Ngay trong khoảnh khắc đó, trong đầu Đường Tâm Duyệt đã trải qua vô số ý nghĩ cộng lại, suy diễn các loại kết cục, hỉ nộ ái ố vui buồn li hợp, sau đó tất cả quy về bình thản, không gợn sóng không sợ hãi.
"Biết." Nàng đáp.
Trái tim của Dụ Viên sắp nhảy ra ngoài lồng ngực rồi, cái gì! Đường tiểu thư vậy mà lại biết vẽ? Còn thừa nhận không chút do dự như thế? Chẳng lẽ Mặt trời lặn thật sự có liên quan đến Đường tiểu thư!
A a a a làm sao đây, Dụ Viên cảm thấy đầu mình sắp thành hồ rồi!
"Thật... thật hả?" Dụ Viên làm bộ không thể tin được.
Đường Tâm Duyệt vừa nhìn các loại goods trên giá sách, vừa thờ ơ trả lời: "Hồi ở nước ngoài tôi từng học, chỉ là đã lâu không vẽ thôi."
"Vậy Đường tiểu thư biết vẽ những gì?" Dụ Viên hiếu kỳ hỏi.
Trong nhà giáo viên thứ không thiếu nhất chính là giấy bút, Đường Tâm Duyệt tiện tay cầm bút vẽ lên giấy, vẽ hồi lâu, vẽ ra một bản phác thảo đơn giản.
Dụ Viên nhấp nhỏm bên cạnh đã lâu, đột nhiên hưng phấn: "Ya! Đây là tôi! Rất giống a! Đường tiểu thư vẽ thật tốt!"
Vừa rồi trong lòng Đường Tâm Duyệt có ý định vẽ đầu Dụ Viên, nhưng ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng chưa từng. Có lẽ hình tượng của Dụ Viên đã khắc thật sâu vào trong đầu nàng.
Nhưng mà, phác họa và truyện tranh là hai chuyện khác nhau, biết phác họa không có nghĩa là biết vẽ truyện tranh nha.
Dụ Viên trước suy sau nghĩ, mình không thể hỏi thẳng Đường Tâm Duyệt có phải là Mặt trời lặn hay không, dù sao trước đây mình vẫn luôn an lợi Mặt trời lặn cho Đường Tâm Duyệt! Nếu như Đường Tâm Duyệt thật sự là Mặt trời lặn thì bộ phim này đã diễn mấy tháng rồi, đùa mình sao?
Sẽ không, Đường tiểu thư tốt với mình như vậy, còn lâu mới lừa mình! Dụ Viên nghĩ như thế.
Đường Tâm Duyệt vừa nhìn liền biết, Dụ Viên hồn nhiên, mơ mộng lại ngây thơ này phút phút tìm lý do cho nàng, chỉ cần Dụ Viên không muốn nhìn thấy là có thể tìm được vô số lý do tốt đẹp.
"Thích thì tôi cho cô." Đường Tâm Duyệt buông bút, diện vô biểu tình nói, "Cũng lâu rồi tôi không vẽ."
Vì vậy Dụ Viên tin tưởng, Mặt trời lặn và Đường Tâm Duyệt không phải là một người, chỉ do ngoài ý muốn!
Nếu như bị Phong Tả Tả biết, có lẽ sẽ cười đập đất, đòe mòe cái quỷ gì, đã rõ ràng như thế rồi còn không ngã ngựa? Rốt cuộc đây là vấn đề về chỉ số thông minh hay vấn đề về tình thương?
Dụ Viên làm thức ăn chó cho Hành Cuốn ăn, Đường Tâm Duyệt lấy điện thoại ra pm cho Phong Tả Tả.
Đường Tâm Duyệt: Thiếu chút nữa ngã ngựa.
Phong Tả Tả: Tôi cảm thấy dựa theo chỉ số thông minh của Dụ Viên-chan, đến sông cạn đá mòn cũng không đoán ra chị là Mặt trời lặn đâu.
Đường Tâm Duyệt: Sao, còn ghét bỏ chỉ số thông minh người khác? Tôi thì thấy dựa theo chỉ số thông minh của cô, nếu tôi không đồng ý coi cô có thể đến gần anh tôi không.
Phong Tả Tả: Ai da, sao chị bao che khuyết điểm thế?
Đường Tâm Duyệt: Dạ dày bị ai nắm, chân lý trong tay người đó.
Cho nên mới nói, Dụ Viên chính là người chiến thắng của cuộc đời, bởi vì nàng không chỉ nắm giữ dạ dày của Đường Tâm Duyệt, còn nắm dạ dày của chó của Đường Tâm Duyệt.
Phong Tả Tả trầm tư một lúc lâu, dựa theo câu nói này, nàng có cần đến chỗ Dụ Viên bái sư học nghệ hay không? Dù sao Đường Tâm Duyệt và Đường Tâm Thừa cũng là anh em, khẩu vị chắc không khác nhau lắm...
Phong Tả Tả: Hay là để tiểu trù nương của chị dạy tôi nấu cơm?
Đường Tâm Duyệt: Cô vẽ một bức kiếm một đống tiền, nấu cái gì cơm! Hơn nữa, anh tôi còn cần cô nấu cơm sao?
Phong Tả Tả: Cái này không phải là chị nói dạ dày nằm trong tay ai người đó nắm giữ chân lý sao? Tôi phải nắm giữ chân lý của chị.
Đường Tâm Duyệt: Tôi từ chối có một chị dâu bại não như vậy.
Phong Tả Tả: Tâm Duyệt... tiểu Duyệt Duyệt... em đừng giận mà... chị dâu tới hôn hôn ôm ôm giơ cao cao em nha...
Đường Tâm Duyệt: Phi!
Phong Tả Tả ôm điện thoại cười ngất, không thể đùa giỡn Đường Tâm Thừa, đùa giỡn Đường Tâm Duyệt cũng rất thú vị. Đùa giỡn Đường Tâm Duyệt xong, nếu có thể đùa giỡn tiểu trù nương một chút nữa thì tuyệt.
Vì vậy không quá lâu Dụ Viên liền phát hiện mình bị người ta tag.
Phong Tả Tả: @Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan, ăn hết bánh quy rồi, thật muốn thêm hai hộp [ moaz moaz da ]
Dụ Viên run lên, má ơi làm sao bây giờ, nữ thần tự thân hỏi bánh quy của nàng! Thế nhưng Đường tiểu thư đang ở trong phòng, nếu như bị phát hiện, vậy không phải sẽ bị Đường Tâm Duyệt ghét bỏ sao?
Dụ Viên đi tới đi lui trong bếp, Đường Tâm Duyệt nhìn điện thoại chờ phản ứng của Dụ Viên.
Cuối cùng, nàng gọi điện cho Phong Tả Tả: "Tối ra ngoài uống trà."
"Đêm hôm uống cái gì trà?"
"Trà bổ não nâng cao tinh thần, một lát tôi đến đón cô." Nói xong liền cúp máy.
Dụ Viên vội vội vã vã chạy tới: "Đường tiểu thư một lát chị phải đi uống trà với người ta hả?"
"Ừm." Đường Tâm Duyệt diện vô biểu tình trả lời.
"Vậy..." Nàng gãi gãi đầu, "Lần trước tôi có gửi bánh quy cho Tả Tả, Tả Tả nói ăn hết rồi thật muốn ăn nữa, tôi có thể..."
"Ừm?" Đường Tâm Duyệt cố ý kéo dài âm đuôi, biểu lộ bộ dạng rất không vui.
Dụ Viên lập tức rụt đầu: "Không, không có gì... tôi sẽ không gửi đồ ăn cho Tả Tả nữa, Đường tiểu thư chị đừng giận!" Bộ dạng lấy lòng kia, giống như Hành Cuốn.
Hành Cuốn liền chạy tới chạy hai vòng quanh chân Đường Tâm Duyệt, ngoan ngoãn ngồi dưới đất, ngửa cổ lên, lộ ra một vòng lông dày cộm: Thấy không, cao quý, ưu nhã, cẩn trọng, đoan trang, mỹ cẩu tử độc nhất vô nhị, dáng vẻ tiểu trù nương sao lỗ mãng thế? Đường tiểu thư thanh cao vốn chỉ có chó thanh cao như bổn bảo bảo mới xứng đôi!
Dụ Viên phảng phất cảm nhận được sự khinh bỉ đến từ một con chó.
"Tôi không giận." Đường Tâm Duyệt phủi phủi áo khoác, rút bàn tay đang cắm trong túi ra ngoài, "Làm đi, làm chút bánh quy, đừng bỏ đường, nhiều muối vào, thêm chút bột ngọt, thêm chút hạt tiêu, quét trên mặt một chút kem thiu."
Dụ Viên khủng hoảng: "Chị muốn làm gì?"
"Gần đây khẩu vị thay đổi lớn, muốn ăn chút nguyên liệu hắc ám, cô làm cho tôi."
Đường Tâm Duyệt cũng ra lệnh rồi, Dụ Viên chỉ có thể nhăn nhó đi làm.
"Nướng bánh quy chắc là nhanh đúng không? Bây giờ giờ, giờ tôi đi uống trà, giờ bỏ hết vào bao cho tôi." Nói xong liền trở về nhà mình vẽ truyện.
Đương nhiên Dụ Viên không rõ Đường Tâm Duyệt muốn làm gì, dù sao Đường tiểu thư là người tốt, dù khẩu vị kỳ quái chút... thế nhưng việc này cũng không trở ngại việc nàng thích Đường tiểu thư a!
Không sao cả, ý nghĩa của nàng chính là để mọi người hưởng thụ được sự vui vẻ từ tâm, nếu như nguyên liệu hắc ám có thể làm cho Đường Tâm Duyệt vui vẻ, như vậy đây cũng phù hợp với ý nghĩa của mỹ thực gia làm mỹ thực, cớ sao không làm?
Dụ Viên ngâm nga bài hát nhân gian, vui vẻ nướng bánh quy trong bếp.
Tối nay mí mắt Phong Tả Tả giật liên tục, hết mắt trái giật tới mắt phải giật, nàng tự hỏi có nên gọi một cuộc điện thoại cầu cứu Đường Tâm Thừa hay không, nếu không nàng bị Đường Tâm Duyệt ném xác nơi hoang dã thì không có ai biết được.
Hương vị kỳ quái từ nhà bên cạnh bay qua, Đường Tâm Duyệt cảm thấy mình đang làm Dụ Viên khó xử, bắt một tiểu trù nương kiên trì bền bỉ với mỹ thực làm ra cái loại nguyên liệu hắc ám khó có thể cho vào miệng này.
Thế nhưng nguyên liệu hắc ám là một thứ tốt, nó có thể khiến cho lòng người sung sướng, khiến đối phương tâm sinh kinh sợ.
Hành Cuốn đã tru lên thê thảm, kêu đến hàng xóm thiếu chút nữa xách chổi tới đánh: Đây là cái quỷ gì, mùi thật buồn nôn! Bảo bảo muốn nôn rồi!
Sau đó nó liền chạy trở về chỗ của Đường Tâm Duyệt.
giờ đến rồi, không chọc ghẹo được Dụ Viên cho nên Phong Tả Tả biết, nhất định bởi vì Đường Tâm Duyệt đang ở đó, cho nên Dụ Viên sợ đến không dám lướt weibo.
Phong Tả Tả thay quần áo, hóa trang, xinh xinh ở nhà chờ Đường Tâm Duyệt tới đón.
Dụ Viên cảm thấy, nhất định Đường Tâm Duyệt có chuyện gì gạt nàng. Dù sao lúc Đường Tâm Duyệt bước ra ngoài còn đặc biệt dậm chút phấn, như là nửa đêm đi gặp tình lang. Vừa nghĩ đến Đường tiểu thư có thể có tình lang, tâm tình Dụ Viên liền kém đến cùng cực.
A, Đường tiểu thư của nàng.
Dụ Viên gần như là nhìn theo chiếc xe của Đường Tâm Duyệt, trong lòng còn thầm nghĩ rốt cuộc Đường Tâm Duyệt đi hẹn hò với ai, tại sao phải mang theo hai hộp bánh quy hắc ám. Trời đất, lẽ nào là một cao phú soái đang theo đuổi Đường tiểu thư, cho nên Đường tiểu thư chuẩn bị dùng nguyên liệu hắc ám đi độc chết đối phương? Chờ một chút! Đường tiểu thư đừng đi! Để tôi thêm thuốc chuột vào bánh quy của chị đã!
Nhưng mà làm gì còn bóng dáng Đường Tâm Duyệt, nàng lái xe từ trước đến nay đều như gió.
Đường Tâm Duyệt đến đón Phong Tả Tả, sau đó đưa nàng đến phòng trà.
Phong Tả Tả còn ở trên xe trêu chọc: "Có thể nào chị tức giận đem tôi đi phanh thây không?"
"Có thể đó." Đường Tâm Duyệt diện vô biểu tình trả lời, "Ngày mai sẽ có tin tức nói đại thần giới truyện tranh Phong Tả Tả mất tích ly kỳ, sau đó thi thể được phát hiện ở bờ sông, nghi ngờ là chết vì tình."
"Đối mặt với mỹ mạo của tôi chị xuống tay được à?" Phong Tả Tả cười nói, sau đó nàng liếc mắt tới mấy hộp bánh quy ở ghế sau.
Chẳng lẽ vừa rồi nàng tag Dụ Viên nói bánh quy ăn ngon, Dụ Viên không có trả lời, cái này len lén làm cho Đường Tâm Duyệt?
Nàng đưa tay lấy hộp bánh quy ở phía sau, Đường Tâm Duyệt lạnh nhạt nhìn: "Cô làm gì?"
"Ăn bánh quy tiểu trù nương nhà chị làm."
"Buông hộp bánh quy ra, nếu không cô sẽ hối hận." Đường Tâm Duyệt vẫn mở miệng nói không chút cảm tình như trước.
Phong Tả Tả là một người biết rõ trên núi có hổ mà vẫn đi, Đường Tâm Duyệt nói nàng sẽ hối hận, nàng liền nhìn xem hối hận thế nào! Không phải là ăn miếng bánh quy thôi sao, Đường Tâm Duyệt cũng không phải loại người keo kiệt!
Vì vậy nàng không sợ mà mở hộp bánh ra, tạo hình của chiếc bánh giống như những chiếc bánh quy bình thường, Đường Tâm Duyệt chỉ nhìn thoáng qua, nét mặt không chút gợn sóng.
"Một lát tôi sẽ đi đăng đại thần giới truyện tranh Phong Tả Tả ăn vụng bánh quy."
"Chị yên tâm fan của tôi nhất định sẽ nói: Oa, Tả Tả thật đáng yêu, chị muốn ăn bánh quy gì tụi em mua cho chị!" Phong Tả Tả thản nhiên trả lời.
Sau đó cầm lấy một miếng bánh quy, bỏ vào trong miệng.
Đường Tâm Duyệt siết chặt tay lái, tự nhiên như bình thường.
Ba giây sau, trong xe truyền ra tiếng kêu như mổ lợn: "Đòe mòe mùi vị buồn nôn kiểu gì vậy nè! Đường Tâm Duyệt chị giở trò! Phì phì phì phì phì!"
Đường Tâm Duyệt nhún vai: "Tôi nói rồi cô ăn sẽ hối hận, cô không nghe, trách tôi ơ? À đúng rồi, chỗ này của tôi có máy quay giám sát, một lát đưa cho anh tôi nhìn bộ dạng ngớ ngẩn này của cô!"
===
Loạt chương dỗ một người.
Mỗi chương nói một câu, nhiều lần, cũng có nghĩa đã nói nhiều hơn một chút rồi nhé.
P/s: Đến / chúng ta tiếp tục.