: Cùng Với Nhau
Mấy ngày nay nhiệt độ hạ thấp, Trì Dao về nhà mặc thêm áo khoác.
Cô cùng Giang Diễm đang trên đường đi đến siêu thị thì Trì Dao nhận được cuộc thoại từ Diêu Mẫn Mẫn.
Sau một hồi trò chuyện, cô cúp máy, siêu thị đã ở ngay trước mắt.
“ Một người bạn của tôi vừa gọi đến hỏi chút chuyện công việc thôi.” Cô giải thích với Giang Diễm.
Giang Diễm cũng không mấy để ý đến việc bị bỏ bê dọc đường, lấy chiếc xe đẩy từ cửa bên trái ra, hắn thuận miệng hỏi: “ Cô đang làm ở bệnh viện à?”
“Đúng vậy, khoa tâm thần.” Trì Dao cười trêu chọc, “Nếu cậu gặp rắc rối về phương diện này có thể gọi cho tôi.”
“ Được.
”
“……”
Trì Dao câm nín, im lặng nhìn cậu.
Cô chẳng qua chỉ đùa một chút, vào khoa tâm thần phần lớn là người có bệnh nặng về thần kinh.
Hắn trả lời nghiêm túc như vậy làm cô cũng không biết nên nói tiếp như thế nào, cũng đâu thể mong hắn sinh bệnh chứ?
Trong tổng số các cuộc gặp mặt ít ỏi của bọn họ, tình huống ngượng nghịu thế này cũng đã xảy ra vài lần.
Mỗi tuần,Trì Dao đều sẽ tới siêu thị một chuyến để mua sắm.
Cô rất hưởng thụ khoảng khắc tuyf ý chọn lựa đồ trên kệ hàng, mua xong lại trở về nhà, tự tay làm một bữa cơm chiều.
Đối với cô mà nói, đây chính là cách giải tỏa áp lực vô cùng hiệu quả.
Nhưng Giang Diễm rõ ràng là kiểu người hiếm khi tới siêu thị.
“ Nhãn hiệu này ăn không ngon.”
Cô lấy lại miếng thịt trong tay hắn rồi quay sang chọn loại bên cạnh.
“ Tôi không biết chọn mấy thứ này lắm.”
“ Cậu có phải chưa bao giờ xuống bếp đúng không?”
Giang Diễm thành thật gật đầu.
“ Cậu ở đây cũng phải hai ba tháng rồi nhỉ?” Trì Dao có chút kinh ngạc: “ Không phải cậu ăn cơm hộp đấy suốt khoảng thời gian này chứ?”
“Trường học có nhà ăn.”
“ Vậy sao cậu không ở trong ký túc xá?”
“ Ồn ào, ngủ không ngon.” Giang Diễm cúi đầu nhìn cô đang nghiêm túc chọn lựa nước cốt lẩu, hắn nhẹ nhàng nói: “Trì Dao, cô muốn ăn trái cây không?”
Trì Dao ngẩng đầu, nhìn về khu rau quả đủ mọi màu sắc ở phía trước: “ Tôi không mua trái cây ở siêu thị.
”
“ Vậy phải mua ở đâu?”
“Chợ sáng.” Trì Dao bỗng cảm thấy Giang Diễm là một đứa trẻ đáng thương, đến sinh hoạt cũng không thể tự gánh vác, cô buột miệng thốt ra: “Nếu không, lần sau tôi đi mua đồ sẽ gọi cậu? ”
“ Được.”
Đồng tử đen nhánh của Giang Diễm bỗng toả sáng lấp lánh.
Khi nói mắt cậu còn hơi mở to, bên trong mang theo vui sướng dạt dào.
Trì Dao nhìn thấy bóng dáng của mình trong mắt cậu, cô thất thần trong nháy mắt, sau đó liền nhanh chóng phục hồi, tự nhiên cúi đầu, đẩy một xe đầy đồ đi phía trước.
“Mua xong rồi, đi thôi.”
Bởi vì Giang Diễm không có nước chấm cần dùng khi ăn lẩu nên Trì Dao mang cả người lẫn đồ vào trong nhà mình.
“ Cậu ngồi đây đi.”
Trì Dao rót cho hắn cốc nước, xong việc liền đi vào phòng bếp.
Giang Diễm ngồi ở ghế sô pha đơn trong phòng khách, chỉ cần hơi nghiêng thân mình là có thể nhìn rõ toàn bộ căn nhà.
So với căn phòng trống trải của hắn ở bên kia thì nhà của Trì Dao có vẻ tinh tế hơn.
Cửa sổ đặt chậu cây xanh, sô pha có ôm gối, trên tường được trang trí bởi tranh vẽ, ban công còn treo một cái váy hai dây.
Đó là bộ váy lần trước cô đã mặc khi hẹn hò cùng Trương Nhất Minh.
Giang Diễm thu hồi tâm tư, đứng dậy đi vào phòng bếp:“ Có cần tôi giúp không?”
“Không cần đâu, tôi làm xong rồi.” Trì Dao mở tủ lạnh: “Nước trái cây với nước soda, cậu muốn uống cái nào?”
“Nước soda.”
Giang Diễm có một ưu điểm, đối mặt với mọi vấn đề, hắn luôn trả lời rất chính xác, nhanh gọn.
Trì Dao lấy ra hai lon soda, dùng khuỷu tay đóng cửa tủ lại, cô phát hiện Giang Diễm đang nhìn mình.
“Làm sao vậy?”
“ Cô làm việc hiệu suất rất cao.”
“Chỉ là hôm nay mà thôi,” Trì Dao buồn cười, đi lướt qua hắn: “ Đã nói trước là mời cậu ăn cơm, chẳng nhẽ tôi lại để cậu hầu hạ tôi à?”
Trước mặt người khác cô luôn che giấu sự lười biếng của mình, tận lực bày ra bộ dạng ngăn nắp, gọn gàng, nhưng cũng rất bận rộn, những thói xấy của mình, Trì Dao vẫn luôn che giấu rất cẩn thận.
Nhưng cô không biết, lúc này Giang Diễm lại nhớ tới buổi sáng nào đó, ánh ban mai mờ nhạt, hắn đứng ở cửa đợi ai kia.
Có người luống cuống tay chân chạy ra, trong miệng cắn dây buộc tóc, ngón tay tinh tế trắng nõn luồn vào giữa mái tóc đen đem chúng buộc cao, cô oán hận mà trừng mắt nhìn người chậm rì rì đang đi ra từ phía sau, nghiến răng nghiến lợi nói: “ Cẩn thận tôi trở về sẽ xử lí cậu!”
Đường đi hẹp, khi cô quay đầu nói vọng lại làm hắn không dám đứng thẳng, biết rõ không phải cảnh cáo mình nhưng vẫn sinh ra ảo giác như cô đang nói chuyện với hắn.
Trì Dao của khi đó, hấp tấp bộp chộp, thật sự không giống kiểu làm việc hiệu suất rất cao.
Nước canh trong nồi bắt đầu sôi.
Chén nước chấm bên cạnh Giang Diễm là do Trì Dao chuẩn bị.
Hắn nhìn Trì Dao đang nhúng thịt trong nồi, nói: “Mấy ngày nay cô có đi chạy bộ không?”
“ Tôi làm sao dám đi?”
Trì Dao nhíu mày, gương mặt trắng nõn trở nên mông lung giữa làn hơi nóng toả ra: “ Tôi đang định đi phòng tập thể thao ở tiểu khu đối diện làm một cái thẻ.”
Giang Diễm biết phòng tập thể thao kia mới mở, gần đây đang có chương trình nạp phí hoạt động, quảng cáo được phát đầy trường học của hắn.
Phòng tập thể thao gần đại học A giống như đám rau hẹ, cắt xong một vụ lại tiếp tục vụ mới, trường hợp nhận xong tiền liền chạy mất cũng không hiếm thấy.
Giang Diễm đưa ra đề nghị cho Trì Dao, thấy cô rối rắm, vờ như tiện miệng nói: “ Thật ra nếu cô lo lắng buổi tối chạy không an toàn, tôi có thể chạy cùng cô.”
Trì Dao nhìn hắn.
“ Đại học A tháng sau sẽ mở đại hội thể thao, tôi cũng tham gia luyện tập một chút.”
Trì Dao yên lặng một lát, thả một viên thịt đã chín vào đ ĩa nước chấm của hắn, vui vẻ gật đầu: “ Được rồi, đến lúc đó chúng ta chạy cùng nhau.”.
: Tâm Tư
Khi Trương Nhất Minh gọi đến cho Trì Dao, cô còn chưa tỉnh ngủ.
Rèm cửa trong phòng khép kín, tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng. Trì Dao mắt nhắm mắt mở sờ sạng lấy di động ở đầu giường, thấy người gọi tới là Trương Nhất Minh, cô không khỏi bất ngờ một lát mới bắt máy.
Bọn họ đã ba ngày không liên lạc với nhau rồi.
" Alo?"
" Trì Dao, em có ở nhà không?"
" Hả?" Trì Dao chống cánh tay ngồi dậy: " Tôi đang ở nhà, làm sao vậy?"
" Tôi vừa mới đi ngang qua nơi này, đang định hỏi em có muốn đi ăn sáng với tôi không?"
"......" Trì Dao vuốt gọn mái tóc dài, đè nén lại cảm xúc bực bội lúc rời giường: "Chờ tôi mười lăm phút."
Không biết có phải trùng hợp hay không, tối hôm qua, Trì phu nhân mới gọi cho Trì Dao đã hỏi cô tình hình làm quen giữa hai người đến đâu rồi. Bởi vì mấy ngày không liên lạc, Trì Dao thuận miệng nói: " Có lẽ nên bỏ đi thôi."
Kết quả, hôm nay Trương Nhất Minh liền gọi điện thoại đến.
Tới cũng sớm thật đấy.
Rửa mặt sơ qua một chút, Trì Dao không trang điểm. Khi xuất hiện trước mắt Trương Nhất Minh là một khuôn mặt thanh thuần hiếm thấy khiến hắn không khỏi ngẩn người.
" Tôi còn đang nghĩ là sinh viên nào, thiếu chút nữa không nhận ra em."
Trì Dao buộc tóc đuôi ngựa, sơ mi trắng quần jean, lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh, hai chân vừa thẳng vừa dài. Bởi vì trời lạnh nên cô còn mặc thêm một chiếc áo gió, so với lần hẹn hò trước cố giả dạng thành thục, hôm nay nhìn cô có vẻ trẻ hơn không ít.
Cô nhìn vẻ ngoài của Trương Nhất Minh, rõ ràng là có chuẩn bị mới đến:
" Lát nữa anh còn phải đi dạy à? "
" Ừ."
Trì Dao kinh ngạc: " Vậy có tới kịp không?"
" giờ mới bắt đầu," Trương Nhất Minh giơ tay nhìn đồng hồ: "Hiện tại còn chưa tới giờ."
Trì Dao không nói gì.
Trương Nhất Minh lúc này mới do dự nói: "Chúng ta đã nửa tháng không gặp."
Trì Dao trầm ngâm một lát rồi cười nhẹ: " Chúng ta đến nhà ăn trong trường học ăn sáng đi, đỡ phải chậm trễ việc của anh."
Đại học A có cơ sở rải rác trong thành phố, trong đó, cơ sở Chung Hồ là rộng nhất. Trì Dao ở gần đó nhưng cô chỉ đến rạp chiếu phim trong khuôn viên trường vài lần để xem phim điện ảnh, thời gian còn lại cũng không hề vào trường. Chủ yếu là cô cảm thấy bản thân không hòa hợp với không khí sinh viên ở đây.
Trương Nhất Minh cùng cô đi đến nhà ăn số ba của trường học, trên tầng hai bày đủ loại thức ăn. Ngày thứ bảy cũng có không ít sinh viên đang chậm rãi ăn sáng.
Trong kỳ nghỉ, Trì Dao rất ít khi dậy sớm thế này. Cô tìm vị trí bên cửa sổ rồi ngồi xuống. Không lâu sau, Trương Nhất Minh bê bữa sáng của hai người lại đây, mấy bát cháo xếp chồng lên nhau nhìn như lung lay sắp đổ. Cô vội vàng đỡ lấy, khoa trương nói: " Anh lấy nhiều như vậy làm sao ăn hết?"
" Nếm thử mỗi thứ một chút," Trương Nhất Minh lấy giấy lau mồ hôi sau cổ: " Có khi lại có món hợp khẩu vị của em."
Không thể không nói, nhà ăn số ba này nấu đồ ăn rất ngon, Trì Dao như thức tỉnh được vị giác, văn nhã chậm rãi ăn không ít.
Trương Nhất Minh nhìn cô trong chốc lát, chủ động nói: " Thật ra, hai ngày nay tôi không liên hệ với em là đang suy xét xem mối quan hệ này của chúng ta còn nên tiếp tục hay không."
Trì Dao thản nhiên ăn cháo: " Vậy anh nghĩ đến đâu rồi?"
" Tôi nhìn ra được hứng thú của em với tôi không nhiều, vốn dĩ có chút nhụt chí muốn từ bỏ, nhưng khi nghe người giới thiệu nói sẽ đổi một đối tượng xem mắt khác lại thấy không cam lòng."
Hắn dường như có chút ngượng ngùng: "Trì Dao, tôi rất thích em, cho nên tôi cũng muốn thử cố gắng một lần xem sao."
Trì Dao buông thìa xuống: "Ngay từ đầu, lúc mới gặp tôi cũng đã nói qua chủ yếu do người trong nhà luôn thúc giục mãi nên tôi mới......"
" Tôi biết, em không cần phải vội vàng cự tuyệt tôi. Trước tiên chúng ta cứ thử làm bạn bè với nhau, em thấy thế nào?"
Trì Dao mím môi, ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói: "Có thể."
Sau khi nói hết những lời trong lòng, Trương Nhất Minh nhẹ nhàng thở ra, hắn lại cầm giấy lau mồ hôi: " Vừa rồi tôi còn rất sợ em sẽ cự tuyệt tôi."
Trì Dao dở khóc dở cười, cô đâu phải người vô tình như vậy.
" Thầy tới ăn sáng sao? A, bạn của thầy cũng ở đây ạ?"
Vừa dứt lời, bỗng nhiên một giọng nam xen vào. Trì Dao có trí nhớ không tồi, lập tức nhận ra đây là chàng trai thích xem náo nhiệt lần trước cô gặp ở sân bóng rổ.
Trì Dao theo bản năng nhìn về phía sau anh chàng, ngoài ý muốn lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
Có lẽ Giang Diễm mới đi từ chung cư bên kia sang, thuận đường đến đây mua bữa sáng, chờ bạn cùng lên lớp.
Trì Dao định lên tiếng gọi thì thấy ánh mắt lạnh nhạt của hắn nhìn về phía mình. Dù cho đối mặt với cô, hắn cũng không lộ ra ngoài bất kì cảm xúc gì, giống như người xa lạ không hề quen biết, cô đành thu lại ý định đó.
Có lẽ chàng trai nhỏ không muốn để thầy biết việc hắn quen cô.
Ai mà biết được? Tâm tư của thanh niên bây giờ đều không dễ đoán đi.
Trì Dao cúi đầu, dùng thìa khuấy chén cháo trắng, im lặng nghe Trương Nhất Minh nói chuyện với nam sinh kia, biết tên hắn là Dương Hiểu, còn mười lăm phút nữa môn tự chọn của bọn họ sẽ bắt đầu. Cô ngồi thẳng lưng, cảm thấy bản thân cáu kỉnh hơn bao giờ hết, như thể tính nóng nảy lúc mới rời giường lại quay trở về.
Cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ, xuyên qua kính thủy tinh trong suốt, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng hai chàng trai.
Hắn tương đối cao.
Hơn nữa hôm nay còn đổi một đôi giày mới.
"...... Vậy bọn em xin phép đi trước nhé!"
Nghe thấy Dương Hiểu nói vậy, Trì Dao vừa định ra tay thì vị trí bên cạnh lại có người ngồi xuống.
Cái bàn hình chữ nhật có hai chiếc ghế dài nối liền với nhau, sau khi chàng trai ngồi xuống, bên chỗ Trì Dao cũng lung lay theo.
Cô nhìn về phía Giang Diễm đang ngồi.
Giang Diễm bỏ qua Dương Hiểu đang làm mặt quỷ, cười như không cười, nói: " Thầy giáo còn ở chỗ này, chúng ta cũng không cần sợ đến trễ, lát nữa cùng thầy đi đến phòng học cũng được."