Edit - Beta: Aochongdansieucap
- -------
Mùa đông ở Sóc thành trời rất hay mưa, thời tiết âm u.
Trì Dao tỉnh dậy muộn, mũi bị nghẹt làm cô thấy khó chịu.
( Sóc thành (朔城区): là một quận thuộc địa cấp thị Sóc Châu, tỉnh Sơn Tây, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Quận Sóc Thành có tên thông tục là huyện Sóc.
Huyện này có di chỉ văn hóa Trì Dục, Sùng Phúc Tự.
Quận Sóc Thành cũng có hồ Tây Tái Thượng nổi tiếng được mệnh danh là Thần Đầu Hải.)
Cô tự đo nhiệt độ cơ thể, có chút sốt nhẹ, chắc là do tối hôm qua trúng gió nên giờ bị cảm lạnh.
Hòm thuốc đặt ở trên bàn trà trong phòng khách, Trì Dao lục tung cả hộp mới tìm được hai viên thuốc còn sót lại, vừa định uống cô mới dừng lại nhìn vỏ hộp, thuốc đã sớm hết hạn.
Uống thêm một ly nước mật ong, Trì Dao đeo khẩu trang, chuẩn bị ra ngoài mua thuốc, thuận tiện đi qua tiểu khu đối diện mua chén cháo coi như cơm trưa.
Trong lúc bị bệnh thân thể vô cùng mệt mỏi, động tác chậm chạp, phản ứng cũng trì trệ.
Vừa mở cửa ra, Trì Dao nhấc mí mắt liền nhìn thấy Giang Diễm, sau một lúc mới phản ứng kịp:
“……Sớm”
Giang Diễm xem đồng hồ: “Không còn sớm nữa rồi.”
Hắn vừa nghe thấy tiếng động liền mở cửa.
Trước đó hắn ngồi chơi game ở phòng khách, cổ áo len chùng xuống, tóc xù xù, giày cũng chưa đeo, chân mang đôi tất bò sữa, nhìn có chút trẻ con nhưng đặt trên người hắn lại đặc biệt hài hòa.
“ Chị làm sao thế?”
Hắn trực tiếp đi tới, đưa tay sờ lên trán cô, xong lại sờ trán mình.
“ Hơi nóng một chút.” Hắn nói.
Ban đầu Trì Dao không kịp né tránh, một lúc sau mới phản ứng lại, đẩy tay hắn ra: “Không có việc gì.”
“Uống thuốc chưa?”
Thang máy tới thật chậm.
Cô chậm rãi lắc đầu: “ Giờ tôi mới đi mua.”
“ Để em đi cho.”
Nói xong, Giang Diễm ôm vai Trì Dao đi hai bước về phía nhà cô.
Đối diện với cửa nhà đóng chặt, hắn dừng lại rồi đổi hướng đi về nhà mình.
“ Chị ở đây chờ em, một lát trở về em nấu đồ ăn cho chị.”
Trì Dao nhìn hắn vẻ hoài nghi: “ Không phải cậu không biết nấu cơm sao?”
“ Không biết thì học, cái này thì có gì khó đâu.”
Sắp xếp ổn thoả cho Trì Dao xong, Giang Diễm lấy áo khoác trên giá treo mặc lên, thay giày ra ngoài, nghĩ ngợi một lúc lại thấy không yên tâm, trước khi đóng cửa còn dặn dò: “Ở chỗ này chờ em.”
Hắn sợ lát nữa Trì Dao về nhà, nếu cô ngủ mất thì không có cách nào mở cửa cho hắn.
Nghĩ đến chuyện này, hắn không khỏi cảm thán, đến khi nào mới có thể biết mật mã nhà cô đây?
( Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad Aochongdansieucap, vui lòng không reup dưới mọi hình thức!)
Tiệm thuốc cách đó không xa.
Giang Diễm mua thuốc xong, lúc đang tính tiền, nhân viên thu ngân nói gần đây trong tiệm phối hợp với bên công tác xã hội làm hoạt động tuyên truyền về sức khỏe và vệ sinh, còn hỏi hắn có muốn bỏ thêm tiền đổi đồ hay không.
Giang Diễm vội vàng ra ngoài, không mang di động nên phải lấy tiền trong ví để trả.
Hắn đang tìm tiền, cũng không để ý là đổi cái gì, tùy tiện gật đầu.
Trở về tiểu khu, lúc mở cửa, Giang Diễm có chút thấp thỏm.
Hắn sợ Trì Dao đi rồi.
Chờ vào nhà, nhìn thấy bóng người đang ôm gối dựa vào sô pha chợp mắt, trái tim sắp vọt lên cổ họng mới chậm rãi trở về vị trí.
Trì Dao còn chưa tháo khẩu trang, nghe thấy âm thanh mở cửa liền tỉnh lại.
“Nhanh như vậy?”
“Vừa chạy về đến đây.”
Nghe tiếng hắn còn đang thở dố c là đủ nhận ra.
Nhiệt độ nước vừa đủ ấm, Giang Diễm buông túi thuốc màu trắng xuống, rót cho Trì Dao hơn nửa ly nước: “Uống xong cái này lại uống thuốc.”
Trì Dao kéo khẩu trang xuống uống thuốc.
Cổ họng bị đau khiến cô uống rất chậm.
Mỗi ngụm nuốt xuống đều có thể nghe thấy tiếng ừng ực rất nhỏ.
Uống xong, cô xoa xoa lỗ tai ửng đỏ:
“ Đưa thuốc cho tôi xem.”
Giang Diễm đưa cả túi cho cô, đứng dậy đi rót thêm cốc nước.
Khi trở về, hắn cảm giác ánh mắt Trì Dao nhìn hắn vô cùng kì lạ.
“ Có chỗ nào không thoải mái à?” Hắn hỏi.
Trì Dao an tĩnh một lát, thở hắt ra hơi nóng, lắc đầu: “ Đưa nước cho tôi.”
Giang Diễm làm sao để cô dễ dàng qua mặt như vặy.
Tranh thủ lúc Trì Dao đang uống thuốc, hắn lục tung cái túi.
Kết quả tìm thấy một hộp áo mưa.
Thời gian dường như ngưng lại.
Gân xanh trên trán Giang Diễm giật giật, hắn cắn chặt quai hàm, lấy cái hộp kia ra, vội vàng nhét vào ngăn tủ chuyên để máy chơi game gây ra động tĩnh không nhỏ.
Hắn quay đầu, vừa vặn đối diện với nụ cười trêu chọc của Trì Dao.
Trì Dao cầm cái ly, dùng ánh mắt đánh giá quét khắp người hắn từ trên xuống dưới một lượt.
“ Size nhỏ à?”
“……”
Giang Diễm ngây người, chớp mắt một cái.
Hắn vừa rồi không chú ý tới cái này.
Cuối cùng, hắn nhắm hai mắt, cố nén lửa giận bùng lên trong lòng, nghiến răng nhả ra hai chữ.
“ Không nhỏ! ”
Trì Dao bật cười đến chảy cả nước mắt.
Bả vai cô run rẩy, bình tĩnh nói: “ Không sao, tôi hiểu mà.”
…… Mẹ kiếp!
————.
đam mỹ hài
//
T : Đọc đến đây chắc các nàng cũng đoán ra là chỉ bao cao su rồi nhỉ???
Chị nhà lại nghi ngờ năng lực của anh thế này là chết dở rồi ????
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.