Cuối cùng Mục Ôn Nhiên cũng đi gặp Mục Chương Thành, trên tầng cao nhất toà nhà, Mục Chương Thành ngồi trên ghế làm việc, Mục Ôn Nhiên tựa như khách hàng ngồi đối diện ông.
Lần này Mục Chương Thành không có vừa gặp đã mở miệng trách cứ y, không khí có chút nghiêm trọng, xuyên thấu qua cửa sổ thuỷ tinh có thể nhìn thấy xa xa hàng lớp hàng lớp toà nhà cao tầng đứng san sát, nơi đây chỉ là một mảnh thổ địa nhỏ bé, không có cách nào níu giữ một người.
“Con nghĩ kĩ chưa?” Mục Chương Thành lên tiếng trước.
Mục Ôn Nhiên ngẩng đầu lên, tuy không nói gì nhưng ánh mắt đã đáp trả rõ ràng.
Mục Chương Thành tựa hồ có chút nổi giận: “Nếu đã nghĩ xong, còn tới đây làm gì? Cút mau!”
Tháng trước Mục Chương Thành tới tìm Mục Hiển, hi vọng ông có thể liên lạc với Mục Ôn Nhiên, rằng ông có mấy lời muốn nói với y.
Muốn gặp con trai phải nhờ đến em trai nói hộ, không biết trong lòng Mục Chương Thành là tư vị gì.
Hiện tại Mục Ôn Nhiên đúng hẹn mà đến, ông liền không khống chế được tính tình.
Mục Ôn Nhiên đương nhiên đứng dậy định đi, ông liền ngăn lại: “Ta còn chưa nói hết con định đi đâu?!”
Mục Ôn Nhiên lại ngồi xuống.
Mục Chương Thành chần chừ một chút mới nói: “Đường đi này là do con chọn, sau này sống hay chết ta sẽ không quản.”
Mục Ôn Nhiên gật đầu.
Mục Chương Thành hít mấy hơi thật dài, vẫy tay ra hiệu Mục Ôn Nhiên cút đi.
Ông chỉ nói đúng bốn câu, những gì đã nghĩ kĩ lưỡng lúc trước đều không nói nổi một từ, Mục Ôn Nhiên thậm chí còn không thèm mở miệng.
Mục Ôn Nhiên đứng dậy rời đi, cửa đóng một hồi lâu Mục Chương Thành mới chậm rãi dựa vào lưng ghế, không than thở không nói một tiếng nào, không gian yên tĩnh, yên tĩnh đến quạnh quẽ.
Mục Hiển luôn căn dặn ông không được nổi nóng, ông cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Mà điều này trong thời gian ngắn làm sao có thể thay đổi được đây? Mục Chương Thành quen thói ra lệnh, dù là cấp dưới hay con trai cũng thế, thậm chí với cả người mà ông từng yêu cũng không ngoại lệ.
Cái quan niệm kia đã bén gốc bén rễ, ông luôn cho rằng suy nghĩ của mình là chính xác, ông vạch ra từng bước một, những người còn lại chỉ cần đi theo lời ông là đủ rồi.
Đến tột cùng là do khâu nào phạm sai, hay là nói… từ đầu ông đã sai rồi.
Trận đàm phán này không có chút ý nghĩa cũng như kết quả nào.
Mặc dù Mục Chương Thành nói sẽ không xen vào nữa, nhưng vẫn làm mấy chuyện ngáng chân như cũ, Mục Ôn Nhiên chưa bao giờ cảm nhận sự tồn tại của người mang danh cha mình như hiện tại.
Thấy cực kì trào phúng.
Mục Hiển cũng nắm không rõ được tình hình, ông hao tâm tốn trí để hai người họ gặp nhau, kết quả nói chuyện chưa tới mười phút đã kết thúc.
Nghĩ tới nghĩ lui, Mục Hiển quyết định tự thân tới công ty gặp Mục Chương Thành.
Đến lúc đi ra, mặt mày sa sầm một hồi rồi mới gọi cho Mục Ôn Nhiên.
“Cháu trai ngoan à.”
“…”
“Con đừng giận dỗi với ba con nữa.” Mục Hiển không biết nên nói gì cho phải, “Một mình anh ấy dốc sức làm đến bây giờ cũng không dễ dàng gì.” Ông không biết nói thế có thích hợp không, nào có ai sống dễ dàng đâu.
Năm đó Mục Chương Thành làm ra những chuyện kia, ông khăng khăng cố chấp, đối xử lạnh nhạt, không tin tưởng ai, khiến đứa con trai còn nhỏ chịu nhiều thương tổn không thể xoá nhoà.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Mục Chương Thành, Mục Hiển lại chẳng thể nén nổi tiếng thở dài, đây là một người đàn ông đã bước vào tuổi ngũ tuần, phấn đấu nửa cuộc đời, không ai vì thành công của ông khen hay vui mừng, phía sau ông không có lấy một ai.
Dù đáng trách nhưng cũng lại đáng thương.
Mục Ôn Nhiên đáp một tiếng, y vốn đâu có suy nghĩ nhiều về chuyện này, lại càng không hề giận dỗi gì hết.
Mục Hiển biết mình không thể nói thêm điều gì, liền đổi đề tài: “Hôm nay Lộ Già không đi tìm con sao?” Ông thề là ông chỉ muốn chuyển đề tài thôi, kết quả quen miệng nhắc tới Lộ Già.
Mục Ôn Nhiên ngừng một chút, nói: “Còn chưa thấy.”
Mục Hiển bất đắc dĩ cười, Mục Ôn Nhiên vẫn có chút phòng bị ông, cũng không trách được.
Dù sao ban đầu cũng do ông chia rẽ hai đứa, khiến tình cảm đình trệ trong thời điểm dễ mất đi nhất.
Mục Ôn Nhiên nhịn ba năm, có lẽ là khó chịu lắm rồi.
Sự trưởng thành trong ba năm này rất quan trọng, ít nhất cũng khiến y trở lên thành thục hơn, sẽ không cố ý khiêu khích, học được tính ẩn nhẫn cùng nguỵ trang… ít nhất ở trước mặt người ngoài là như thế.
Mọi thứ diễn ra không khác gì so với suy nghĩ của Mục Hiển, điều duy nhất ông không ngờ tới chính là sự ràng buộc giữa hai người này, khoảng cách không thể khiến cho hai người bị ngăn cách, thời gian cũng không tiêu diệt nổi tình cảm của họ.
Đối với sự việc này ông chỉ có thể thoả hiệp, là bởi vì ông đã thua rồi, lời thề thời niên thiếu không hề bị gió cuốn đi, hai người họ đã cho ông thấy một kết quả khác.
Lộ Già đến tìm Mục Ôn Nhiên khi trời đã tối.
Mục Ôn Nhiên đánh cho Lộ Già một chiếc chìa khoá, nhưng cậu không muốn, Mục Ôn Nhiên tiện tay quang lên tủ giày, một lúc sau Lộ Già lén lút mò lấy, Mục Ôn Nhiên vờ như không thấy.
Đại khái là muốn diễn trò diễn nguyên bộ, lần nào tới Lộ Già cũng gõ cửa, Mục Ôn Nhiên không vạch trần việc này, thản nhiên ra mở cửa.
Hôm nay cửa vừa mở ra, Lộ Già nhấc theo một túi khoai tây tha thiết mong chờ nhìn y: “Nay chúng ta ăn khoai tây đi?”
Từ cuối tuần trước Lộ Già cứ đến giờ là tới, mỹ danh là sợ Mục Ôn Nhiên không có cơm ăn sẽ bị đói, trên thực tế cậu chỉ xách thực phẩm tới, xào rau làm cơm đều đủn cho Mục Ôn Nhiên, càng quá phận hơn là chỉ đích danh món ăn.
Cũng may Lộ Già còn chút lương tâm, hỗ trợ rửa rau vo gạo, cơm nước xong thì thu dọn chén bát.
Mục Ôn Nhiên: “Có thể.”
Lộ Già lặng lẽ yeah một cái.
Hồi ở nước ngoài Mục Ôn Nhiên sẽ không làm cơm, chương trình học dày đặc khiến y thường qua loa cho xong bữa.
Hôm đầu tiên Lộ Già xách đồ tới, y không kịp ứng phó, chỉ làm mấy món đơn giản.
Từ sau hôm ấy, y sẽ tranh thủ thời gian rảnh luyện tập tay nghề.
Sự thực chứng minh, Mục thiếu gia cũng sẽ lén lút luyện tập những thứ mình chưa biết, tỷ như xào rau này, hay là chơi game chẳng hạn… Game thì thôi, y chơi rất kém, không chút hứng thú với bộ môn đó, không hiểu sao Lộ Già lại thích.
Ăn cơm tối xong trời cũng đen kịt, Lộ Già rửa bát xong xỏ giày định đi.
Bởi vì biết hôm sau sẽ còn gặp nữa nên thành ra hai người họ không đi tiễn nhau.
Cửa phòng làm việc mở toang, Mục Ôn Nhiên đang chăm chú làm việc, dưới ánh đèn nhìn y dịu dàng đến lạ.
Lộ Già xỏ giày xỏ đến một nửa liền ngừng, trái tim như hẫng một nhịp.
Cậu chợt lắc lắc đầu, vỗ vỗ ngực như thể vừa chịu sự kinh hách gì khủng khiếp lắm, một lát sau liền cười toe.
Ca ca sao lại đẹp trai đến vậy chứ.
Lộ Già về đến nhà phát hiện có người đứng trước cửa, Bạch Dịch thấy Lộ Già liền nhàn nhạt hỏi một câu: “Sao lại về muộn thế?”
Lộ Già: “….”
Cửa mở, Bạch Dịch ngồi phịch lên ghế sofa, sự uể oải hiện rõ giữa hai hàng lông mày.
Lộ Già đá đá chân nó: “Nói chút coi, lại làm sao vậy? Lại cãi nhau với cậu mợ hả?”
Bạch Dịch bực bội nhíu mày, Lộ Già mở tivi, tuỳ tiện chọn một kênh.
Qua hồi lâu, Bạch Dịch mới nói: “Dạo này em đang đi tìm việc, muốn đi C thị xem thử.”
Lộ Già cũng ngồi xuống ghế sofa, hỏi: “Mợ không đồng ý?”
“Họ nói để em suy nghĩ thêm, tìm việc ở đây là tốt nhất.” Bạch Dịch khẽ cười một tiếng, có chút trào phúng.
Lộ Già chưa bao giờ nghĩ sẽ rời đi, nếu như mợ nói thế với cậu, tám phần mười cậu sẽ ở lại.
Nhưng Bạch Dịch lại khác, từ trước Bạch Dịch đã có ý muốn ra bên ngoài.
Nhà là nơi ta quay về nhưng cũng là sự trói buộc, mỗi người đối mặt với những lối rẽ khác nhau, đều phải đưa ra những lựa chọn khác nhau.
Không muốn nói tiếp đề tài này, Bạch Dịch lảng sang chuyện khác: “Sao anh lại về muộn thế, anh có biết hôm nay nhiệt độ là bao nhiêu không? Em đứng đợi gần hai tiếng, sắp bị đông chết rồi.”
“Nên thế.” Lộ Già cười tít cả mắt lại, sau đó nói tiếp, “Anh đi tìm Mục Ôn Nhiên.”
Bạch Dịch vốn định làm cho bầu không khí bớt âm trầm, vừa nghe tới cái tên này muốn nhảy dựng lên, hỏi: “Tìm y làm gì?”
Thái độ của Bạch Dịch là lạ, Lộ Già không có nghĩ nhiều, thành thật đáp: “Ăn cơm.”
“Sẽ không phải mấy ngày nay đều đi đó chứ?”
“Ừm, ừm.” Lộ Già nghiêng đầu, “Làm sao vậy?”
Bạch Dịch nhắm mắt lại, mấy ngày nay tâm trạng nó không được tốt, dẫu biết không nên nhưng vẫn bật thốt ra: “Em hỏi này không phải là anh thích y đó chứ?” Nó biết là hiện tại không thể nói, kể là nói kiểu bông đùa cũng không thể.
Quả nhiên Lộ Già không trả lời, Bạch Dịch thậm chí không dám nhìn vẻ mặt của cậu, nó sợ phải nghe đáp án, liền cướp lời: “Từ bỏ đi, sợ là mẹ không chịu được đâu.”
Lần này nó mới nhìn Lộ Già, chỉ liếc mắt nhìn liền biết ngay đáp án.
Đôi mắt Lộ Già lúc nào cũng sáng ngời, hiện tại cũng vậy.
Lúc ban đầu trong mắt cậu còn có chút chưa hiểu, nhưng chờ đến câu sau, tất cả đều biến mất, chỉ còn lại sự mờ mịt.
Cậu nắm chặt tay, không hiểu sao lòng bàn tay nóng hổi mà ngón tay lại lạnh lẽo, cúi đầu nhìn xuống, rồi đưa tay lên sờ tai, vành tai nóng ấm, mà đầu ngón tay vẫn cứ lạnh.
Lộ Già máy móc đáp: “Em nói gì vậy?”
Bạch Dịch vờ cười: “Em đùa thôi.”
“A… có đúng không.” Lộ Già hơi chớp mắt, “Ừm.”
Bạch Dịch biết mình không thể nói mà không nghĩ nữa, “Nếu là thật mẹ sẽ khóc muốn chết đó, dù sao em cũng đâu làm mẹ bớt lo… anh thấy đúng không?”
“Hả?” Lộ Già mờ mịt ngẩng đầu, qua vài giây mới phản ứng lại, ngây ngốc gật đầu, nhìn vừa ngoan lại đáng thương, “Ừm…”
Bạch Dịch có chút không đành lòng.
Bạch Dịch không nên dùng người thân để áp chế Lộ Già, bởi cậu cực kì quan tâm đến họ, thậm chí chỉ mới nói đùa thôi, cậu đã lộ ra dáng vẻ đáng thương như vậy rồi.
Biểu cảm kia quá rõ ràng.
Phần khổ sở kia quá rõ ràng, phần yêu thích ấy cũng quá rõ ràng..