, tuổi chị không nhỏ nữa, muốn có một gia đình.”
Nói xong, không muốn nói thêm gì nữa, vòng qua Tống Nhiễm, bước đi ra ngoài.
Bên ngoài, Lâm Khải ở cách đó không xa chờ Chân Ý Ý, thấy cô đi ra, vui vẻ mà đi lên: “Ý Ý, đàn em Tống nói gì với cậu vậy?”
Anh vừa hỏi, ngẩng đầu, chỉ thấy đôi mắt của Chân Ý Ý hồng hồng, mi tâm anh căng chặt, lo lắng hỏi: “Cậu làm sao vậy? Sao lại khóc?”
Nói xong, liền nâng tay muốn lau nước mắt cho Chân Ý Ý.
Chân Ý Ý phản xạ có điều kiện mà lùi về sau mấy bước, ngữ khí có chút xa cách: “Tớ…. Tớ không sao.”
“Ý Ý, cậu làm sao vậy?”
Trong lòng Chân Ý Ý rất loạn, cô cũng không biết chính mình đang bị làm sao nữa.
Rõ ràng đã quyết định đồng ý cho Lâm Khải theo đuổi, nhưng hiện tại, đột nhiên lại không muốn.
Cô cắn cắn môi, rốt cuộc lại ngẩng đầu lên, nói: “Lâm Khải, cậu là người tốt, nhưng tớ thật sự không thích cậu, chúng ta…. vẫn làm bạn bè đi.”
“Vì sao….” Mặt Lâm Khải đầy bi thương mà nhìn cô.
Chân Ý Ý nghĩ thật lâu, khi mở miệng, nước mắt liền rơi xuống: “Trong lòng tớ còn có một người, đời này sợ rằng không thể quên được.”
Mọi người ơi mấy chương trước xưng hô của Lâm Khải và Chân Ý Ý là tôi-chị, bây giờ hình như là bằng tuổi nên mình xưng lại là cậu-tớ. Có gì sai sót mong mọi người thông cảm