Edit - Beta: Aochongdansieucap
- -----
Chứng minh như thế nào, không cần nói cô cũng biết, Trì Dao lại không thích Giang Diễm thay đổi thái độ thất thường như thế này.
Cô không nói gì, ngăn cản bàn tay đang cởi nội y của hắn, dùng hành động biểu đạt mình không muốn phối hợp, cứ để vậy đi thẳng vào phòng quần áo.
Phòng để quần áo nhỏ hơn phòng bếp một chút.
Tới gần phòng ngủ là lối đi dài và hẹp, lối đi nhỏ chỉ cách một cánh cửa, hai bên là tủ quần áo âm tường, chính giữa bên trái đặt đặt một tấm gương soi toàn thân.
Trì Dao mở tủ lấy áo thun mới, vừa muốn mặc vào, dư quang nhìn trong gương thấy Giang Diễm đã theo đến đây.
Cô nắm chặt chiếc áo mềm mại trong tay, bất động.
Bởi vì Giang Diễm đang vuốt ve sau lưng cô.
Trì Dao rất muốn kháng cự nhưng xúc cảm tê dại truyền tới từ làn da tinh mịn thâm nhập vào cơ thể, chui vào xương cốt, kích thích hệ thần kinh vô cùng nhạy cảm khiến cả người cô run lên.
Thực đáng sợ, thân thể của cô quá mức quen thuộc với sự khiêu khích của hắn.
Dù là xa cách nhiều ngày, chỉ cần một sự động chạm của hắn đủ khiến hạ thể mẫn cảm của cô gái bị động co rút, thậm chí tràn ra dm thủy.
“Giang Diễm.”
“Chị nói đi.”
Trì Dao cắn răng: “Chị phát cáu rồi đấy.”
Cô không thể nào thời thời khắc khác để ý tới cảm xúc của hắn.
Giang Diễm cứ lo được lo mất như vậy, ngoại trừ việc khiến cho mối quan hệ giữa hai bọn họ càng thêm xa cách thì cô không thể nghĩ ra bất kì lợi ích gì.
“Em biết”.
Giang Diễm cuối cùng vẫn đem nội y vướng bận cởi phăng ra, hai vú thoát khỏi trói buộc, tay hắn lập tức bao lại, thân mật dùng ngực dán lên sau lưng Trì Dao, ôm lấy cô: “Chị có thể trút giận lên em.
Muốn thế nào cũng được.”
Trì Dao nghiêng đầu, lộ ra cần cổ thon dài, nụ hôn rơi trên mặt cô.
Cô nhắm mắt lại, hơi thở gấp, nói: “Chị cũng đâu phải em.”
Lời hắn nói tuy không nhiều nhưng lại biểu đạt đủ loại cảm xúc, chẳng hề có chút kém cạnh so với nhiều lời.
Giang Diễm lại cười một tiếng: “Em hiểu rồi, chị là đang sĩ diện.”
Bởi vì cảm thấy tùy tiện ghen tuông thật quá mất mặt, quá ngây thơ, cho nên cô muốn làm cho mình trở nên rộng lượng, cố gắng lờ đi những sự việc khiến mình khó chịu.
Nhưng Giang Diễm không giống Trì Dao.
Hắn cực kì để ý mọi phản ứng của cô, biết rõ không thể chiếm cô làm của riêng nhưng vẫn bị dục vọng chiếm hữu làm mờ mắt, xúc động đến mức mất kiểm soát.
Ghen ghét trào dâng kéo theo sự ghen tuông ngập trời, giống như lửa dữ, thiêu đốt lý trí của hắn.
Mà cố tình trái tim Trì Dao lại luôn tĩnh lặng như nước, đối với mấy trò “Tiểu đánh tiểu nháo” của hắn đều không thèm để bụng.
Nhưng Giang Diễm đâu cần phần bao dung này.
Hắn chỉ cầu xin cô chú ý tới hắn, vì hắn mà ghen tuông, giận dỗi.
Cho dù chỉ là một chút.
Trì Dao bị chọc trúng tim đen, mặt đỏ ửng lên.
Giang Diễm không đợi cô kịp phản ứng, hắn nhanh tay đóng cửa tủ, đè cả cơ thể lên người Trì Dao.
“Đối với chị, em không sợ mất mặt bao giờ cả.
Cho dù gặp phải bất kì người nào, bất kì việc gì em đều có thể giữ bình tĩnh, ngoại trừ chị, Trì Dao.”
Giọng hắn càng nói càng nhỏ.
Nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, câu nói kia được lặp lại liên tục: “Ngoại trừ chị.”
Hắn bất thình lình đâm vào.
Cô vẫn chưa đủ ướt, bị đột kích bất ngờ khiến Trì Dao đau đớn nhíu mày.
Cơ thể cô bị đẩy lên, ngực nhũ dao động mãnh liệt bị hắn một ngụm ngậm lấy.
“Đừng……”
Giang Diễm vốn hiểu rõ phải lấy lòng cô như thế nào, mới cắm có hai cái đã khiến cả người cô mềm nhũn.
Trì Dao không kìm được mà sa vào lòng hắn, cô động tình ôm lấy Giang Diễm, giúp hắn ăn vào càng nhiều.
Giang Diễm véo lên bờ mông tròn trịa của cô, phần eo dùng lực đưa đẩy, trong miệng phát ra tiếng ngâm nga trầm khàn.
Trì Dao cực thích thanh âm mà hắn vô thức bật ra lúc làm tình, gợi cảm tới tột cùng, đây quả thực là chất xúc tác tốt nhất cho cuộc yêu của họ.
Cô vuốt ve gương mặt Giang Diễm, ánh mắt trầm mê, hai cánh môi không thể khép nổi, dồn dập thở gấp hoà với hơi thở hỗn loạn của người nào đó.
Tiểu huyệt ẩm ướt nóng ấm, vừa chặt vừa khít.
Mỗi một lần tiến vào, trong đầu Giang Diễm đều hiện ra khung cảnh hoạt sắc sinh hương đó.
( Hoạt sắc sinh hương: vẻ đẹp sinh động.)
Mỗi buổi tối, dù cô nằm bên người nhưng hắn chỉ có thể cố gắng khắc chế, ẩn nhẫn từng chút một.
Mãi đến khi Trì Dao ngủ say mới trộm ôm cô, tỉnh lại liền giả vờ lạnh nhạt, tiếp tục chiến tranh lạnh với cô.
Thực tế thì sao? Dục vọng của hắn bành trướng đến độ sắp nổ tung.
Mà thứ dục vọng này, một khi thoát cương sẽ rất nhanh bị tước vũ khí đầu hàng.
Giang Diễm vận động cắm vào mấy chục cái, đâm cho cửa tủ rung lắc liên tục.
Tiểu huyệt thình lình buộc chặt, côn tht bị kẹp đến phát đau, dâng lên ham muốn bắn tinh.
Hắn cố tình thả chậm tốc độ, mồ hôi trên mặt chảy ròng ròng, ngước mắt lên liền rơi vào đáy mắt sâu thẳm của Trì Dao.
Làn da của cô cực kì mẫn cảm, mới làm một hồi, trên người, trên mặt đều xuất hiện một mảng da bị cọ đến ửng hồng.
Tụa như lúc này, má phải của Trì Dao cũng hiện lên vệt đỏ nhàn nhạt.
Hắn hôn lên, lúc sau lại bắt đầu liếm láp, cuối cùng hơi lui về sau nửa bước.
Khi thân thể chạm vào cửa tủ quần áo khác, Giang Diễm buông Trì Dao xuống, tấm thảm màu trắng bao bọc gọn gẽ lấy cả hai như tấm kính pha lê, không gian nhỏ hẹp, không còn chút khoảng trống khiến bọn họ chỉ có thể trực tiếp đối mặt với nhau, làm chuyện thân mật nhất.
Giang Diễm nâng chân Trì Dao lên, say mê ngắm nhìn tiểu huyệt căng mọng mấp máy không ngừng, dm thủy thấm đẫm hai cánh hoa mượt mà.
Hầu kết chuyển động, hắn vùi đầu liếm láp, dùng đầu lưỡi hút ra toàn bộ nước dâm trong tiểu huyệt, thoả mãn nghe cô nỉ non, cầu hắn dừng lại, dương vt to thêm mấy phần.
Đợi tới khi Trì Dao bị liếm đến cao trào, Giang Diễm mới từ bỏ.
Trong không gian nhỏ hẹp, hắn duỗi người, cơ bắp săn chắc trên thân thể trẻ tuổi theo động tác của hắn mà chuyển động linh hoạt.
Chiếc eo nhỏ mềm mại bị hắn nắm trọn trong tay, cuối cùng, hắn bất ngờ cắm vào.
“A đừng……”
Nhìn thấy Trì Dao lắc mông, khó nhịn mà nhắm hai mắt, thừa nhận từng đợt va chạm của hắn.
Vẻ yếu đuối hiện lên trên gương mặt cô thoáng chốc kích thích ham muốn chinh phục sâu trong Giang Diễm.
Bàn tay đặt ở trên eo nhanh chóng lướt lên, hắn nhẹ nhàng nắm lấy cổ Trì Dao, ngón cái ngọ nguậy, chui vào giữa môi cô.
côn tht tàn nhẫn đâm chọc tiểu huyệt, Trì Dao bị thao đến quên hết tất cả, theo bản năng mút lấy ngón tay xâm lấn vào địa bàn của mình.
Đầu lưỡi liếm vào lòng bàn tay, xúc cảm tê dại truyền đến làm Giang Diễm nhớ tới cảnh tượng khi cô chuyển động nhịp nhàng giữa hai chân hắn.
Ánh mắt Giang Diễm trầm xuống, đâm vào càng thêm hung ác.
Sói con đói bụng, sức chiến đấu mạnh đến dọa người.
Trì Dao nỗ lực phối hợp với hắn, từ đầu tới cuối, ngoại trừ thở dốc cùng rên rỉ, hai người cũng chưa mở miệng nói với nhau thêm câu nào.
Một hồi hoan ái trong "im lặng", mãi đến khoảnh khắc dục vọng được phóng thích hoàn toàn Giang Diễm mới nói: “Chị ơi, sau này đừng nhắc lại hai chữ chia tay nữa nhé! Nói giỡn cũng không được.”
————
//
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.