Có khả năng Hà Nguy là gay, điểm này hoàn toàn không có ai đề cập tới trong quá trình Hướng Dương và Kha Đông Tỏa đi điều tra.
Bao gồm cả bố mẹ anh cũng không nhắc tới bất cứ thông tin nào liên quan đến chuyện này.
Hỏi bọn họ tại sao Hà Nguy không ở nhà, bọn họ chỉ nói con trai lớn rồi có suy nghĩ của riêng mình, muốn chuyển ra ngoài ở bọn họ cũng không quản được.
Chẳng qua Trình Trạch Sinh dám khẳng định, chắc chắn Hà Lục biết điều gì đó.
Chắc chắn phản ứng của anh ta với anh trai mình có một phần nguyên nhân trên phương diện này, cần phải điều tra trọng điểm.
Hướng Dương tò mò nhìn Trình Trạch Sinh:
– Chi đội Phó, anh cảm thấy cái chết của Hà Nguy có liên quan đến em trai anh ta sao? Nhưng mà hai ngày trước em trai anh ta đều họp ở ngoài tỉnh, về căn bản thì không có thời gian giết người.
– Chưa chắc anh ta đã giết người, cũng không loại trừ khả năng thuê hung thủ hoặc xúi giục gây án.
– Trình Trạch Sinh cầm hồ sơ của Hà Nguy lên – Tổng hợp các mối quan hệ xã hội của người chết chỉ vẻn vẹn trong một tờ giấy, người quen bên cạnh có thể đếm hết với hai bàn tay.
Điểm đột phá rất ít, cho nên không thể bỏ qua bất cứ khả năng nào.
Thành Ái Nguyệt đứng trước cửa văn phòng, gõ gõ cửa:
– Chi đội phó Trình, đây là báo cáo khám nghiệm hiện trường.
Hướng Dương vội vàng chạy tới lấy, Trình Trạch Sinh hỏi:
– Đã có kết quả hóa nghiệm tổ chức da chưa?
– Thưa anh, Tiểu Liễu vừa mới đưa mẫu đến thôi, cần phải tách trước, sau đó mới tạo cấu trúc, còn phải so sánh, có pha cà phê cũng không nhanh vậy.
Trình Trạch Sinh giở báo cáo, xem qua mấy trang, hắn cau chặt mày:
– Tất cả những mẫu vân tay thu thập được ở hiện trường đều là của anh ta à? Trên vũ khí của hung thủ cũng vậy ư?
Thành Ái Nguyệt gật đầu:
– Đúng thế, bao gồm cả những vụn da bám lại trên dây thừng cũng đã được giám định kỹ càng, không có DNA của những người khác.
Cuối báo cáo kèm một trang ký hiệu, đánh dấu rõ ràng từng dấu vân tay trên dây thừng, Trình Trạch Sinh đưa trang ký hiệu cho Hướng Dương:
– Này, trên đây đều là dấu vân tay của cùng một người, loại trừ khả năng tự thắt cổ thì cậu cảm thấy nên giải thích thế nào đây?
Phát hiện Trình Trạch Sinh muốn dạy dỗ học trò, Nhạc Chính Khải hứng thú chống cằm quan sát.
Kha Đông Tỏa cũng ngồi xuống, Thành Ái Nguyệt đi về rồi, cô cần phải nhanh chóng hóa nghiệm tổ chức da, tránh cho Chi đội phó Trình lại thúc giục.
Hướng Dương nháy mắt trở nên căng thẳng, căn cứ vào vị trí dấu vân tay được đánh dấu trên hình vẽ, cậu ta khoa tay múa chân đưa ra lời giải thích của mình:
– Nếu đã xác nhận anh ta bị giết thì chắc hẳn hung thủ đã nắm tay anh ta, sau đó siết chết anh ta…
– Điểm này không thể thành lập.
– Trình Trạch Sinh ngắt lời cậu ta – Nếu như dùng cách này, các ngón tay và mu bàn tay của người chết nhất định phải có dấu vết bị đè lên.
Nếu hung thủ dùng sức đủ mạnh thì thậm chí còn có thể bẻ gãy khớp ngón tay nạn nhân.
Nhưng tay của anh ta sạch sẽ, ngoại trừ đầu ngón tay dính mảnh da trong quá trình vật lộn thì những chỗ khác không có gì khác thường.
Hướng Dương đảo mắt:
– Hung thủ đã đeo găng tay trong suốt quá trình gây án.
Đầu tiên siết chết nạn nhân, sau đó sắp đặt để nạn nhân tự cầm dây thừng, để lại dấu vân tay.
– Tại sao lại để nạn nhân cầm dây thừng?
– … Khiến cảnh sát chúng ta nhầm tưởng nạn nhân tự siết cổ?
– Đầu tiên, sau khi người chết, sức căng cơ bắp biến mất, cả cơ thể sẽ mềm nhũn ra, không thể để lại dấu vân tay rõ ràng như thế.
Bao gồm cả những vụn da trên dây thừng, những vụn da ấy phải dùng tay không ma sát mạnh mới để lại được.
– Trình Trạch Sinh chọn một tấm ảnh thi thể trong số những tấm ảnh hiện trường bày trên mặt bàn – Tiếp theo là độ lệch vị trí của dấu vân tay.
Cậu thử dùng tay của anh ta cầm dây thừng xem sẽ để lại hình thái dấu vân tay thế nào.
Nhạc Chính Khải cười cong mi:
– Nhóc Hướng Dương, nạn nhân cầm dây thừng trong tay.
Nếu hung thủ muốn tạo thành hiện trường giả tự siết cổ chết, tại sao còn lấy nó xuống? Quấn quanh cổ luôn mới không khiến người ta nghi ngờ.
Kha Đông Tỏa thở dài:
– Tôi nghĩ hung thủ căn bản không muốn giấu giếm gì, giết người thì cứ thoải mái mà giết, cho nên tôi đoán hung thủ còn không mang găng tay.
Hướng Dương nhìn ba đàn anh trước mặt, bàn tay luống cuống không biết đặt vào đâu chỉ đành móc vào nhau, vắt nát óc mới nói ra được một câu:
– … Dùng màng vân tay?
– Nghĩ đến đâu là trời rồi? – Trình Trạch Sinh gõ báo cáo vào đầu cậu ta – Còn giải thích nào hợp lý hơn không.
Hướng Dương lắc đầu, từ lúc theo Trình Trạch Sinh đến giờ, cậu ta cảm thấy mình học mấy năm trời trong trường cảnh sát cũng chỉ công cốc.
Khi gặp được vụ án phức tạp thì những kiến thức kia chẳng có chỗ áp dụng.
Trình Trạch Sinh đưa tài liệu cho cậu ta, bảo cậu ta đến chỗ vật chứng nhìn kỹ lại dây thừng xem, sau đó tới phòng pháp y nghiên cứu thi thể.
Có lẽ Giang Đàm sắp giải phẫu xong rồi, bây giờ vẫn có thể tới kịp xem màn đặc sắc nhất.
Hướng Dương xụ mặt, biểu cảm như thể sắp sửa lên pháp trường.
Kha Đông Tỏa gấp tài liệu vào, đi điều tra Hà Lục thêm lần nữa, Trình Trạch Sinh hỏi Nhạc Chính Khải:
– Đã tới nhà người bị hại chưa?
– Đã đi rồi, anh ta sống trong một căn phòng thuê nhỏ, cửa khóa cẩn thận, trong nhà không có dấu vết lục lọi, thẻ ngân hàng và những đồ đạc đáng tiền đều đủ.
– Nhạc Chính Khải nói – Tôi cảm thấy cách hung thủ ra tay rất lạ.
Đến quán bar tìm thử xem, có lẽ sẽ điều tra được manh mối bất ngờ.
– Tôi sẽ đến quán bar, ông dẫn người đến hiện trường lần nữa xem.
– Trình Trạch Sinh cầm chìa khóa lên – Tìm kỹ thêm một lần, đừng bỏ sót bất cứ thứ gì.
– Ban nãy ông không giải thích cho học trò, có phải vì ông phát hiện dựa vào những chứng cứ chúng ta hiện có, không thể suy đoán ra hiện trường vụ án đúng chứ? – Nhạc Chính Khải bất chợt ghé sát lại gần, nhỏ giọng nói – Trạch Sinh, ông có tin trên đời có ma không?
– Không tin, tôi chỉ tin có người giở trò quỷ.
Avenoir là một quán bar âm nhạc nằm ở số đường Từ An.
Quán bar này bắt đầu mở từ hai giờ chiều đến năm giờ sáng hôm sau.
Nhưng sau tám giờ tối, nơi đây trở thành địa điểm tụ tập của những người đồng tính luyến ái nam.
Mấy năm trước Trình Trạch Sinh đang đuổi bắt một kẻ tình nghi.
Trong lúc chạy trốn gã không quản nổi nửa người dưới của mình còn dám đi tìm tình một đêm.
Trình Trạch Sinh vừa vặn bắt được gã trong WC.
Quán bar này được trang hoàng mang phong cách không khác gì những quán bar âm nhạc thông thường.
Rất nhiều quán bar thường thích lợi dụng âm nhạc đinh tai nhức óc để khuấy động bầu không khí.
Tất cả những thứ bẩn thỉu xấu xa đều được che giấu dưới nền nhạc Punk rock.
Nhưng Avenoir không có vũ đài mờ ám, không có cầu thủy tinh tỏa ra ánh sáng mê hoặc huyền ảo, cũng chẳng có DJ chà đĩa.
Trong quán chỉ có tiếng nhạc nền du dương, khiến cho một bãi săn tươi đẹp nhuốm hơi thở văn nghệ nhẹ nhàng.
Trình Trạch Sinh vừa mở cửa ra đã thu hút đủ kiểu ánh nhìn.
Có tò mò, có ngạc nhiên vì sắc đẹp, có tán thưởng, có chơi đùa.
Hắn mặc chiếc áo sơ mi đen kiểu dáng đơn giản cùng với quần jean bạc màu.
Phong cách ăn mặc giản dị vốn dĩ phải lẫn vào đám người, song bởi vì người mặc quá đẹp, hắn ngồi vào trước quầy bar, nổi bật chẳng khác nào một chiếc đèn chiếu sáng, dường như nơi hắn đang ngồi chính là sân khấu.
– Anh đẹp trai, nhìn anh lạ mắt ghê, lần đầu đến đây à? – Bartender lau ly đế cao, cười rạng rỡ – Anh muốn uống gì?
– Soda.
– Trình Trạch Sinh nhìn xung quanh một vòng – Ông chủ Liên của anh đâu rồi?
– Bình thường phải sau mười giờ ông chủ của chúng tôi mới đến cơ.
– Bartender đẩy menu qua cho anh – Có cần thêm món ăn vặt không? Bây giờ đang có hoạt động giảm giá %.
Trình Trạch Sinh nhấc cổ tay lên xem giờ.
Mười giờ, vẫn còn hơn một tiếng nữa.
Hắn không có nhiều thời gian để lãng phí ở đây như vậy đâu.
Hắn vừa nói rõ thân phận, bên cạnh có người ngồi xuống:
– Lấy cho anh đây một ly Mojito.
Trình Trạch Sinh lạnh lùng từ chối:
– Không cần đâu, chúng ta không quen, để lại cho người yêu anh đi.
Người đàn ông sững sờ mất mấy giây mới liên hệ được câu từ chối này với bài hát đang hot dạo gần đây.
Nhất thời anh ta càng thêm hứng thú, khoác tay lên vai Trình Trạch Sinh:
– Vào đây uống Soda thì còn gì vui nữa, có muốn uống thứ gì thú vị hơn không, tôi mời.
Trong lòng Trình Trạch Sinh rất ghét nhưng không vội vàng đuổi người đàn ông tô son trát phấn này đi ngay.
Hắn lấy ảnh Hà Nguy ra:
– Anh có quen người này không?
Người đàn ông trả lời qua loa có lệ “Không quen”.
Trình Trạch Sinh gật đầu:
– Ok.
Vậy không còn chuyện của anh nữa rồi, cút đi.
– Gì đấy, đó là bạn trai cậu à? – Giọng người đàn ông kia mang đầy ẩn ý – Đến đây chơi có mấy ai thật lòng, cậu bị lừa hả?
– Ha ha.
Người đàn ông búng tay, bảo bartender pha chế một cốc trà đá Long Island, đẩy cho Trình Trạch Sinh, anh ta hạ thấp giọng, ngữ điệu trở nên mờ ám:
– Bây giờ đều là tình yêu tàu nhanh, giải quyết sinh lý chứ không thật lòng.
Tầm mắt của Trình Trạch Sinh lướt qua thành cốc trà đá Long Island, di chuyển đến gương mặt người đàn ông.
Đương nhiên hắn rất hiểu ám thị ngầm này, uống rượu của tôi thì đêm nay phải đi theo tôi.
Vì thế Trình Trạch Sinh vươn bàn tay mảnh khảnh chạm vào thành cốc, trong mắt người đàn ông ánh lên vẻ vui mừng, chợt nghe hắn nói:
– Đã chọn chỗ chưa?
– Cậu muốn đi đâu cũng được.
– Ồ, vậy hả.
– Trình Trạch Sinh ung dung lấy thẻ cảnh sát ra, thuận tay quăng lên quầy bar – Đi đến đây đi, tôi rất quen thuộc.
Sắc mặt người đàn ông ngay lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Anh ta đánh giá Trình Trạch Sinh, không ngờ hắn lại là cảnh sát, khác biệt quá lớn so với hình tượng chú cảnh sát trong tưởng tượng.
Khuôn mặt này, thân hình này, anh ta còn tưởng rằng Trình Trạch Sinh là người mẫu hay người nổi tiếng mạng nào đó chứ.
Người đàn ông cười xin lỗi, rời khỏi đây với khuôn mặt xám xịt.
Bartender cũng trố mắt nhìn, Trình Trạch Sinh cất thẻ ngành đi, hỏi anh ta:
– Ông chủ của anh mười giờ mới tới à?
– Tôi, tôi sẽ gọi điện thoại cho ông chủ ngay bây giờ, anh đợi một lát.
Chưa tới nửa tiếng đồng hồ sau, một người đàn ông mặc áo gió màu kem, vẻ mặt hòa nhã xuất hiện:
– Cảnh sát Trình, lâu rồi không gặp.
– Là rất lâu rồi, chắc cũng phải hai năm rồi ấy nhỉ? – Trình Trạch Sinh chỉ lên tầng – Kiếm chỗ nào nói chuyện, chỗ này đông người phức tạp.
Ông chủ Liên Cảnh Uyên dặn người bưng trà lên.
Anh ta đi trước dẫn đường, cho tới khi bước lên tầng hai rồi mới tò mỏ hỏi hôm nay cảnh sát Trình đến tìm anh ta có chuyện gì.
– Anh có quen ai tên Hà Nguy không?
Liên Cảnh Uyên gật đầu:
– Là đàn anh hồi đại học của tôi.
– Anh ta chết rồi.
– Trình Trạch Sinh kéo một chiếc ghế ra – Bị siết cổ chết, tôi tới tìm anh vì muốn tìm hiểu một số thông tin liên quan đến anh ta.
Sau khi ngồi xuống, Trình Trạch Sinh ngẩng đầu lên nhưng phát hiện Liên Cảnh Uyên sững người, đứng yên tại chỗ hồi lâu không cử động.
Gò má thanh tú của anh ta trắng bệch, anh ta khẽ hỏi:
– … Chuyện xảy ra khi nào?
– Trong đêm ngày mười bốn.
– Không thể thế được.
– Liên Cảnh Uyên cắn môi, giọng điệu chắc chắn – Một giờ đêm hôm đó anh ấy còn tới quán bar tìm tôi mà.
Giang Đàm đã chuẩn bị lên giường đi ngủ thì nhận được điện thoại của Trình Trạch Sinh:
“Trong dạ dày Hà Nguy có thành phần rượu không?”
“Không có, anh ta ăn cơm, chẳng phải trong báo cáo đã viết rồi hay sao?”
Trình Trạch Sinh đang xem báo cáo, đôi mày cau chặt:
“Đã xét nghiệm máu chưa? Chắc chắn không có đấy hả?”
“Cậu đang nghi ngờ trình độ chuyên môn của tôi đấy à?”, Giang Đàm khó hiểu, “Chẳng lẽ tôi không kiểm tra được có uống rượu hay không ư? Dù sao thì tôi cũng đã làm pháp y mười năm rồi đấy nhé!”
Trình Trạch Sinh vẫn không từ bỏ:
“Vậy thời gian tử vong thì sao? Tôi thấy anh viết là tầm ba giờ sáng, không đưa ra kết luận sai lầm đấy chứ?”
Giang Đàm ngồi bật dậy:
“Trình Trạch Sinh, tôi tức giận rồi đấy nhé.
Cậu đang sỉ nhục trình độ của tôi hả.
Hiện trường không điều hòa cũng không có đá lạnh.
Trên thi thể không có bất cứ dấu hiệu xử lý làm ảnh hưởng tới thời gian tử vong.
Tôi có thể lấy thanh danh mười năm trong nghề của tôi ra đảm bảo, không có sai lầm gì.”
“Tút, tút.” Đối phương đã cúp máy.
“Đệt, bị thần kinh à!” Giang Đàm cúp máy, tức giận trùm chăn ngủ.
Trình Trạch Sinh xem kỹ càng báo cáo khám nghiệm tử thi từ đầu tới cuối, còn cả báo cáo phân tích mẫu da, sau khi so sánh vẫn là DNA của Hà Nguy.
Nhưng trên người anh ta không có bất cứ vết cào tương ứng nào.
Trình Trạch Sinh khép báo cáo lại, lời nói của Liên Cảnh Uyên vẫn còn văng vẳng trong đầu hắn.
“Lúc ấy là một giờ, anh ấy uống say rồi tới quán bar tìm tôi.
Anh ấy rất buồn bã, chúng tôi nói chuyện một hồi, ba giờ anh ấy rời khỏi, tôi vẫn còn nhớ rất rõ ràng.”
Căn cứ vào lời khai của Liên Cảnh Uyên, làm thế nào thì Hà Nguy cũng không thể tới dinh thự và bị sát hại trong thời gian ấy được.
Không nhắc tới thời gian tử vong có sai lệch hay Liên Cảnh Uyên nhớ nhầm, vậy còn xây dựng hiện trường thì sao?
Sáng nay khi Trình Trạch Sinh phản bác lại Hướng Dương, trong lòng cũng suy đoán về hiện trường gây án.
Trên cổ Hà Nguy chỉ có một vòng dấu dây, không có vết thắt.
Hung thủ ra tay chính xác và tàn độc, muốn chí mạng thì nhất định phải dùng hết sức.
Cho nên dấu vết trên dây thừng là thứ phản ánh tình huống gây án chân thực nhất.
Dấu vân tay để lại trên dây thừng đều là những dấu vết không có thời gian che giấu cũng không muốn che giấu.
Nhưng kết quả giám định cho thấy, chúng đều thuộc về Hà Nguy.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Trình Trạch Sinh chưa thể xây dựng hiện trường gây án.
Dựa vào những chứng cứ này, hình ảnh duy nhất hiện lên trong đầu hắn chỉ có hình ảnh Hà Nguy tự siết cổ bản thân đến chết từ phía sau.
Vì vậy Trình Trạch Sinh mới bảo Nhạc Chính Khải tới hiện trường lần nữa, cố gắng tìm kiếm chứng cứ khác có thể lật đổ suy nghĩ này.
Tội ác bất khả thi.
Trình Trạch Sinh ngửa ra sau, dựa vào chiếc sofa nhỏ, ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Chắc chắn đã để lọt mất chứng cứ nào đó, trên thế giới này không thể có tội ác bất khả thi..