Trì Ái

chương 16

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dần dần ở Thượng Hải tôi cũng làm quen được một đám bạn bè mất dạy, ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Đều là đám ham mê tửu sắc, nhanh chóng thân nhau, khỏi lo không tìm ra chỗ chơi.

Nhưng tôi là một người hoài niệm, thỉnh thoảng sẽ nhớ tới Lâm Cánh.

Tôi thương nhớ quá độ, tới ngày kia đang ngủ trưa trên salon thì mơ thấy khuôn mặt láu lỉnh của cậu.

Mơ mộng kiểu gì thế này? Mà cười gì xấu dữ thế?

Tôi định xoay người, xua tan khuôn mặt đó khỏi giấc mơ thì đột nhiên nó phóng to lên, sau đó có tiếng hét: “SURPRISE”.

Tôi đột nhiên bừng tỉnh. Mẹ nó, khuôn mặt này cư nhiên là thật!

“ He he he he….” Thằng nhóc này cười đến là đê tiện nha.

“ Bọn em tới chụp ảnh quảng cáo, anh không nhớ à? Thực ra tuần sau cơ, nhưng giờ thì mở máy trước ().Vậy nên em tới thăm anh sớm, thích không?”

Tôi mông lung suy nghĩ, một lúc sau mới tỉnh hẳn. Lục Phong với Trác gia vốn có mối quan hệ như nước với lửa, mấy năm gần đây rút cục cũng bắt tay hợp tác. Trên thương trường không có bạo lực vĩnh viễn, huống chi Trác Văn Dương lại là con trai Trình Diệc Thần, hai nhà liên thủ ở Thượng Hải đầu tư bất động sản đã dần đi vào qũy đạo. Của nhà trồng ra lại toàn trai đẹp, mới vời cả đám đến chụp ảnh quảng cáo. Vừa ấn tượng lại vừa có lực sát thương.

Tôi nhìn đồng hồ đeo tay một chút: “Lát nữa các em sẽ mở máy.Vậy đi nhanh về nhanh. Anh đi ngủ tiếp đây, tối sẽ đưa sẽ đưa các em đi chơi.”

Lâm Cánh nhéo cổ áo tôi, dựng tôi dậy từ ghế salon, thét lên be be: “Từ nhỏ tới giờ mới lần đầu chụp ảnh quảng cáo, anh không tới cổ vũ sao???”

“Ôi, anh già rồi, không có tinh thần như người trẻ tuổi đâu, chờ em chụp xong anh sẽ tới đón, ngoan”

“ Anh mà không tới tức là không nghĩ gì cho em cả. Đồ vô lương tâm mà…” Lâm Cánh vừa chất vấn vừa sờ loạn ngực tôi.Tôi phất tay đuổi cậu. “Tránh ra ,anh làm gì có sữa mà sờ” =))

“Hu hu hu..”

“Vừa phải thôi”

“Mất công em còn coi anh là người quan trọng, có chuyện gì cũng chia sẻ với anh, những khoảnh khắc đáng nói đều muốn anh chứng kiến…”

Biết rõ mấy lời này căn bản không thành thật gì, tôi nghe nói xong đến độ xương cốt cứng đờ. Nhóc con này chỉ cần đạt được mục đích, không gì không dám nói.

“ Được rồi, được rồi, anh đưa em đi. Bất quá anh không coi mọi người chụp đâu, không em lại khẩn trương, anh ở bên ngoài chờ.”

Tôi dẫn Lâm Cánh đi ăn cơm, cho cậu no một bữa, lại dạy cậu “hút khí, hóp bụng đại pháp”(), sau đó đưa cậu tới công ty quảng cáo. Trác Văn Dương và Kha Lạc đã thử đồ xong, Lâm Cánh cứ tà tà đến muộn, vừa đến đã bị tóm đi thay quần áo.

Tôi đứng bên ngoài nói chuyện với mấy nhân viên, lặn ngụp như cá gặp nước.

Được một lúc, tôi thấy Lâm Cánh hô to gọi nhỏ:

“Lee, Lee, vào coi em đẹp không nè.”

“…”

“ Không nhìn đừng tiếc. Người ta đẹp đến độ ai đi qua cũng phải liếc nè…” Tên kia gào to hơn.

Rơi vào đường cùng, tôi đành phải thò đầu vào.

Kha Lạc đang xoay đầu lại phía cửa, tôi chưa kịp tránh đi, bốn mắt nhìn nhau, tôi thấy ngực mình bị đập hai nhát, nhất thời trái tim như bị mở phanh ra.

Một thời gian ngắn không gặp, cậu vẫn không thay đổi, vẫn ánh mắt như thế.

Nhìn nhau khoảng vài giây, Kha Lạc nở nụ cười, tươi tắn đến sáng lạn, lộ ra hàm răng trắng: “LEE”

Tôi cũng đơn giản gật đầu chào lại, rồi bước tới chỗ Lâm Cánh. Nhóc con đang đắc ý dào dạt như con chim tước nhỏ, đưa tay chỉnh cổ áo.

Kha Lạc vẫn cười, nhìn bọn tôi một lát, lại cúi đầu chỉnh trang đồ của mình.

Hết giai đoạn tự sướng, Lâm Cánh nhìn quanh một hồi nói: “Ai da, em còn thấy Kha Lạc mặc đẹp hơn kìa.”

Tôi vuốt má cậu, đầy vẻ cưng chiều chìm đắm, nói: “ Sao thế được.”

“ Nó rất đẹp trai. Anh coi.”

Tôi quay đầu lại nhìn, Kha Lạc cũng đang cầm vạt áo sơ mi nhìn về phía tôi.

Tôi liếc mắt đánh giá cậu một cái, quay qua tiếp tục thì thào với Lâm Cánh: “Còn mướt. Khí chất nó có chút kém, về khoản này thì không thể cải tạo được.”

“A? Khí… khí chất kém? Không phải trước kia anh rất thích nó sao?”

“Mỹ thiếu niên có ‘hạn sử dụng’ đó” tôi lắc đầu “cậu ta hết hạn rồi”.

Lâm Cánh phát hoảng “ Thật sao? Cái hạn đó là bao lâu? Không nhanh như vậy đã hết hạn đi. Ít ra em còn muốn làm mỹ thiếu niên thêm mười, hai mươi năm nữa cơ.”

“ Em lại không giống. Mặt em ba, bốn mươi tuổi nhìn vẫn không già. Có những người lại già trước tuổi, hai mươi mà như ba mươi, không được may mắn”

“ Nhưng con trai không nhất định phải búng ra sữa, thành thục cũng rất đẹp mà.”

“ Nếu nói đến thành thục anh lại thích Trác Văn Dương hơn. Còn trẻ thế mà rất đáng tin cậy, lại đẹp”

Khóe miệng Lâm Cánh rút lại một chút “Không phải anh đánh giá hắn quá cao đi. Em nói cho anh nghe, không muốn chết anh đừng làm bậy. Hắn straight đó, tính tình lại xấu. Kỳ thật em thấy Kha Lạc so với hắn mới là ok, vừa đẹp trai lại vừa biết săn sóc…”

Tôi cười đến độ dâm đãng. “ Straight cũng có sức hấp dẫn riêng nha, anh thích. Hơn nữa anh cảm thấy Kha Lạc rất nhàm chán, không có linh khí, làm việc quá độ, lại không có thủ đoạn gì đáng nói….em hiểu không, kì thật cậu ta là một gói mì ăn liền.”

Lâm Cánh lập tức nghiêm mặt, hạ giọng có chút bác bỏ ý kiến của tôi: “Anh đừng nói lung tung. Kha Lạc không phải là loại người như vậy, nó rất có tư cách, lại không lăng nhăng.”

“ Em nghĩa khí ghê nhỉ? Ý anh không phải thế” Tôi cười nói “Anh muốn nói là vẻ ngoài của cậu ta ngăn nắp, thoạt nhìn rất ngon lành, cũng thơm tho, nhưng nếu thực sự ăn sẽ phát hiện chẳng qua là độ ăn tạm qua bữa. Ai mà yêu thích cho được?”

Lâm Cánh không chịu, còn định phản bác nhưng các nhiếp ảnh gia đã gọi, chúng tôi nói này nói nọ cũng chỉ tới đó.

Kha Lạc hình như không nghe được gì, chỉ chuyên chú kéo vạt áo không chịu nghe lời, tôi chỉ nhìn thấy hàng mi rợp bóng của cậu.

Lúc cậu ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh như của thú nhỏ gặp tia nhìn của tôi, cậu vẫn khách khí cười cười.

Tôi chạy qua một bên ngồi xuống, xem họ làm việc.

Tôi thật ngây thơ, chỉ như vậy có thể ra vẻ tôi là kẻ chiến thắng sao? Tôi cứ nghĩ cho dù không yêu tôi, cậu ít nhất cũng phải dùng lễ tiết với trưởng bối mà đối đãi tôi. Nhưng làm thế nào cũng thấy chướng, không cảm nhận được sự “kính trọng” kia, tôi chuyển qua chửi bới hạ thấp cậu, hành động này mới thật vô sỉ.

Chính là tôi không biết phải làm sao, chỉ thế mới khiến bản thân bớt phần thương cảm.

Nhưng thấy ba người đứng cùng nhau, cái gì gọi là “thương cảm” trong tôi đều bay biến sạch. Thiếu chút nữa máu mũi phun ào ạt, tôi liền đưa tay nắm chặt cánh mũi nhộn nhạo vì mạch máu đang bạo liệt giật đùng đùng.

Rõ ràng quần áo đều kín mít, cúc áo cài hết đến độ cổ áo còn không hở. Thế mà khốn khổ thân tôi, không biết vì sao trong óc đều hiện lên mấy cái tiên đề GV “Ba mỹ nam hấp dẫn”, “ Hai cong một thẳng”. Đây là cái gì vậy trời ? Ba giai đẹp đầy đủ phong vị liên tục làm nhiễu loạn sắc tâm của lão già cô đơn tôi đây.

Nhìn Kha Lạc chỉnh tề bỏ áo trong quần, môi khẽ cắn, tôi dần cảm nhận huyết áp tăng dần, hoa mắt chóng mặt.

Quả nhiên là khao khát lâu ngày, càng cấm dục sẽ càng thấy hấp dẫn. Trong lòng tôi thầm mắng mình là cái loại trung niên tình dục hạ lưu nhưng tầm mắt lại như bị gắn chặt, muốn liếc qua chỗ khác cũng không xong.

Quay chụp một hồi đã đến giờ giải lao, trợ lí mang đồ ăn tới cho mọi người. Kha Lạc đưa tay tháo mấy cúc cổ áo, đại khái cũng cảm nhận được ánh mắt ngây dại của tôi nên có chút dao động, cúi đầu nhìn lại mình.

Tôi đứng một bên thấy cậu hơi nhíu mày, rất anh tuấn nhưng vẫn có chút thiếu tự tin của trẻ con.

Cậu đột nhiên xoay đầu về hướng tôi, kéo vạt áo “Có cái gì không ổn sao?”

“ A? không. Rất ổn” Tôi lập tức giả bộ tiện thể mới liếc mắt nhìn ngó hộ cho có lệ, rồi sau đó thay đổi tầm mắt dán chặt vào Trác Văn Dương.

“ LEE”

Đầu tôi đoạt nhiên choáng váng, không khí trong phòng thật oi bức khó chịu. “ Chảy..chảy máu.”

Tôi đưa tay sờ, đã thấy hai hàng máu mũi chảy xuống.Cư nhiên ở trước mặt bàn dân thiên hạ xịt máu mũi, tôi cố lờ ánh mắt kinh ngạc của mọi người nhìn mình đi. Trác Văn Dương mặt hơi đỏ, khẽ cau mày rồi luống cuống lấy khăn tay đưa tôi.

Kha Lạc giúp tôi ngồi vào ghế. Tôi ngửa đầu lên, vẫn không quên giải thích: “ Đúng ha. Thời tiết nóng quá. Là thời tiết.”

Kha Lạc nói “Biết rồi”, rồi đưa đầu tôi dựa vào lưng ghế tựa, rồi lại hỏi: “ Uống nước nhé?”

Ngón tay lạnh lẽo của cậu chạm vào khiến tôi nhất thời không dám nhìn khi cậu cúi xuống hỏi han, chỉ hầm hồ đáp lời, mắt khép hờ.

Sau một chốc chăm chăm nhìn trần nhà, máu dần dần cũng ngưng, tôi chầm chậm ngóc cổ mỏi nhừ lên, mọi người đều hướng nhìn tôi, vẻ cười như có như không. Lâm Cánh lại chỉ tiếc “ Rèn sắt không thành thép”, bèn mang ba chữ “ không tiền đồ” viết hẳn lên mặt. Trong lòng tôi hối hận vô cùng nhưng cũng đành coi như không có việc gì, cố lấy phong độ ngồi ăn uống.

Mấy món điểm tâm cũng không tệ, chỉ có Kha Lạc là chưa ăn, cậu ngồi một bên tiếp tục nghịch quần áo trên người, tựa hồ thích thú mấy cái cúc áo lắm vậy.

Cậu nhiếp ảnh gia trẻ tuổi đang đứng thoáng nhìn một cái, liền cầm hai phần đồ ăn cùng một ly nước mang qua. Tôi lập tức vểnh tai, xuất phát từ trực giác phát hiện đồng loại, tôi thấy ánh mắt nhìn Kha Lạc của cậu ta là hiểu liền.

“Vất vả hen? Chụp sắp xong rồi. Tối nay em muốn cùng đi ăn khuya không?”

Kha Lạc gật đầu cười nói: “Dạ, mọi người cũng vất vả mà. Để em mời.”

“Ý anh nói hai chúng ta đi thôi”

Đến nước này thì ngay cả Kha Lạc cũng hiểu được, giây phút trầm mặc một chốc qua đi, tôi dựng đứng hai tai liền nghe được Kha Lạc kiên quyết : “Xin lỗi. Tại em có người yêu rồi”

Mẹ nó, cậu vẫn thế, một chiêu hạ thủ con người ta ngay. Chỉ một câu nói kia đã bóp nát bao nhiêu oan hồn rồi.

Nhiếp ảnh gia quả nhiên không chút lưu luyến bước đi liền. Tôi ngồi một bên đánh giá Kha Lạc, âm thầm soi mói.

Bình thường nhìn cậu đã rất đẹp, cũng không có ý nghĩ muốn chải chuốt mà vẫn đẹp. Chỉ có điều mấy thủ đoạn tình trường lại cực kì kém, cằn cỗi, khô cứng vô cùng. Cậu sẽ không bao giờ lời ngon tiếng ngọt, sẽ không bao giờ la lối.

Người khác có vẻ thích cậu mà thể hiện ra chắn chắn sẽ nhận được câu trả lời trăm lần như một: “Tôi có người yêu rồi và tôi sẽ không thay đổi.” Cái này % được di truyền từ cha cậu, quả là hết hi vọng.

Kỳ thật, chỉ cần cậu nói dễ nghe một chút, bằng mị lực vốn có, chẳng ngại cậu chân đạp N chiếc thuyền () vẫn có đầy người cam tâm tình nguyện cắn câu. Thế mà ngay cả dụng tâm gạt người cậu cũng không có.

Chỉ có tên tình thánh ngu ngốc mới một lòng theo đuổi cậu để đến chết không được báo đáp.

Tôi nhìn bộ dạng hơi nghiêng đầu của cậu, Lâm Cánh đang giỡn cùng các thành viên trong đoàn, còn Trác Văn Dương lại ngồi bên cạnh, vẻ mặt rất thản nhiên.

Bộ ba thiếu niên chói lọi đó thật ra lại không có tuổi thơ vui vẻ gì.Thế nhưng từ nhỏ Lâm Cánh đã được hâm mộ, Trác Văn Dương dù sao cũng có cả cha mẹ yêu thương, chỉ riêng Kha Lạc nhỏ nhất nhưng cái gì cũng không có.

Nói đúng ra tôi với cậu có chút giống nhau. Đến nay, cậu trẻ tuổi cậu có ưu thế của cậu, tôi cũng có sự lịch duyệt của tôi. Cậu đâu có thập toàn thập mĩ, cậu cũng có đầy điểm xấu xa.

Lúc Kha Lạc ngẩng lên, lại gặp ánh mắt của tôi, cậu do dự một chút, cười cười.

Đấy, cậu ấy có nhiều điểm xấu như vậy. Chỉ là…. tất cả những điểm xấu đó tôi đều thích.

.

Hôm sau vợ chồng nhà Thư Niệm có mở tiệc đón gió tẩy trần cho cả ba. Phải thể hiện ta đây là một người đàn ông có phong thái, tôi không thể vắng mặt, mấy đứa chụp ngoại cảnh xong, tôi còn đích thân đón cả bọn về nhà trọ Tạ Viêm chơi đùa.

“LEE, mình chơi bóng đi .Vừa vặn có sáu người, mình chơi chọi ”

Lâm Cánh và Thư Niệm lôi đâu ra một trái bóng rổ, xem ra là bóng của Lục Phong hồi thanh niên, có điều đồ xịn nên giờ nhìn vẫn tốt lắm.

“Tha cho bộ xương già của anh đi”

“Thư Niệm anh ấy còn đồng ý chơi, anh làm bộ “ mong-manh-dễ-vỡ” gì chứ?”

Thằng em trai mất nết cư nhiên giật dây: “Chơi đi anh. Khó có dịp cả nhà vận động, dưới lầu có sân bóng rổ đó.”

Mẹ nó, Thư Niệm đã bị bắt làm tù binh rồi, còn Lâm Cánh ai nhìn cũng yêu, có bực bội mấy mà thấy cậu cũng phải nở nụ cười.

Song quyền nan địch tứ thủ (), tôi đành gia nhập, đấu :. Đội hình một có Thư Niệm, Tạ Viêm nhất định cùng nhau, bằng không Thư Niệm sẽ là gánh nặng của đội khác, thành viên còn lại là Kha Lạc, riêng tôi hai tay ôm hai đại mĩ nhân.

Điều làm tôi lạnh sống lưng chính là Trác Văn Dương chơi bóng mặt vẫn lặng như tờ, không chút thay đổi, kĩ thuật so với Thư Niệm không khá hơn là bao. May thay, Lâm Cánh là át chủ bài, cân tài cân sức đối địch với Tạ Viêm. Như vậy lại giống như hồi ở LA, tôi đấu với Kha Lạc.

Tôi đã thông thuộc hết cách đi bóng, kỹ thuật ném này nọ của cậu, vì vậy, dù tôi có yếu hơn về mặt thể lực, cũng đừng mong dễ dàng qua mặt được tôi.

Thế trận trở nên giằng co, bên tám lạng, đội nửa cân. Bên tôi có ghi điểm, lập tức bên kia sẽ san bằng. Thời gian cứ trôi, rốt cuộc bóng lại bị hãm tại vị trí của tôi, không cách nào vượt qua Kha Lạc. Biết người biết ta, tôi cũng không để cậu đắc thủ bèn hô gọi Lâm Cánh rồi chuyền qua.

Kết quả cũng chẳng khá khẩm hơn, bóng vào tay Lâm Cánh đã bị Tạ Viêm xáp lá cà giành giật, thế là như sơ cầm củ khoai lay mới vớt trong nồi ra, chưa được mấy giây cậu đã thảy ngược lại cho tôi.

Tôi và Kha Lạc lại chọi nhau, hai thân thể thật quá gần. Đáng lẽ ra có thể vượt qua mặt cậu nhưng tự nhiên suýt chạm vào mũi cậu, thế là vì sắc đẹp và PHEROMONE mãnh liệt kia mà ngu người, cứng đờ ngay lập tức.

Nhanh như chớp, Kha Lạc cướp được bóng, từ vạch ba điểm ném một quả tuyệt đẹp. Tạ Viêm và Trác Văn Dương dùng vẻ mặt đã hóa đen nhìn tôi, ngay cả Kha Lạc đã đạt được mục đích rồi cũng có chút mờ mịt.Chỉ có Lâm Cánh phì cười.

Tiếng cười của Lâm Cánh khiến tôi không thể làm như không có chuyện gì, bắt buộc cười hề hề cười lại “ Em cười gì đó? Giỏi hơn anh nhiều lắm nhỉ? Cái đó gọi là sát khí. Em chưa biết đâu, thử chơi vs với Kha Lạc, thế là em cũng bị chấn như anh thôi”

Kết quả Lâm Cánh chết tiệt này, từ đó cho đến lúc ăn cơm, cứ thấy Kha Lạc là đưa tay làm bộ như bị vạn trượng hào quang chiếu rọi đến không thể mở mắt, hô to “Oa, có sát khí .” =)))

Cái ngày khốn khổ khốn nạn đó thật không có cách nào qua được. Tôi chả có mặt mũi nào mà ngồi chờ hết buổi tối. Tâm trạng nôn nóng như đứng đống lửa ngồi đống than. Thế mà tuyệt nhiên không có một cú điện thoại cấp cứu nào để tôi kiếm cớ.

Chẳng đặng, tôi đành lén lút gửi cho mấy thằng bạn cái tin nhắn “Giàu to rồi” sau đó im im chờ tới khi có đứa gọi lại liền đưa tay bấm nghe ngay lập tức.

“ Alô” Tiếp theo tôi làm bộ kinh ngạc “A, thật à? Qua liền.”

Thư Niệm quan tâm hỏi “Sao thế anh?”

“Bạn anh bị thương. Anh qua coi thế nào.”

Yên lặng chốc lát, Lâm Cánh hỏi “ Bạn anh bị thương mà anh lại vui sướng ghê nhỉ?”

Tôi khụ một tiếng: “Ok, thật ra bạn anh nó hẹn qua quán đêm ăn chơi. Mọi người cũng biết loại nhu cầu này cùng ăn, ngủ giống nhau lắm,‘suối nguồn tươi trẻ’ đó. Thứ lỗi tôi không ở lại tiếp được”

Lâm Cánh mừng rỡ “ Đúng ha. Lâu nay em nghẹn đến muốn biến thành xử nam luôn rồi nè. Em cũng đi”

Vợ chồng Thư Niệm và Trác Văn Dương cư nhiên không tham gia, Kha Lạc cũng có chút xấu hổ, kết quả tôi chỉ vác theo được Lâm Cánh.

Qua mấy nơi đều chán chết, mặt mũi đám bạn bè đều mơ hồ, nói chuyện thì nhạt nhẽo, nhiệt tình của tôi lên không nỗi. Rõ ràng hôm qua tôi còn vì kích tình mà phun máu mũi, chả hiểu thế nào, muốn mua vui thì bao nhiêu tình sắc như bị phong ấn hết cả.

Tới mỗi nơi, tôi đều uống xong một ly là lôi Lâm Cánh đi tính tiền. Lâm Cánh nói: “ Anh làm công cuộc tổng điều tra tất cả GAY BAR ở Thượng Hải chắc?”

Dần dần kiên nhẫn tán gẫu, uống rượu gì đó trong tôi đều bay biến sạch, giờ chỉ SEX thuần túy thôi, thậm chí còn muốn thử cái gì mới lạ hơn là vs đơn điệu. (~~NP?SM?)

Cuối cùng chúng tôi cập bến một quán kia. Lúc cả hai đi vào, màn múa thoát y đã lên đến cao trào, quần lót của anh chàng đứng trên sàn đã được nhét đầy tiền. Bên dưới khán giả cũng trào dâng xúc cảm. Ánh đèn mờ ảo, u ám, mấy chỗ tối những thân người đang quấn quýt làm những gì lại chả cần phải bàn.

Lâm Cánh nhìn một vòng, cầm ly rượu ực một hơi rồi nói: “Em không muốn cùng một con ma men, uống thuốc kích thích lên giường tí nào.”

Nhưng đó chính là chủ ý của tôi đêm nay.

Có người tiến sát tôi, đưa tay ra dấu. Lúc tôi rút ví, Lâm Cánh mở to hai mắt ra nhìn “Này. Không phải anh làm thế chứ?”

Tôi cười cười trả tiền, nhận lấy thuốc “Chơi bừa một lần đi.”

Cũng không nghiện được mà. Chỉ cần bản thân biết lúc nào nên ngừng, tuyệt đối không xảy ra chuyện. Mà với việc này, tôi thấu triệt ghê lắm.

Sống một cuộc đời tao nhã, chỉ vì quy củ mà ngăn cản bản thân tìm được sung sướng, bức chân dung ấy chắc chắn không phải tôi.

Huống hồ nếu không uống nó, đêm nay tôi tuyệt đối “lên” không nổi.

Không khí từ sàn nhảy trôi ra vô cùng kích động, tôi lao vào nhập hội.

Tình ái kiểu này có chút mạo hiểm, nhưng phi thường đã ghiền, mà tôi sẽ nhớ rõ phải dùng “bảo hiểm” Lâm Cánh bắt lấy tay tôi: “Ây, anh sẽ không dâm loạn thế này đi?”

Cái thằng nhóc này sao tự nhiên lại gia nhập chính phái từ bao giờ mà tôi không biết? Hồi đó bọn tôi không phải là chưa chơi như thế này bao giờ. Tôi cười cười vỗ mặt cậu “Anh muốn thế đấy, em quay về khách sạn trước đi. Nhóc con, không được hỗn với người lớn nhé.”

Tôi nuốt thuốc xuống, quả nhiên tinh thần phấn chấn, trước mắt ngũ quan thập sắc lập lòe, cơ thể nóng lên. Thấy thuốc có hiệu quả, tâm tình càng vui vẻ tợn.

Lâm Cánh còn đang do dự đi sát, tôi quay đầu nhìn cậu, đột nhiên thấy cậu siêu dễ thương, bèn ôm cậu hôn.

Hôn được một lát, Lâm Cánh dứt ra, vui vẻ nói: “Anh vẫn còn yêu thương nhớ nhung em sao?” sau đó tiếp: “Không được ‘thỏ không ăn cỏ gần hang’, em sẽ bị đánh mất. Anh chờ chút.”

Máu toàn thân tôi sôi lên sùng sục, thấy cậu dong dài những đâu đâu, tôi thật sự hết kiên nhẫn. Buông cậu ra, tôi quay đầu sang hôn người bên cạnh.

Trong mù quáng mãnh liệt âu yếm một người xa lạ, tôi vẫn mơ hồ nghe Lâm Cánh gào lên “ LEE điên rồi. Qua mang ổng về giùm đi. Đang ở…”

Cuối cùng tôi cũng không biết ai đem ai đặt xuống ghế salon. Đang ngon trớn, tôi lại bị người khác ôm lấy từ sau lưng.

Chuyện này quả thực quá phổ biến. Loại tình ái qua đường tập thể này hoàn toàn không cố định, gặp người thích hợp hơn thì lại đổi, người ngoài muốn gia nhập cũng không phải là ít.

Tôi quay người lại, thuận thế ôm người kia hôn thật mạnh.

Người nọ từ chối hai lần, tôi lại càng ngăn chặn, đầu lưỡi xộc vào khoang miệng, tay đã đưa vào trong áo hắn sờ loạn.

Tuyệt. Cảm giác tốt cực kì. Làn da, đường cong thắt lưng, bờ môi của người này, hết thẩy đều là thứ tôi thích, ngay cả hơi thở cũng thế.

Toàn bộ cơ thể tôi đều thấy phấn khởi, tiếp tục vừa khiêu khích vừa chiếm đoạt. Chân tôi chen vào giữa hai chân hắn, tay cũng cố sức kéo quần xuống.

Người nọ rất khỏe đã lâm vào tình thế này mà cư nhiên vẫn giãy được .Lý ra tôi nên đổi người hoan ái, nếu để tiếp tục đối tượng cũng đầy ra kia. Nhưng chính tôi bị người này làm cho muốn ngừng lại không được, vẫn ôm lấy thắt lưng hắn mà mạnh mẽ “ giở trò” .

Đang lúc hỗn loạn, lại thêm một đôi tay đối phó tôi. Muốn chơi P () sao? Tôi cầu còn không được nữa là.

Tôi bị ép hai bên, ra khỏi quán bar, tai vẫn ong ong âm thanh gì dội vào cũng xa vời như cách một bức tường. Ánh sáng ngoài quán bar mạnh hơn hẳn, tôi đột nhiên ý thức được một bên tôi là Lâm Cánh, người bên phải là…

Nhưng phần tỉnh táo trong tôi cũng chỉ duy trì được vài giây. Ngồi vào trong xe, cảm thấy người nãy giờ hấp dẫn tôi đang ngồi cạnh , tôi lại gục vào….

Lúc tôi hôn say đắm người ta, tai tôi lại ong ong nghe có người nói “Oa. Có nhầm không đó? Động dục đến mức này. Cậu cố nhẫn nại một chút.”

Cứ thế ghế sau ôtô biến thành nơi tôi thể hiện bản lĩnh sắc lang. Toàn thân chỗ nào cắn được, sờ được tôi đều triệt để thực thi, quần áo bị tôi lôi kéo lung tung beng cả. Cư nhiên người kia vẫn cố nín nhịn.

Xuống xe tôi lảo đảo ngã tới ngã lui, đầu óc trừ bỏ sex không nghĩ được gì hơn. Tôi hướng về phía hơi thở ấm áp kia, ý đồ lại dâm dục một phen.

Một giọng nói khác, Lâm Cánh ngăn tôi: “ Này, này, LEE… kiềm chế chút đi, trong thang máy có camera..”

Rốt cuộc vào đến phòng, cửa vừa đóng lại, tôi đã thú tính đại phát đẩy người kia lên giường. Hôn môi âu yếm càng ngày càng mãnh liệt. Quần áo của người ta tôi xoay xở thế nào mà cũng lột bằng sạch.

Những bước quan trọng cũng chưa làm xong, vậy mà tôi hưng phấn đến khó hiểu, xoang mũi yếu ớt thiếu chút nữa chống đỡ không được. Tôi gắt gao đè, nhiệt liệt hôn môi người ta, lại đưa tay cởi quần áo mình, cọ a cọ, cố tình chen vào giữa hai chân.

Hai vòng ngực trần sát rạt, khiến tim tôi nhảy lên. Người kia tay giãy dụa nhưng vẫn phát ra tiếng rên rỉ như sắp bắn, tôi nghe mà không khác gì cắn thêm một viên thuốc nữa. Tôi tiếp tục ôm chặt, quơ tay kéo chiếc quần lót cuối cùng còn vướng mắc.

Rốt cuộc tên đã lên dây, tôi phấn khởi đến độ gầm nhẹ trong cổ họng, lung tung vùi mặt vào cổ người ta, tiếp tục liếm, tiếp tục cắn. Tinh khí cả hai mãnh liệt ma sát, lửa nóng nhanh chóng bốc lên.

Cuồng loạn đến mức này, người kia cũng dần chủ động. Chúng tôi quấn lấy nhau, tay chạy từ ngực lại tới đùi. Quả thật lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác đắm chìm trong dục vọng thế này.

Hai tay tôi trượt xuống mông người ta, cố đưa tay vào giữa hai chân. Chỉ còn một bước nữa là vào đến cửa, tôi khó dằn lòng.

Tuy nhiên, dù thác loạn thế nào tôi vẫn nhớ rõ “an toàn là số một” bèn dứt môi ra, hổn hển nói “ bảo hiểm…”

Hai người thoáng tách ra, người kia lục lọi trong đống quần áo dưới đất ra một hộp DUREX, đúng như ý muốn của tôi , xé mở một cái.

Nhưng lại mang lên “cái” của hắn.

Ánh sáng trong đầu tôi chợt lóe lên rất nhanh nhưng lại bị những nụ hôn nồng nàn phủ lên. Quá sức mãnh liệt, cọ xát cả môi lẫn người tôi có chút sưng đau.

Không phòng bị gì cả, tôi đột ngột cảm thấy một vật vừa to, vừa nóng, cứng rắn chầm chậm đi vào từ phía sau.

Phút chốc, tôi cảm thấy thật không cam lòng cùng đau đớn, nhưng dục vọng bừng bừng phấn chấn khiến tôi quên ngay việc so đo ai đè ai. Chỉ cần “vui vẻ “ hết mình là được.

Thân thể tựa vào cửa, mặc sức cho người ta đưa đẩy mấy lần, tất cả những nghi ngờ của tôi đều bị khoái cảm trấn áp, chỉ biết sung sướng hào hển thở. Chân tôi bị cánh tay người kia nâng cao lên. Sau đó tôi chỉ nhớ những va chạm cuồng nhiệt. Tôi bị đĩnh nhập mạnh mẽ nhưng cũng rất nhiệt tình đáp lại. Cánh cửa sau lưng tôi rung lên bần bật, trở thành công cụ hoan ái.

Nhưng như vậy còn lâu mới đủ. Cả hai tiếp tục di chuyển và cuồng loạn thỏa mãn nhau, đụng đổ rất nhiều đồ đạc.

Tôi mơ hồ thấy mình nằm xoài trên bàn, người kia đứng mà “tác nghiệp” từ phía sau. Một lúc nữa tỉnh tại đã thấy đang ở ghế salon ngồi trong lòng người ta mà vặn vẹo thở dốc. Mà hình như còn tựa vào cửa kính thủy tinh đầm đìa mồ hôi làm chặp nữa.

Rốt cuộc khi chúng tôi quay lại giường, cảm xúc của tôi vẫn trào dâng, tác dụng của thuốc cùng tình yêu song song phác tác. Tôi vẫn thở được, có điều trước mắt đều là những sắc màu hư ảo, chói lòa, trái tim đập thình thịch hư sắp đến cực hạn tựa hồ chỉ một giây nữa thôi nó sẽ ngừng lại. Cao trào ập đến khiến bản thân như chết lâm sàng.

“ LEE?”

“…..”Tôi đầu váng mắt hoa, tiếp tục hưởng thụ luật động mạnh mẽ mang đến cảm giác co rút chạy thẳng vào tim.

“ LEE, không sao chứ?” vừa được hôn môi tôi vừa mơ hồ nghe hắn hỏi lẫn trong tiếng thở gấp gáp.

Ông đây “ sao” muốn chết rồi đây.

Bất quá không có việc gì, cứ thế này chết ở trên giường cũng được lắm. Dù sao trong những ngày rời xa cậu tôi sống cũng như không, buổi tối tắt đèn đi ngủ, ngực liền trốn trải vô cùng.

Bây giờ cũng thật tốt, tôi muốn chết luôn. Lại rất phù hợp với tác phong của tôi, cũng không uổng đời này.

Đúng như tôi mong muốn, bản thân lại được hưởng thụ thêm một trận GREAT SEX xoay trời chuyển đất, sau đó hôn môi thì mất luôn tri giác.

~~~~~~~

CHÚ GIẢI:

() Mở máy: giống như động thổ trong xây dựng vậy. việc mở máy rất quan trọng với một bộ phim, một bộ ảnh quảng cáo ..đầu xuôi đuôi mới lọt mà.

() Chân đạp n chiếc thuyền: ý chỉ lăng nhăng , một lúc vài anh =))

() Song quyền nan địch thủ: cả “ quyền” và “ thủ” đều chỉ tay nhé.Nhưng “ quyền” là dùng để chỉ người có võ. Ý chú là chú giỏi, chú là bật đàn anh nhưng không đỡ được hai thằng em thường dân =))

() P: three some đấy =))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio