Đường Tâm Thừa đứng tại chỗ một lúc lâu, có chút đăm chiêu: "Trách không được em không muốn về, thì ra là như vậy."
Nhớ khi xưa Đường Tâm Duyệt nàng không phải là loại người sẽ bị đồ ăn mua chuộc, đột nhiên tâm tính đại biến. Nhưng việc này không quan trọng, Đường Tâm Thừa nịnh nọt đi đến bên cạnh em gái: "Thêm lương, làm cho anh mấy hộp?"
"Anh với Tả Tả có quan hệ gì?" Đường Tâm Duyệt khinh thường nhìn anh trai mình. Dù Đường Tâm Thừa không phải người hoa tâm nhưng cũng không tính là người chung thủy gì, dù tất cả người trên thế giới bao gồm Phong Tả Tả đều để ý đến tiểu trù nương nhà nàng, thế nhưng cũng không thể tai họa một cô gái tốt.
Đường Tâm Thừa nhún vai: "Bạn bè a!"
Đường Tâm Duyệt trăm triệu không tin, Đường Tâm Thừa là người thế nào nàng rất rõ ràng.
Về phần bánh quy Dụ Viên làm, nàng nhún một tay: "Trả gấp đôi lương, em bảo cô ấy làm cho anh hai hộp."
Tán gái phải dùng tiền, đây là chân lý vĩnh viễn không thay đổi. Đường Tâm Thừa bỏ được tiền, hắn không quan tâm đôi ba đồng bạc, lập tức đồng ý: "Không thành vấn đề."
Vì vậy Dụ Viên nhận được công việc mới, hai hộp bánh quy này có lẽ là đắt nhất thế giới, gấp đôi tiền cơm một tháng.
Người có tiền thật dễ dụ, Dụ Viên nghĩ thế.
Đường Tâm Duyệt chỉ vắng mặt một ngày Phong Tả Tả đã kiếm tới nói chuyện với Dụ Viên, trò chuyện riêng, dựa vào đức hạnh của Dụ Viên, nữ thần tìm nàng nói chuyện, nàng sẽ vui vẻ đến quên mất phương hướng.
Dụ Viên là một người trưởng thành, dù hơi đơn thuần, nhưng nhiều ít cũng có tâm lý cảnh giác.
Bởi vì hai người ở chung thành phố, Phong Tả Tả lại ôm mục đích riêng, lúc hỏi Dụ Viên đang sống ở đâu, Dụ Viên chỉ hàm hồ nói phương hướng.
Có phương hướng là đủ rồi, chỗ Đường Tâm Duyệt xuống xe cũng ở hướng đó.
Sherlock Tả không buông tha, kiên trì hẹn Dụ Viên đi uống trà.
Dụ Viên nghĩ đến lời dặn của Đường Tâm Duyệt, thầm nghĩ Đường tiểu thư vẫn sẽ trở lại, mình không nên làm chuyện khiến cô ấy mất hứng, vì vậy mượn một cớ mình bận rộn mà từ chối. Nhưng dù sao Phong Tả Tả cũng là nữ thần của nàng, Dụ Viên lại thêm một câu: "Em làm đồ ngọt ngon lắm, hay là em gửi cho chị bánh quy nhà làm?"
"Được!" Phong Tả Tả cũng là một cật hóa, "Một lời đã định!"
Bột mì và bột gạo trong nhà không nhiều, nàng đi mua một ít, ngâm nga về nhà nhào bột. Đường Tâm Duyệt đi rồi nhưng nàng vẫn quen tính nhìn qua nhà bên cạnh, ăn xong cơm tối còn định dắt Hành Cuốn đi dạo.
Chỉ hơn hai tháng thôi mà như là đã trở thành thói quen.
Nàng lẩm bẩm: "Đường tiểu thư quay về nhanh một chút, tôi buồn quá a!"
Buồn đến mức nàng làm bánh quy, mùi hương ngòn ngọt bay ra từ trong bếp lại thiếu đi một con chó ngồi chồm hổm vẫy đuôi chảy nước bọt chờ.
Nhưng mà làm bánh cho nữ thần tâm tình vẫn không tệ, nàng làm xong đóng gói xong chờ khoái đệ tới cửa nhận hàng.
Khoái đệ còn chưa tới thì đã chờ được tiếng xe thể thao om sòm ở dưới lầu, sau đó là tiếng giày cao gót đạp lên thang lầu, Đường Tâm Duyệt dắt Hành Cuốn xuất hiện trước cửa nhà.
"Cơm của Hành Cuốn làm xong chưa?" Đường Tâm Duyệt vừa vào cửa liền hỏi.
Còn Hành Cuốn một ngày không gặp như cách ba thu, vẫy đuôi nhào tới người Dụ Viên.
"Rồi rồi!" Dụ Viên mặt mày hớn hở, Đường tiểu thư quả là một người giữ lời a, "Tôi đang chờ Hành Cuốn tới ăn cơm chiều đó!"
Đãi ngộ của chó phú tam đại ngay cả con người cũng không hưởng thụ bằng.
Hành Cuốn ngẩng đầu cao cao bước đi ngạo kiều, di chuyển đến chậu thức ăn của mình, ăn như hổ đói.
Còn Đường Tâm Duyệt đương nhiên là mượn cớ đi qua lấy bánh quy cho Đường Tâm Thừa, Đường Thiên Lộc nhìn chòng chọc theo nàng, sợ nàng lại không nói một lời bỏ nhà trốn đi.
Dụ Viên đóng gói hai hộp bánh quy hoàn hoàn chỉnh chỉnh đặt trước mặt Đường Tâm Duyệt: "Chị thích ăn là quá tốt rồi!"
Đường Tâm Duyệt liếc liếc hai hộp khác trong góc phòng: "Cái đó cho ai?"
"Ừm..." Dụ Viên cố nói dối, "Cho bạn!"
May mà nàng không nói là cho Phong Tả Tả, nếu không chắc chắn Đường Tâm Duyệt sẽ hoành đao đoạt lấy hai hộp đó luôn.
Trong 'hoành đao đoạt ái' chỉ ngang tàng cướp thứ ngta yêu
"Đường tiểu thư, về nhà có thấy không quen không?" Dụ Viên cố gắng đổi chủ đề, Đường Tâm Duyệt có quen hay không nàng không biết, nàng chỉ biết nàng không quen, mua cơm chỉ mua chút chút, nấu cơm cũng không thể đầy một nồi. Đường tiểu thư không ở nhà bên, nàng cũng không biết làm sao an lợi Anime mới!
Đường Tâm Duyệt chuyển đầu về: "Bình thường."
Dụ Viên chợt thấy mất mát, cụng cụng đầu ngón tay: "Có chút chút xíu nào nhớ t... nhớ đồ ăn tôi làm không?"
Đường Tâm Duyệt thừa hiểu, chỉ là không nói: "Đồ ăn đầu bếp nhà tôi làm cũng rất ngon, lần sau cô đến ăn."
"Ờ..." Dụ Viên cảm thấy cả người mình cũng không ổn rồi.
Hành Cuốn ăn xong cơm tối rồi, vẫy đuôi mỹ mãn chạy tới, ngửa cổ lên muốn Dụ Viên đưa nó đi dạo, Đường Tâm Duyệt cũng không ngăn cản, bản thân nàng chạy về nhà bên cạnh nghỉ ngơi.
Thừa dịp Dụ Viên đưa Hành Cuốn ra ngoài nàng có thể vẽ bản thảo một chút, vẽ ở nhà nàng cảm thấy như đang làm trộm.
Đường Tâm Thừa gọi điện tới hỏi sao Đường Tâm Duyệt chưa về, nói Đường Thiên Lộc đã hỏi rồi, Đường Tâm Duyệt thờ ơ như không: "Không phải em đi làm việc cho anh sao?"
Đường Tâm Thừa chỉ phải che giấu cho em gái, lấy có hộp bánh quy thôi mà, cũng có phải bảo Đường tiểu thư đích thân làm đâu.
Chờ đến ngày hôm sau Đường Tâm Thừa cầm lấy bánh quy đi tìm Phong Tả Tả, đưa hai hộp bánh đưa cho nàng: "Bánh quy này đặc biệt ngon, anh mua riêng cho em đó."
"Đường đại thiếu thật khách khí, tặng cho hai hộp bánh quy." Phong Tả Tả nhận lấy, "Tự nếm rồi thấy ăn không nổi sao?"
"Của em gái, anh ăn ké một miếng cảm thấy không tệ, đây không phải nhớ thương em sao?" Đường Tâm Thừa nghiêm túc nói, "Hai hộp bánh quy này anh phải trả giá rất cao, cả thế giới cũng không mua được hộp bánh nào đắt hơn thế."
Một tháng hắn trả cho Dụ Viên ngàn tiền cơm của Đường Tâm Duyệt, Đường Tâm Duyệt nói cho Dụ Viên gấp đôi, đó chính là ngàn. Nói cách khác mỗi hộp hai ngàn, mà gấp đôi này không phải một tháng, mà là từ giờ trở đi, như vậy sau một năm, một hộp bánh quy giá ngàn. Suy ra, hai hộp bánh quy này có giá trên trời...
Nếu như hắn nói với người khác hắn tốn chục ngàn mua hai hộp bánh quy, người khác có thể sẽ thấy hắn ngu ngốc lại có tiền mau mau tới.
Hắn cũng ngại thừa nhận mình ngu ngốc, nhưng mà em gái thích, có cách nào khác đâu?
"Đắt như thế, tôi đây ăn, nếu như không đến cái giá đó thì anh đem trả đi." Phong Tả Tả mở hộp.
Hộp hình con gấu, siêu cấp đáng yêu, thoáng cái Phong Tả Tả liền nghĩ đến tiểu trù nương đã làm cơm hộp cho Đường Tâm Duyệt, cùng một phong cách, con gái thời nay đều moe moe như thế sao?
Ăn một miếng, mùi vị không tệ lắm, so với mua ở tiệm thì ngon hơn, nhưng mà cũng không cần tới giá trên trời a! Tám phần mười là Đường Tâm Thừa lại bị người ta hãm hại rồi, dù sao đại thiếu gia cũng có tiền.
Đường Tâm Thừa thở phào một hơi, xem ra Phong Tả Tả thích.
Sau khi tiểu ca Đường Tâm Thừa làm khoái đệ giao bánh đi về rồi, Phong Tả Tả nhận được điện thoại của tiểu ca khoái đệ khác, nói là khoái đệ chung thành phố, có đóng gói đặt ở ngăn tủ dưới lầu.
Phong Tả Tả biết đó là Dụ Viên-chan gửi tới, nàng cho Dụ Viên địa chỉ của công ty.
Nàng bỏ hai hộp bánh quy lên bàn liền chạy xuống lầu, đóng gói rất kỹ, trông như gói boom bên trong, là đồ ăn Dụ Viên-chan tự tay làm.
Thời khắc then chốt đến rồi, đợi đến khi Phong Tả Tả mở giấy gói ra...
Có đồng nghiệp đi đến: Tả Tả, bánh quy nổi tiếng nào à? Ai gửi cho cậu, sao đều tặng loại này?"
Phong Tả Tả nhìn bánh quy giá trên trời của Đường Tâm Thừa, lại nhìn bánh quy Dụ Viên-chan gửi... giống nhau như đúc.
Dường như nàng nghĩ thông suốt được việc gì rồi...
"Đường Tâm Thừa, bánh quy của anh mua ở đâu!" Phong Tả Tả gọi điện hỏi.
Lúc này Đường Tâm Thừa đang lái xe, đơn giản rõ ràng ngắn gọn trả lời: "Nhờ em gái mua giùm."
Phong Tả Tả chợt ngửa mặt lên trời cười to, Đường Tâm Thừa còn tưởng nàng lên cơn gì...
Phong Tả Tả mừng rỡ lập tức gọi điện thoại cho Đường Tâm Duyệt, Đường Tâm Duyệt đã đến công ty, bận rộn không có thời gian nhìn điện thoại. Lúc này Dụ Viên đang ở trường học.
Phong Tả Tả: Phát hiện một tin tức kinh thiên, @Mặt trời lặn độ kinh đông tôi muốn tiền bịt miệng, nếu không chị sẽ hối hận!
—— Ngửi thấy mùi nhiều chuyện.
—— Tiền bịt miệng! Càng nhiều càng tốt!
—— Tả Tả chị lén lén nói cho tụi em biết, là tin tức kinh thiên gì vậy, chúng ta cùng đòi tiền bịt miệng!
—— Tả Tả, Mặt trời lặn bị chị dọa không dám ra rồi!
...
Qua hồi lâu, Đường Tâm Duyệt cũng không có phản ứng. Hiện tại Đường tiểu thư đang phải ngày đi vạn dặm, đang ở trong phòng chủ tịch tiếp thu lời giáo huấn của Đường chủ tịch kiêm baba của mình a! Phong Tả Tả cũng không biết Đường Tâm Duyệt đang bận rộn cái gì, còn tưởng Đường Tâm Duyệt chột dạ, không dám ra đôi co.
Qua thật lâu thật lâu, mới nhận được câu trả lời của nàng.
Mặt trời lặn độ kinh đông: Tôi cũng phát hiện một tin kinh thiên, hay là hai ta giao lưu chút? // Phong Tả Tả: Phát hiện một tin tức kinh thiên, @Mặt trời lặn độ kinh đông tôi muốn tiền bịt miệng, nếu không chị sẽ hối hận!
—— Nhất thời hiếu kỳ với tin tức của hai người.
—— Tin của hai người sẽ không là cùng một tin chứ?
—— Cả hai cùng nói ra, ai đăng trước người đó thắng!
—— Hay là hai người đừng lén giao lưu, trực tiếp nói trên weibo đi, để quần chúng ăn dưa vây xem với, cùng vui a cùng cười a!
...
Đường Tâm Duyệt hừ lạnh khinh thường, mặc kệ Phong Tả Tả phát hiện cái gì, dù sao nàng cũng cảm thấy Phong Tả Tả và Đường Tâm Thừa có ám muội.
Chỉ chốc lát sau, Phong Tả Tả liền pm tới: Chị nói trước đi!
Đường Tâm Duyệt: Cô trước.
Phong Tả Tả: Rõ ràng là tôi phát hiện trước, chị nói trước đi!
Đường Tâm Duyệt: Cô nói hay không nói, dù sao tôi cũng không muốn chị dâu như cô.
Phong Tả Tả: Ai muốn làm chị dâu chị! Tôi còn lâu mới nhìn trúng Đường Tâm Thừa!
Đường Tâm Duyệt: Ờ.
Phong Tả Tả: Chị khai đi, tiểu trù nương của chị và Dụ Viên-chan rốt cuộc có liên quan gì nhau, đừng ép tôi lấy chứng cứ ra!
Đường Tâm Duyệt: Liên quan là đều ngốc như nhau, nếu không thì có thể để cô phát hiện sao?
===
Loạt chương dỗ một người.