Ngay tại lúc nguy hiểm như mành treo chuông, đột nhiên tiếng di động vang lên suýt nữa làm cho Kỷ tiên sinh mềm nhũn lần thứ ba. May mắn chú bé của Kỷ tiên sinh sau nhiều lần bị tra tấn đã trở nên vô cũng mạnh mẽ.
Nhưng Bạc cô nương thừa dịp Kỷ tiên sinh một phút lơ là, lưu loát rời eo nhỏ đi rồi trườn sang một bên làm cho chú bé của Kỷ tiên sinh nhắm sai đích, sau đó ra lệnh cho Kỷ tiên sinh tiếp điện thoại.
Kỷ tiên sinh sinh ra oán hận vô cùng sâu sắc với người gọi điện thoại, nghiến răng nghiến lợi nhận điện phát hiện ra là Nghiêm Vị, ngay lập tức ngắt điện thoại, trực tiếp kéo thắt lưng Bạc cô nương lại chuẩn bị xuất trận một lần nữa.
Nhưng di động lại tiếp tục lên tiếng, tiếng chuông bất khuất thề không được nhận không nghỉ.
Kỷ Lan tức đến vò đầu bứt tai nhưng tay lại phải mò đến để tắt máy.
Rốt cục tiếng di động lại vang lên, nhưng lại là di động của Bạc Hà.
Bạc Hà nhịn không được cười ha hả làm Kỷ Lan tức muốn nổ ruột.
Kỷ tiên sinh hận đến nghiến răng nghiến lợi ác độc nói: “Tắt máy đi!”
Bạc Hà cầm lầy di động lại cũng nhìn thấy tên Nghiêm Vị, nhấc máy: “Chắc là có việc gấp anh cứ nhắc máy xem.”
Kỷ Lan bất đắc dĩ nhịn đói nhịn khát nhấc máy điện thoại.
“Thật là sao cậu không nhắc máy điện thoại làm anh em vội muốn chết đây này.”
Kỷ lan thở gấp nói: “Chuyện gì?”
“Mẹ của Tương Lâm cùng mẹ tôi đánh nhau, một lời khó nói hết, anh em mau đến trợ giúp.”
“Mẹ cậu cùng mẹ vợ cãi nhau liên quan gì đến tôi, sao lại tìm người đang vội kết hôn là tôi?”
“Bạc Hà là bà mối ông cũng được tính là ông mối, việc này hai người chạy không thoát đâu, nhanh tới nhà tôi, khuyên nhủ mẹ tôi, lại nhờ Bạc Hà khuyên nhủ mẹ Tương Lâm. Này, cậu không thể thấy chết mà không cứu được, cậu không muốn thấy cảnh anh em bị ly hôn đấy chứ?”
Kỷ Lan thấy Nghiêm Vị đã vội đến muốn phát khóc rồi, không biết rốt cuộc là chuyện gì? Hai người này không phải đang trong thời kì tân hôn sao?
Kỷ Lan duỗi tay muốn không xen vào nhưng lời Nghiêm Vị Bạc Hà cũng đều nghe được nói: “Nghiêm Vị cậu đừng vội, chúng tôi qua đó ngay, gặp mặt nói sau.”
Nói xong Bạc Hà nhanh chóng mặc nội y vào, Kỷ Lan đành phẫn nộ mặc quần áo vào, căm giận nói: “Em nói sao số anh lại khổ thế không biết, gọi điện lúc nào không gọi, cậu ta quả là có mắt của Tôn Ngộ Không, gọi cũng chuẩn quá mức, không hơn không kém một giây, ngay tại lúc mành treo chuông, làm cho anh lâm vào thế tử luôn.”
Bạc Hà cười xùy, ngón tay chọc chọc vào cơ ngực Kỷ Lan: “Tổng giám đốc Kỷ, chắc là trước kia anh tìm hoa vấn liễu nhiều quá nên ông trời muốn trừng phạt anh một chút thôi.”
Kỷ Lan nắm lấy ngón tay đó của cô, đặt lên miệng cắn một cái, hung tợn nói: “Ông trời trừng phạt anh, buổi tối anh trừng phạt em, hừ, xem buổi tối em như thế nào.”
Bạc Hà vừa nghe lập tức quyết định đến nhà Nghiêm Vị xong dù thế nào cũng phải về nhà.
Hai người tới nhà Nghiêm Vị, phát hiện nhà chỉ có một mình anh, Tương Lâm không có ở đó.
“Tương Lâm đâu?”
“Bị mẹ cô ấy cướp đi rồi.”
Nhìn qua Nghiêm Vị thật tiều tụy, nhắc tới Tương Lâm giọng hơi lạc đi, cũng không biết nói là “đưa” hay “cướp”.
cướp: Kiếp, đưa: Tiếp, trong tiếng Trung hai tiếng này gần đồng âm
“Rốt cuộc có chuyện gì?”
Nghiêm Vị chỉ vào cửa phòng ngủ đóng chặt, nhỏ giọng nói: “Kỳ thật, việc này không phải là chuyện giữa tôi và Tương Lâm, là chuyện giữa mẹ tôi và mẹ cô ấy.”
Lời còn chưa dứt, lại nghe tiếng cửa phòng vang lên, mẹ Nghiêm Vị đi ra từ phía trong.
“Bác ở nhà ạ.”
Mẹ Nghiêm Vị rất quen với Kỷ Lan, cũng gặp qua Bạc Hà vài lần, biết cô là bà mối, nhìn thấy hai người, bà lập tức phun ra hết uất ức trong lòng.
“Việc này có thật trách bác hay không thì hai đứa xem xem.”
“Bác, bác đừng vội, nói từ từ đã.”
“Bố Nghiêm Vị qua đời sớm, vì chuyện kết hôn của Nghiêm Vị, bác cũng mang hết vốn liếng cả đời ra để mua nhà, bây giờ trong tay không có đến một cắc. Vốn nghĩ kết hôn xong thì bác cũng xong nhiệm vụ, kết quả lại gặp phải thông gia không biết rõ phải trái.”
“Chẳng phái mới ra luật hôn nhân mới sao, mẹ nó liền đến tìm bác, muốn cho thêm tên Tương Lâm vào giấy tờ nhà. Cháu nói như vậy thì còn phải trái gì nữa, bác dựa vào cái gì, nhà này hai người họ một phân cũng không bỏ tiền ra, là trước kia Nghiêm vị muốn lấy lòng nó, nói đây là nhà tân hôn.”
Kỷ Lan cùng Bạc Hà thoáng nhìn qua, nghĩ rằng nguyên nhân là việc này. Gần đây trên mạng cũng tranh cãi, không nghĩ chuyện này lại xảy ra với người mình quen.
“Cả đời bác tích góp được cái nhà, Nghiêm Vị anh cũng biết, ngoại trừ tiền ma chay trong ngân hàng, bác chẳng còn gì cả. Vạn nhất sau này hai đứa nó ly hôn thì nhà này chia thế nào? Pháp luật cũng chỉ có một nửa tài sản của Tương Lâm, nói không chừng đến lúc đó chúng ta phải chạy lấy người, các cháu nói bác có oan không?”
Nghiêm Vị mang khuôn mặt đau khổ nói: “Mẹ, con sẽ không ly hôn với Tương Lâm.”
“Việc này khó nói. Anh đừng vớ vẩn. Nhà nó cũng không cho rằng anh với Tương Lâm nhất định sẽ không ly hôn, bằng không sao lại muốn thêm tên, đây rõ ràng là tính đến chuyện phân chia tài sản lúc ly hôn mà, mẹ nó vừa nhìn đã biết là người không khôn khéo rồi. Có chuyện này bác còn không biết xấu hổ nói ra, tiền lễ hỏi trước kia tất cả đều để Tương Lâm thu, nhưng mà tiền mừng lại nhà người ta lại là Nghiêm Vị đi, bút mà sổ sách bác còn không ghi, cháu nói nhà nó rõ ràng là không phân rõ phải trái mà.”
Lời mẹ Nghiêm Vị nói cũng có lý, nhà này là tích cóp cả đời của bà, lo lắng cũng là phải, chuyện tương lai chẳng ai đoán trước được.
Bà lại thở phì phì nói: “Mẹ nó yêu cầu bác không đồng ý, liền đùng đùng đưa Tương Lâm về nhà mẹ đẻ, nói là khi nào cho tên Tương Lâm vào thì mới để nó về. Cháu nói xem có phải là ép người quá đáng?”
Kỷ Lan nghe xong liền ôm lấy vai bà: “Bác à, việc này là bác có lý. Nhưng mà mẹ Tương Lâm cũng vì lo lắng cho Tương lai của Tương Lâm. Bác ấy sợ vạn nhất hai người ly hôn, cái gì Tương Lâm cũng không có.”
“Nhưng mà rõ ràng nhà này nó không bỏ tiền ra, đây là bác mua cho con bác, mẹ nó sợ không bảo đảm, cũng có thể mua cho nó một cài nhà, phụ nữ đều giống nhau có phải hay không.”
Bạc Hà với Kỷ Lan ở lại khuyên mẹ Nghiêm Vị một lát, liền đưa Nghiêm Vị tới Tương gia đón Tương Lâm, dọc đường đi Nghiêm Vị cứ ảo não, trước đó vì anh ở trong thế khó xử, không rõ lập trường, kết quả là đắc tội với cả hai trưởng bối.
Đến nhà Tương Lâm, mẹ Tương Lâm vừa nhìn thấy Bạc Hà liền oán giận.
“Cháu nói tôi nuôi con gái lớn như vậy dễ dàng sao, cho con bé giặt giũ, nấu cơm cho nhà nọ, sinh con nuôi con, nếu vạn nhất sau này Nghiêm Vị thay đổi, con gái tôi cũng già rồi ném ra ngoài thì làm sao bây giờ? Nó đem cả tuổi xuân hiến cho nhà họ, phút cuối lại mang túi đùm, túi bọc mà bước đi sao?”
Bạc Hà không có thiên phú đứng giữa ngã tư đường phân xử, lúc ở nhà Nghiêm Vị, thấy bác gái nói rất đúng, đến nhà Tương Lâm, lại cảm thấy bác gái bên này nói cũng không sai. Cũng không biết nên khuyên thế nào cho tốt, liền xin quyền trợ giúp từ Kỷ Lan, hy vọng anh xuất ra cái lưỡi hoa sen như lúc ký kết hợp đồng.
Lúc này, Kỷ Lan lại không phụ sự mong đợi từ mọi người, đưa ra cho mẹ Tương Lâm hai cái đề nghị tham khảo.
Thứ nhất là, tính tổng giá trị nhà ra, nhà Tương Lâm trả một nửa tiền, sau đó viết tên hai người. Hai là, Tương Lâm lại đi mua một căn nhà, cô ấy cùng Nghiêm Vị đều có một nhà riêng, sinh hoạt phí trong nhà thì cùng chia.
Bạc Hà vừa nghe, cảm thấy thật công bằng.
Nhưng mà, mẹ Tương Lâm lại không thấy như thế vì Tương Lâm phải sinh con cho Nghiêm Vị.
Nghiêm Vị vừa nghe, quả thật hận không thể nói, con để con sinh là tốt rồi. Nhưng mà việc này anh không làm được.
Tương Lâm cũng trong tình trạng khó xử, một bên là mẹ ruột, một bên là mẹ chồng, cô tin tưởng mình sẽ không ly hôn với Nghiêm Vị, nhưng mà hai người mẹ lại không tin, việc phiền toái là ở đây.
Khuyên đến cuối cùng, Kỷ Lan đột nhiên nói với mẹ Tương Lâm: “Nếu không, thì thế này đi. Bây giờ để Tương Lâm cùng Nghiêm Vị ly hôn.”
Mẹ Tương vừa nghe lập tức giật mình, Nghiêm Vị ngầm tức trong lòng, Kỷ Lan, đây là cậu khuyên tới cùng sao?
Kỷ Lan lại nói: “Bác gái, nếu bác gái không tin Nghiêm Vị, cháu thấy đau lâu không bằng đau một lần, sớm tách nhau ra cho tốt, nói như vậy Tương Lâm càng sớm có thể tìm được một người để bác yên tâm, tốt nhất trước khi kết hôn kiểm kê tài sản trước rồi mới bàn đến chuyện kết hôn.”
Bác gái nghe thấy ý của Kỷ Lan, lúc này liền nghen cục khí trong cổ.
Kỷ Lan lại nói: “Nếu không như vậy, sau khi kết hôn thì tiền lương của Tương Lâm không đưa cho Nghiêm Vị phần nào, tự giữ cho mình. Giặt quần áo, nấu cơm đều để Nghiêm Vị làm, bác gái, bác thấy như vậy được không? Giống người một nhà sao?”
Mặt bà bình tĩnh, không nói lời nào.
Kỷ Lan lại vỗ vai Nghiêm Vị, “Cậu bắt đầu ý tưởng kiếm tiền đi, cậu kiếm tiền, mua cho Tương Lâm cái biệt thự, tốt nhất là viết tên bác gái, như vậy bác càng yên tâm.”
Thốt ra những lời này, mẹ Tương Lâm cũng không nhịn được, biết Kỷ Lan ám chỉ mình liền lập tức xoay người đi vào phòng.
Kỷ Lan nói với Tương Lâm: “Sống với nhau, nếu tín nhiệm cơ bản đều không có, tính toán chi li đến từng phân, chỉ muốn lấy mà không trả, chần chừ tìm lợi cho mình thì có thể có ngày yên lành sao? Quên đi, sớm chia tay cho tốt.”
Nghiêm Vị nghe xong lập tức nổi nóng, nhanh nhanh chóng chóng kéo Kỷ Lan cùng Bạc Hà ra khỏi Tương gia, sợ Kỷ Lan lại nói thêm gì nữa.
Ra khỏi cửa, Nghiêm Vị bắt đầu oán Kỷ Lan: “Ông đến để khuyên giải sao, quả thực là đổ thêm dầu vào lửa.”
“Nghiêm Vị, tôi đang khuyên ngược. Ông xem đi, mẹ Tương Lâm rồi sẽ suy nghĩ cẩn thận, bà biết yêu cầu của bà cũng hơi quá đáng, tôi đề nghị hai cách, bà vẫn không chịu tiếp thu, nói đến đều sợ chịu thiệt. Nhưng mà trên đời làm gì có chuyện được lợi mà không phải trả giá? Ông đấy, cần quá ngược lai lại không tốt, ông phải lạnh lùng, làm cho mẹ cô ấy chậm rãi suy nghĩ rõ ràng, chờ mười ngày nửa tháng nữa rồi đưa hai phương án đó ra, nhất định bà sẽ đồng ý.”
“Có thật không?”
“Aiz, nghe tôi, chuẩn.”
Kỷ Lan đuổi Nghiêm Vị về nhà, sau đó liền lái xe thẳng về nhà mình.
Bạc Hà vừa thấy, lập tức ngăn anh lại: “Không được, em phải về nhà hôm nay.”
“Vì sao?”
“Anh nói vì sao?” Cô mới không dâng mình lên tận miệng hổ đâu.
Kỷ Lan bi ai nhìn cô, giống như con sói xám trong cơn khát: “Em gái, hôm nay là ngày tốt, rất thích hợp để thủy nhũ giao hòa.”
Bạc Hà liếc mắt nhìn anh một cái, “Mới không có, hôm nay một màn của Nghiêm Vị với Tương Lâm như vậy, em thấy cũng phải lo lắng chuyện của hai chúng mình, đêm nay em cứ về nhà trước, muốn thảo một bản hợp đồng, nếu anh đồng ý thì chúng ta lại kết hôn.”
Kỷ Lan vừa nghe lập tức giãy nảy lên: “Cái gì?”
“Về chuyện bất trắc trong Tương lai, ai, Nghiêm Vị với Tương Lâm cũng có mâu thuẫn, Tạ xx với Trương xx cũng ly hôn, trên đời này thật không có gì là không thể.”
“Aiz, bọn họ là bọn họ, chúng ta là chúng ta.”
“Tốt rồi, tốt rồi, đêm nay em muốn suy nghĩ một chút, sáng mai anh qua nhà đón em, em cho anh xem hợp đồng.”
Kỷ Lan nhìn vẻ mặt nghiêm túc của em gái Bạc Hà, có chút mung lung, đành phải đưa cô về nhà.
Sáng sớm ngày hôm sau, Kỷ tiên sinh đến dưới nhà Bạc Hà. Anh dày vò cả một buổi tối, nổ đầu cũng không đoán ra được nội dung của bản hợp đồng. Nhưng mà anh khẳng định sẽ không có gì liên quan tới tiền, bởi vì Bạc Hà cho anh cảm giác tuy ngoài miệng liên tục nhắc kiếm tiền, muốn phát tài, nhưng mà cô không phải loại người thấy tiền mà sáng mắt, từ chối Hứa Hoài là bằng chứng tốt nhất.
Qua một lúc, em gái Bạc Hà mới thong thả đi xuống, không sai trình ra bản hợp đồng trăng trắng.
Kỷ tiên sinh lo sợ nhận lấy, nhìn vào mắt liền trợn tròn.