– Chi đội phó Trình, đây là kết quả kiểm tra.
Trạng thái tinh thần và tâm lý của anh đều rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì hết.
– Vậy chứng minh tôi không bị tâm thần phân liệt hay ảo tưởng ai đó đang nói chuyện với mình đúng chứ? – Trình Trạch Sinh cầm báo cáo gấp lại cẩn thận.
Dù sao hắn cũng chẳng hiểu đồ thị và mấy đường gấp khúc này, chỉ cần biết các giá trị đánh giá đều nằm ở mức bình thường là được.
Cố vấn Hồng gật đầu, trong trạng thái tinh thần bình thường, con người sẽ không xuất hiện ảo tưởng.
Chỉ khi thần kinh gặp vấn đề tại cơ quan và chức năng thì mới sinh ra ảo giác.
Trình Trạch Sinh vẫn luôn cho rằng trạng thái tinh thần của mình không có vấn đề gì, chưa từng coi sự tồn tại của Hà Nguy thành ảo giác của bản thân.
Nhưng căn cứ vào tinh thần phá án, hắn phải loại trừ tất cả các khả năng có thể xảy ra vì thế mới hẹn với cố vấn tâm lý, xác định tinh thần và tâm lý của bản thân hoàn toàn bình thường.
Những chuyện kỳ lạ cùng sự xuất hiện của Hà Nguy trong nhà đều là hiện thực khách quan.
– Tôi thấy gần đây Chi đội phó Trình nhiều áp lực quá, có thể uống Oryzanol, vitamin B, B để điều chỉnh.
– Cố vấn Hồng tốt bụng đề nghị.
– Không sao, tôi quen rồi.
– Trình Trạch Sinh cất báo cáo đi, trước khi đi còn thương lượng với cố vấn Hồng đừng báo cáo cuộc nói chuyện và nội dung kết quả kiểm tra cho Cục trưởng Hoàng.
Cố vấn Hồng nhạy bén tiêu hủy bản ghi chép thăm hỏi ngay trước mặt hắn.
Rời khỏi phòng cố vấn, Trình Trạch Sinh đến bệnh viện một chuyến lấy thuốc cho mẹ.
Đinh Hương không hổ danh xuất thân từ đoàn văn công, có hơn mười năm kinh nghiệm biểu diễn trên sân khấu, diễn kịch cũng phải tận tâm.
Không bị nhồi máu cơ tim mà vẫn nằm vật trên giường không chịu ngồi dậy, còn viết danh sách cho con trai bắt đi mua thuốc cùng với đồ, chiều phải về nhà ăn cơm.
Trình Trạch Sinh hết cách, chỉ đành làm theo.
Trước đây anh trai luôn đứng ra gánh vác chuyện phía bố mẹ.
Từ khi Trình Quyến Thanh hy sinh, trách nhiệm chăm sóc bố mẹ đều dồn lên vai hắn.
Việc nhà, việc nước, việc thiên hạ.
Việc nhà xếp đầu tiên, việc nhà không yên hắn cũng chẳng còn lòng dạ nào phá án.
Hà Nguy tạm biệt Liên Cảnh Uyên, chậm rãi đến cửa Tây khu nhà.
Sực nhớ ra chuyện gì đó, anh rẽ vào chỗ ban quản lý.
Xuất trình giấy tờ xong, Hà Nguy yêu cầu trích xuất camera ở bốn cổng khu nhà từ đến giờ chiều ngày .
Đáng tiếc không nhìn thấy bóng dáng người đàn ông mặc áo đen ra vào.
Nhân viên quản lý hỏi:
– Anh cảnh sát, có chuyện gì cần chúng tôi phối hợp không ạ?
Hà Nguy im lặng một lát, chậm rãi lắc đầu, nói cảm ơn xong bèn rời khỏi ban quản lý.
Anh đứng trước cổng khu nhà, quan sát cửa hàng và dòng người qua lại chỗ ngã tư đường.
Tối hôm qua anh đã cho người kiểm tra mấy con đường này, nhưng không nhìn thấy bóng dáng người đàn ông xuất hiện trong camera.
Sắc trời dần tối, vầng mặt trời đỏ rực chiếu xuống đầu con ngõ nhỏ kẹp giữa hai tòa nhà cao tầng phía đối diện.
Ánh chiều tà ấm áp mà chói mắt, khiến đôi mắt người ta cũng từ từ nhuốm màu đỏ hồng.
Bỗng dưng, Hà Nguy cảm thấy dường như anh đã từng nhìn thấy cảnh tượng này, tựa hồ ở một thời khắc nào đó anh cũng đứng ở nơi đây, nhìn chiều tà chốn xa xôi ấy.
Hiện tượng một sự việc nào đó “hình như quen thuộc” được gọi bằng một cái tên khoa học – Déjà vu.
Phần lớn giải thích về hiện tượng này đều thiên hướng đại não ghi nhớ sai lầm hoặc là cảnh tượng này đã từng xuất hiện trong mơ.
Trước đây Hà Nguy cũng từng gặp tình huống như vậy, nhưng cảm giác lần này có chút đặc biệt.
Chỉ trong nháy mắt ấy thôi, anh cảm thấy dường như đáng lẽ phải có một người đứng sóng vai ở đây, ngay bên cạnh anh.
Song người đó là ai?
Thành phố dần lên đèn, Hà Nguy quay về phòng khu Tương Lai.
Mở cửa ra, cảnh tượng trước mắt khiến anh vô cùng kinh ngạc.
Khắp nơi trong phòng đều dán bùa vàng, từ trong ra ngoài, từ phòng khách đến huyền quan, ít nhất cũng mấy chục lá.
Trần nhà cũng có gì đó khang khác.
Anh ngẩng đầu lên nhìn, ngay chính giữa cửa treo một chiếc kiếm tiền đồng to chừng bàn tay bằng dây thừng đỏ.
“…” Hà Nguy nghiêng đầu né chiếc kiếm tiền đồng.
Cúi đầu nhìn phát hiện dưới đất còn một đống tro tàn, có vẻ như là dấu vết còn sót lại của việc đốt bùa và lá bưởi.
Có người tới đây bắt ma à? Hà Nguy giật một lá bùa trên tủ giày xuống, bên trên vẽ bằng mực chu sa, còn là kiểu dùng để trấn cương thi thường thấy trong phim Hongkong, nét chữ mạnh mẽ, rất ra dáng một lá bùa.
Anh đi tới cầu thang, chỉ nhìn thấy bùa dán dọc theo cầu thang đi lên, trên tầng cũng không may mắn thoát khỏi.
Hà Nguy bước lên cầu thang, đối diện với cánh cửa phòng buộc cành đào bằng dây thừng đỏ, mép cửa còn gắn một chiếc gương bát quái to bằng bàn tay.
Vốn dĩ Hà Nguy còn có chút bực bội nhưng nhìn thấy thế này thì phì cười.
Mấy thứ linh tinh gì thế này? Trình Trạch Sinh thực sự coi anh là ma ư?
Ban đầu chính anh cũng cho rằng đối phương là hồn ma chết oan, song sau khi nghe bài giảng của Liên Cảnh Uyên, anh vỡ lẽ ra nhiều, anh cho rằng bản thân mình và “Trình Trạch Sinh” sống ở hai thế giới song song, cho nên có lẽ vụ án mạng mà hắn nói thực sự tồn tại và xảy ra ở thế giới kia.
Hơn nữa thân phận của Trình Trạch Sinh cũng khiến người ta thật tò mò.
Nghe giọng điệu của hắn có lẽ cùng ngành với anh, lẽ nào trùng hợp đến vậy, bọn họ đang điều tra án mạng của đối phương ở hai thế giới khác nhau?
Hà Nguy nhìn đống bùa vàng trên bàn, thở dài bất đắc dĩ.
Làm bẩn hết cả nhà, cũng may đang lúc cuối tuần, bằng không chẳng có thời gian thu dọn.
Lúc này, Trình Trạch Sinh đang vội vàng trở về căn hộ.
Nghe nói mẹ cố ý dụ hắn đi để cầu “cao nhân” tới “làm phép” đuổi oan hồn kia đi.
Hắn giật mình, cũng chẳng thèm ăn cơm tối, vội vàng cầm chìa khóa về nhà, trong lòng thấp thỏm: Đừng để Hà Nguy nhìn thấy cảnh tượng kia, chắc chắn anh ta sẽ vừa châm chọc vừa cằn nhằn cho mà xem.
Đáng tiếc là quá muộn.
Trình Trạch Sinh mở cửa phòng, trong nhà sạch sẽ không một hạt bụi, bùa vàng chất đống trên bàn ăn được chặn bằng chiếc kiếm tiền đồng, bên cạnh còn một cành đào.
Trình Trạch Sinh đã tưởng tượng ra cảnh tượng “hoành tráng” ban đầu trong căn hộ này.
Một xấp bùa dày thế kia, ít nhất phải dán kín mít từ trên xuống dưới khiến người ta sinh ra chứng Trypophobia mới dừng?
(Hội chứng sợ lỗ (Trypphobia) là cảm giác ghê sợ hay sợ hãi khi nhìn thấy các lỗ.
Những người có cảm giác khó chịu khi nhìn vào các bề mặt có các lỗ nhỏ tụ gần nhau.
Chẳng hạn như phần đầu của hạt sen hoặc thân quả dâu tây có thể gây ra sự khó chịu ở những người mắc hội chứng này.)
Cửa kính ngăn với phòng bếp đang đóng, máy hút mùi kêu ro ro.
Trình Trạch Sinh sững người, xem ra là tốn tiền mời đạo sĩ rồi, Hà Nguy vẫn còn ở đây này.
Còn đang trong bếp nấu đồ kia kìa.
Xuất phát từ phép lịch sự, Trình Trạch Sinh cảm thấy cần phải nói tình huống cụ thể bèn mở cửa ra:
– Ừm…
“Cạch!”
Cửa kính mờ của phòng bếp vừa mới kéo ra một nửa đã bị đóng lại.
Trình Trạch Sinh ngơ luôn, anh ta đang tức giận hay sao?
Hà Nguy đang làm sủi cảo chiên trong bếp, bởi vì tiếng máy hút mùi quá lớn, anh không nhận thấy Trình Trạch Sinh bước vào, đến khi hắn mở cửa bếp ra anh mới phát hiện.
Trong bếp toàn mùi dầu mỡ, để lan sang phòng khách làm ố tường thì không hay, vì thế Hà Nguy nhanh tay kéo cửa lại, có chuyện gì làm sủi cảo xong tính sau.
Trình Trạch Sinh đi tới đi lui trong phòng khách.
Mặc dù Hà Nguy đúng là ma, ngày hôm qua hắn còn hi vọng Hà Nguy sớm đi đầu thai, nhưng chuyện bố mẹ nhúng tay thì tính chất hoàn toàn khác.
Giống như khi còn nhỏ, hai đứa trẻ đánh nhau dựa vào bản lĩnh của mình, vậy mà trong đó một đứa lại gọi phụ huynh tới, vậy còn đánh đấm gì được nữa? Khác nào tự vả mặt mình không?
Đó chính là cảm giác của hắn lúc này, hắn đứng ngồi không yên.
Khi tức giận thì hồn ma thường làm gì nhỉ? Không biết trên Baidu với Zhihu có ai có thể đưa cho hắn lời giải đáp chuyên nghiệp hay không?
Hà Nguy tắt máy hút mùi, bưng đĩa sủi cảo vàng óng ra phòng khách, sau đó vào bếp làm đồ chấm.
Trình Trạch Sinh còn đang rối rắm rốt cuộc ma nam sẽ giận dỗi cỡ nào, trên bàn nháy mắt xuất hiện một đĩa sủi cảo chiên, tiếng máy hút mùi cũng dừng.
Trình Trạch Sinh ngơ ngác… Làm cho hắn ăn sao?
– Hà Nguy, anh có đây không?
Phòng khách rất yên tĩnh, Trình Trạch Sinh đợi ba phút, Hà Nguy chẳng hề đáp lại, còn đĩa sủi cảo chiên trên bàn tỏa ra mùi thơm nức mũi dụ dỗ dạ dày hắn.
Trình Trạch Sinh vô thức vươn tay sờ mặt mình.
Mặc dù hắn luôn biết rõ gương mặt của mình có sức sát thương không tầm thường với già trẻ lớn bé, nhưng không ngờ với hồn ma cũng có tác dụng ấy, dường như hắn đã tăng thêm tri thức kỳ quái nào đó.
Hà Nguy làm cho hắn ăn sao? Bằng không với tính cách của Hà Nguy, nếu không muốn hắn chạm vào đồ đã sớm tuyên bố chủ quyền rồi.
Sủi cảo chiên vàng óng, hình thù đáng yêu, dạ dày của Trình Trạch Sinh lên tiếng biểu tình, yêu cầu chủ nhân của nó mau nuốt món tế phẩm sẵn có kia vào bụng.
Trình Trạch Sinh cũng chẳng đấu tranh tâm lý gì cho cam, tức tốc nhón một miếng sủi cảo chiên cho vào miệng, nuốt vào bụng rồi mới cảm thấy chột dạ.
Trong nhà im ắng, không biết Hà Nguy đã chạy đi đâu, chưa biết chừng đang đứng bên bàn nhìn hắn.
– … Tôi ăn nhé? – Trình Trạch Sinh hỏi một câu rồi bước vào bếp cầm ra đôi đũa.
Hà Nguy đang ở trong bếp nghiên cứu xem pha chế đồ chấm gì.
Lý do anh ở trong bếp mãi chưa ra là vì tìm kiếm công thức đồ chấm vừa ngon lại vừa có thể ăn.
Nói ra cũng thảm, thể chất dị ứng của Hà Nguy khiến cho anh ăn gì cũng phải nghiên cứu kỹ thành phần, dần dà tạo thành thói quen muốn ăn thì lăn vào bếp.
Anh dị ứng với hầu hết các loại tương đậu trên thị trường, cho nên tự mình pha chế sẽ yên tâm hơn.
Trình Trạch Sinh đang hưởng dụng sủi cảo chiên, một lần ăn liền hai cái.
Không thể không nói tay nghề của Hà Nguy rất được, mặc dù chỉ là đồ ăn nhanh, nhưng chiên cũng cần phải có tay nghề, vào hắn chắc chẳng thể chiên sủi cảo giòn đến thế.
Hắn càng tò mò về Hà Nguy hơn: Rốt cuộc mục đích anh ta đến nhà mình là gì? Giúp dọn dẹp nhà cửa rồi còn nấu cơm, chẳng khác nào nàng tiên ốc.
Nếu như tan làm về nhà đều có cơm canh nóng hổi, không cần phải ăn mì gói nữa, vậy nuôi Hà Nguy cũng không thành vấn đề.
Suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, Trình Trạch Sinh sặc luôn, hắn ho mạnh mấy tiếng.
Trình Trạch Sinh buông đũa xuống, người ta nuôi quỷ để cầu tài cầu quyền thế, hắn nuôi ma nam để giặt quần áo nấu cơm.
Quá kinh khủng, không thể tưởng tượng được.
Hà Nguy phải mất mấy phút mới pha xong được một đĩa tương ớt dầu vừng tỏi băm thơm phức, phấn khởi bước ra ngoài, nhưng lại nhìn thấy đĩa sủi cảo chiên chỉ còn thừa ba cái.
“…”
Hà Nguy nổi giận.
Trình Trạch Sinh đang định lên tầng, chợt cảm thấy sau lưng lạnh toát như có luồng gió âm thổi qua.
Cửa phòng bếp đóng lại cái “rầm”.
Lần này âm thanh vô cùng vang dội, khiến Trình Trạch Sinh cũng hoảng loạn.
Hắn nhanh chóng nhận ra mình làm sai rồi, nghĩ lại đúng là hắn sai thật, ai quy định nấu xong cơm không thể đi dạo một vòng rồi mới về ăn đâu?
Hà Nguy lạnh lùng mở tủ lạnh, lấy bánh bao đông lạnh ra, đổ dầu, cho vào chiên.
Hiếm khi anh mới bị chọc tức thế này, đối diện với một người không nhìn thấy, không đánh được, mắng cũng chẳng ai nghe, anh chỉ đành nuốt cục tức lại tự gặm nhấm một mình.
Mặc dù chỉ mới ở chung một tuần ngắn ngủi nhưng Hà Nguy có thể cảm nhận được rõ ràng Trình Trạch Sinh ở thế giới kia khác một trời một vực so với nghệ sĩ dương cầm ở thế giới này.
Trong thế giới này, hắn là một nhà nghệ thuật dịu dàng nho nhã, ở thế giới kia thì sao? Ăn chực, uống chực, da mặt dày sắp thành cái dạng không biết xấu hổ như Sùng Trăn rồi.
Mười lăm phút sau, bánh bao chiên ra lò, Hà Nguy không định cầm ra nữa, giải quyết luôn trong bếp.
Một tay anh cầm đũa, tay kia cầm đĩa tương, miệng ngậm bánh bao.
Quay người mới phát hiện trên cửa kính có thêm một tờ giấy.
“Xin lỗi.”
Hà Nguy lười để ý, chỉ muốn nhanh chóng lấp kín bụng, lát nữa có chuyện cần làm.
Qua một lát, Hà Nguy bước ra khỏi bếp, cầm theo tờ giấy.
Nghe thấy tiếng nước vọng ra từ phòng tắm, anh mở cửa bước vào.
Trình Trạch Sinh đang gội đầu, qua dòng nước vòi hoa sen, chỉ thấy trên cánh cửa kính phủ kín hơi nước xuất hiện từng chữ.
“Tắm xong ra phòng khách, tôi có việc tìm cậu.”.