Trì Dao không biết có tin hay không, cười một cái coi như đáp lại.
Mấy ngày tới cô không cần đi làm, được ở nhà nghỉ ngơi.
Giang Diễm ngược lại vô cùng bận rộn, hắn sắp chuẩn bị thi, còn nhận thêm cả công việc bên ngoài về làm.
Cô từng hỏi qua, giá cả không cao, còn chưa đủ mua một đôi giày của hắn.
Nhưng Giang Diễm rất nghiêm túc, chứng ám ảnh cng bức phát tác, thức đến hai ba giờ vẫn chưa ngủ.
Trì Dao đã từng nói chuyện với Quý Nhuế, đại khái biết được hắn sinh ra ở gia đình khá giả như thế nào.
Nhưng cô chưa từng thấy hắn ăn chơi trác táng, ngược lại rất khiêm tốn, sau khi lên đại học cơ bản là tự cấp tự túc, rất ít khi xin tiền từ người nhà.
Mua giày là sở thích xa xỉ nhất của hắn.
Thực ra cô rất may mắn.
Miệng vết thương khôi phục không nhanh không chậm, Giang Diễm còn khẩn trương hơn cả Trì Dao, sau khi cắt chỉ còn nhắc cô phải dùng thuốc để dưỡng da, về sau sẽ không lưu lại sẹo.
Trì Dao lật xem lịch, thoáng chốc đã đến cuối năm.
“Thời gian trôi qua thật mau.”
Giang Diễm mới vừa tắm rửa xong đi ra, nghe thấy cô nói như vậy, gật đầu đồng tình: “Em trai chị khi nào trở về?”
Trì Dao híp mắt, hỏi ngược lại: "Sinh nhật của em vào khi nào thế?”
“Đại khái rơi vào Tết âm lịch.”
“Ừm, vậy thì em lớn hơn Trì Thừa một chút, thằng bé sinh tháng sáu, em gọi là em trai cũng không sai.”
Trì Dao vẫy tay gọi hắn lại đây.
Giang Diễm đi đến, trực tiếp dựa vào ngực cô.
Hắn cao to nhưng lại ngoan ngoãn như một chú chó mềm mại, phần lớn cơ thể hắn đè trên người cô, hai cẳng chân treo ở mép giường còn hếch lên một chút.
Trì Dao sờ lỗ tai Giang Diễm, sau đó nghịch ngợm xoa loạn tóc hắn: “Nếu đi cùng với Trì Thừa, chúng ta không thể dắt tay, không thể làm bất kì động tác thân mật nào, liệu em có nghẹn không?”
Hắn gật gật, cọ đầu vào lòng bàn tay cô.
“Vậy đừng để hắn thấy là được.”
Giang Diễm nghe thấy, ngẩng đầu, lộ ra nửa bên mặt, dịu dàng hôn ngón tay cô: “Có thể thuê một gian phòng được không?”
“Em nói xem?”
“Vậy thuê hai phòng, hai chúng ta ngủ trên cùng một giường là đủ.”
Trì Dao bật cười: “Em tính kĩ nhỉ?”
“……” Hắn ôm lấy cô: “ "Bà dì" của chị đi chưa?”
Ngày đó, khi hai người bọn họ [email protected] tình, mặc dù rất cẩn thận, miệng vết thương vẫn bị vỡ.
Cũng may xử lý kịp thời nên không có vấn đề gì lớn.
Sau đó hai người không dám làm xằng làm bậy gì nữa, an phận ngủ mấy hôm, khó khăn lắm mới đợi đến khi cắt chỉ, Trì Dao lại tới kì kinh nguyệt.
“Đi rồi.” Trì Dao hỏi hắn: “Muốn làm?”
“Có.
Rất muốn.”
Trì Dao lại cười, giữ lấy gương mặt Giang Diễm rồi cúi xuống hôn môi hắn.
Cô rất thích hôn Giang Diễm.
Không liên quan đến dc vọng, chỉ đơn thuần là vì thích.
Giang Diễm lại muốn nhiều thứ hơn cô, mỗi lần hôn môi, hắn luôn đòi hỏi càng nhiều, bàn tay không quy củ giống như không đặt trên ngực cô sẽ bị tê mỏi, phản ứng ở [email protected] dưới còn lớn hơn, đặc biệt lỗ m ãng, động một chút liền dựng.
Giống như lúc này.
Trì Dao bị hắn lột [email protected] sẽ, cô oán giận: “Vì sao mỗi lần chị cởi hết em vẫn còn mặc quần áo?”
“Em nhìn không đẹp.” Giang Diễm lưu loát nắm lấy cổ áo cởi ra, thân thể tươi mới trắng nõn, hắn tự nhiên hỏi: “Chị muốn cởi giúp em à?”
Thân thể hắn chỗ nào khó coi chứ?
Trì Dao hô hấp dồn dập, vừa muốn nói chuyện, điện thoại đặt trên tủ đầu giường đột nhiên rung lên.
Hai người cùng nhìn sang.
Trì Dao vỗ vỗ Giang Diễm chân: “Là của chị.”
Giang Diễm nhấc chân đang đè lên người cô, lấy di động đưa cho Trì Dao, hắn nhìn thấy trên màn hình hiện tên người gọi tới là “Trì Thừa”.
Trừ bỏ mẹ cô là “Trì phu nhân”, cô đều lưu tên đầy đủ của tất cả mọi người, bao gồm cả hắn.
Trì Dao nhận điện thoại, nghe Trì Thừa nói vài câu, sắc mặt cô liền biến đổi: “Không phải hai ngày nữa em mới trở về à?”
“Đúng vậy, nhưng đấy là trả lời qua loa lấy lệ với mẹ thôi.”
“Vậy hai ngày tới em định ở đâu?”
“Ở chỗ chị chứ sao.”
“…… Bạn gái em đâu?”
“Haha.....”
Trì Dao nghe hắn cười như vậy liền hiểu: “Có phải kiếp trước chị thiếu nợ em cái gì hay không? Nhà chị có rộng được bao nhiêu đâu, ba người ở chung không chê chật chội à?”
“Ai da, em nói giỡn mà,” Trì Thừa tinh ý nhận thấy phản ứng của cô dữ dội hơn dự đoán, rõ ràng trước kia rất dễ nói chuyện mà: “Chị cho em ở nhờ một đêm, ngày mai em với Tiểu Dã đi thuê khách sạn, hiện tại muộn rồi, không tiện thật mà.”
“Bọn em vẫn ở sân bay đấy à?” Trì Dao đành thỏa hiệp: “Giờ còn muốn chị đi đón hai đứa hả?”
“Không cần, bọn em đến tiểu khu của chị rồi.”
“……”
Trì Dao cúp điện thoại, một tay chống trán bình ổn lại tâm trạng.
“Chị phải về.”
Cô xuống giường, bắt đầu mặc lại quần áo.
Âm thanh cuộc đối thoại khá lớn, Giang Diễm cũng nghe được.
Hắn nhìn cô mặc từng thứ quần áo hắn vừa cởi ra, trong lòng không khỏi buồn bực: “Em thì làm sao bây giờ?”
Trì Dao nhìn xuống, người anh em của hắn vẫn còn đang "chào cờ".
Đáng thương hề hề.
“Buổi tối chị sang đây tìm em?”
Giang Diễm lại gãi gãi đầu, cảm thấy loại hứa hẹn này chỉ như nói cho có.
Dựa theo hiểu biết của hắn đối với Trì Dao, có lẽ hắn chờ đến ngày mai cũng không thể chờ được cô đến.
“Chị để cửa cho em, em đến tìm chị.”.