Thành Ái Nguyệt xách vali vật chứng đi theo sau Hướng Dương và Trình Trạch Sinh đến tòa dinh thự nằm ẩn sâu trong rừng núi âm u.
Bọn họ mặc đồ bảo hộ chuẩn bị vào hiện trường, Thành Ái Nguyệt tò mò hỏi:
– Chi đội phó Trình, tại sao tự dưng anh lại nghĩ tới chuyện có tàn dư thuốc súng?
Hướng Dương đứng cạnh cũng tò mò nhìn Trình Trạch Sinh, hắn chỉ đành ho một tiếng:
– Trưng cầu ý kiến một người bạn, người đó nói vậy.
– Ồ, ồ, ồ anh Trình đẹp trai cũng phải tìm sự trợ giúp bên ngoài à? Ngạc nhiên thật, ngạc nhiên thật.
– Thành Ái Nguyệt cười tít mắt – Anh biết không, biệt danh mà mấy người trong cục chúng ta thầm đặt cho anh là “Vô Tình” của tứ đại danh bổ.
– Tại sao?
– Bởi vì anh không chấp nhận lòng tốt của ai, không bao giờ cầu xin người khác, đúng là vô tình.
Trình Trạch Sinh không muốn nhiều lời, chỉ vào sofa:
– Đối tượng trọng điểm là nó, kiểm tra kỹ càng các khe và cả bên trong nữa.
Bắt đầu công việc, Hướng Dương đứng ở bên cạnh giơ màn hình nhỏ, Thành Ái Nguyệt nắm kính hiển vi cầm tay, di chuyển trên bề mặt sofa.
– Đều là bụi, nấm mốc, sợi bông mảnh, vết ố… chậc, sofa bẩn tới mức khiến toàn thân tôi nổi da gà.
– Thành Ái Nguyệt mỉm cười với Hướng Dương – Này bạn nhỏ, có muốn phóng to tỉ lệ lên xem vi sinh vật hoạt động thế nào không?
Da dầu Hướng Dương tê dại, cậu ta vội vàng từ chối.
Nhớ tới những con trùng nhỏ mắt thường không nhìn thấy được, da gà da vịt cậu ta nổi hết cả lên, có một số thứ không biết sẽ không để ý đến nó.
– Ồ? Ở đây có những viên nhỏ màu đen xám, anh đẹp trai lật hộ cái đệm này lên xem với.
Trình Trạch Sinh nhấc một tấm đệm lót sofa hình vuông lên.
Thành Ái Nguyệt quỳ trên sofa, đầu kính hiển vi quét qua kẽ sofa.
Những hạt màu đen xám lẫn với bụi sofa có vẻ không rõ ràng, nhưng dưới kính hiển vi phóng đại vô số lần, những hạt đó vẫn thể hiện trạng thái kết cấu khác với bụi bặm bình thường.
– Phân bố tập trung chủ yếu trên bề mặt, một số rơi vào kẽ sofa.
Thoạt nhìn trạng thái và màu sắc rất giống hạt thuốc súng chưa cháy hết, cụ thể là gì thì vẫn phải lấy về phân tích thành phần trong phòng thí nghiệm.
Chuyên viên giám định như Thành Ái Nguyệt còn nói giống, vậy thì ít nhất có thể khẳng định tới % là tàn dư của một vụ bắn súng.
Hướng Dương ngạc nhiên không thôi:
– Không ngờ có thật! Chi đội phó Trình, bạn của anh là ai vậy ạ? Sao mà đỉnh thế?
– Đúng vậy, em cũng rất tò mò.
– Thành Ái Nguyệt lấy thiết bị hút tĩnh điện ra, hút vật chứng sót lại – Rốt cuộc tại sao người đó đoán được ra nhỉ? Ở hiện trường không có dấu vết sử dụng súng ống, ai mà nghĩ tới mức độ này cơ chứ?
Trình Trạch Sinh không trả lời, hắn không thể nói với bọn họ rằng thế giới bên cạnh xảy ra vụ bắn súng được? Chỉ đành bảo bọn họ nhanh tay mang về Cục kiểm nghiệm và phân tích thành phần.
Bây giờ chỉ có thể đưa ra khả năng hiện trường của hai thế giới song song gộp lại với nhau, tất cả phải chờ có kết quả phân tích sau đó so sánh với báo cáo bên Hà Nguy, xác định xem có chung thành phần không mới có thể đưa ra kết luận.
– Đúng rồi, quần áo của Hà Nguy chưa làm giám định dấu vết của thuốc súng phải không?
Thành Ái Nguyệt lắc đầu:
– Chưa làm, áo sơ mi của anh ta rất sạch sẽ.
Nếu như phát hiện hạt thuốc súng thì chắc chắn đã báo cáo cho anh ngay rồi.
Trong báo cáo khám nghiệm tử thi của Hà Nguy không ghi tay anh ta có tàn dư thành phần của thuốc súng, dầu súng hay vụn kim loại.
Trình Trạch Sinh tin tưởng Giang Đàm sẽ không bỏ sót thứ này.
Hai lần khám nghiệm tử thi cẩn thận tỉ mỉ, đến chuyện khi còn nhỏ Hà Nguy bị thương ở mắt cá chân còn tìm ra chứ đừng nói đến dấu vết rõ ràng như vậy.
Nếu như hiện trường của hai thế giới thực sự có liên quan đến nhau, vậy thì rốt cuộc Hà Nguy đã chết đóng vai trò gì trong vụ án giết người bằng súng?
Lấy xong vật chứng của vụ bắn súng còn sót lại trên sofa, nhóm người Trình Trạch Sinh tiếp tục tìm kiếm cẩn thận ở từng góc tường phòng khách và những ngóc ngách khác, cuối cùng chỉ tìm được rất ít hạt thuốc súng và mảnh vụn kim loại.
Lần theo hướng của những dấu vết ấy, vừa hay lại hướng về chỗ dấu chân chồng lên nhau trong phòng khách.
Ngoại trừ những thứ còn sót lại kia ra, không tìm thấy bất cứ dấu vết nào có liên quan tới một vụ bắn súng, bao gồm cả sân vườn ngoài dinh thự và sau núi.
Cho cảnh khuyển tới hai lần, khứu giác của chúng phát triển hơn người rất nhiều song vẫn không tìm được manh mối liên quan.
– Tối nay có thể phân tích xong thành phần không? – Trình Trạch Sinh hỏi.
– Thưa anh, anh nhìn xem bây giờ đã là mấy giờ rồi.
Lần trước em đã nói pha cà phê cũng không nhanh như vậy.
– Thành Ái Nguyệt tháo găng tay xuống, phàn nàn – Hay em nhường phòng thí nghiệm cho anh luôn nhé, xem anh làm bao lâu thì ra.
– Ờ.
– Trình Trạch Sinh tháo găng tay vứt vào trong túi rác – Vậy hôm nay tăng ca đi, vất vả rồi.
Mặt Thành Ái Nguyệt biến sắc, lời hỏi thăm ông bà ông vải đến bên miệng lại trở thành hừ hừ:
– Em biết rồi, anh yên tâm đi.
Chỉ cần có báo cáo, cho dù rạng sáng đi nữa em cũng sẽ báo cáo ngay!
Trình Trạch Sinh chẳng quan tâm, bây giờ hắn ngủ muộn, rạng sáng có là gì? Rạng sáng hắn còn thảo luận vụ án với “bạn” kìa.
Hà Nguy và Sùng Trăn đứng trước ngã từ đường, đối diện là một cửa hàng tổng hợp, phía trên treo một màn hình tinh thể lỏng lớn phát quảng cáo liên tục.
Bọn họ đợi năm phút mới thấy quảng cáo đại diện thương hiệu đồng hồ nổi tiếng của Trình Trạch Sinh.
Sùng Trăn thấy xong thì càng tán đồng suy đoán của Hà Nguy.
Khi ấy Trình Quyến Thanh chuẩn bị rời khỏi, song đúng lúc đến quảng cáo của Trình Trạch Sinh cho nên nán lại mấy giây, đợi quảng cáo kết thúc mới đi.
Hà Nguy ngẩng đầu nhìn màn hình, thản nhiên nói:
– Mặc dù hai anh em nhà họ không lớn lên cùng nhau nhưng tình cảm không tệ.
– Đúng vậy, trong giai đoạn trốn chui trốn lủi, ngoài mua những thứ cần thiết trong sinh hoạt, có thể không ra khỏi nhà thì không cần phải ra khỏi nhà.
Chẳng ngờ anh ta còn dừng lại lâu như vậy chỉ vì xem được đoạn quảng cáo của em trai trên phố.
Hà Nguy cười cười:
– Ông là con một, không thể hiểu được điều này đâu.
Sùng Trăn nghiến răng nghiến lợi, chẳng phải chỉ có một đứa em trai thôi sao? Suốt ngày nhắc tới làm như chuyện đáng khoe khoang lắm vậy.
Chuyện này cũng chẳng trách, Hà Nguy vô cùng lãnh cảm với chuyện tình cảm nam nữ, bạn bè cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, chỉ có tình thân mới quan trọng nhất.
Từ nhỏ bố mẹ anh đã ly hôn, anh theo mẹ còn em trai theo bố.
Cho dù lớn lên ở hoàn cảnh khác nhau nhưng tình cảm hai anh em chẳng hề nhạt đi mà ngược lại vì khoảng cách mà càng thêm rất trân trọng lẫn nhau.
Bọn họ đi theo tuyến đường mà Trình Quyến Thanh đi, tới một ngõ nhỏ chật hẹp.
Hai quán tạp hóa ở hai bên đầu ngõ nhỏ, hai người trông cửa hàng đều là người già tóc bạc trắng, đeo kính lão đọc báo, sẽ chẳng để ý những người đi ngang đây, chỉ khi có người đến mua hàng mới ngẩng đầu lên.
Hà Nguy quan sát ngã tư đường thưa thớt hơi người, tuyến đường Trình Quyến Thanh lựa chọn rất chính xác, con đường này không có đèn xanh đỏ, hai đường hai bên cũng không có camera.
Phải đi hơn trăm mét về phía trước, ra ngoài đường lớn mới đông hơn.
Huống hồ còn có hai cánh cửa nhỏ nhìn như thể do cư dân tự xây dựng hướng về hai khu nhà.
Đường đi của Trình Quyến Thanh càng trở nên phức tạp hơn.
Có khả năng ra khỏi đây từ ba con đường này, có khả năng bước vào khu nhà và ra khỏi bằng cánh cửa khác, hoặc còn có khả năng sống ở đây nên về thẳng nhà luôn.
– Lần trước tôi xem camera còn cảm thấy Trình Quyến Thanh giống phường trộm cắp.
– Sùng Trăn nhìn xung quanh – Ông nhìn xem, hiện tại còn tìm được mấy ngã tư trống trải thế này, chẳng có lấy một cái camera nào, tôi cũng phục luôn.
– Vậy ông nên đến Sở Giao thông và Ban quản lý thành phố phản ứng rằng bố trí camera không đến nơi đến chốn, giúp phần tử tội phạm có cơ hội chạy thoát.
– Hà Nguy thuận miệng nói đùa, chỉ sang hai bên đường nói – Ông cảm thấy anh ta sẽ đi hướng nào?
– Tôi đoán thế nào được, bên đây đi.
– Sùng Trăn chỉ bừa vào bên trái.
– Tôi cảm thấy là bên này.
– Hà Nguy đi về bên phải.
Sùng Trăn đi theo sau:
– Tại sao ông lại nghĩ như vậy?
Hà Nguy chỉ cười không nói cũng không vội trả lời.
Chờ đến ngã tư đường tiếp theo, Sùng Trăn ngẩng đầu lên nhìn, trên tòa nhà đối diện có một phòng tập thể hình, chính là phòng tập mà Hà Nguy đã khoanh vùng và cho người canh chừng, anh ta vỗ trán:
– Đệt! Tại sao tôi lại không nghĩ ra chứ? Tấm bản đồ đó còn là của tôi đưa cho ông.
– Đây cũng chính là lý do tại sao tôi chỉ phá án trong ba ngày mà ông phải cần đến một tuần.
– Hà Nguy cười nho nhã – Hơn nữa lần trước ở nhà Trình Trạch Sinh, ông đã hỏi tôi tại sao biết được quyển sách ấy có vấn đề đúng chứ?
– Tại sao?
– Bởi vì độ dày của quyển “Quỷ Cốc Tử” ấy khác thường.
Trong nhà tôi cũng có một quyển.
“…”
Sùng Trăn lắc đầu thở dài.
Thôi bỏ đi, bại dưới tay Hà Nguy chẳng phải chuyện thường hay sao? Sau khi người đàn ông này vào Cục thành phố, không có vụ án nào không phá được, Conan cũng phải bái phục, dù sao cũng chưa từng thấy Conan khám nghiệm tử thi bao giờ nhưng Hà Nguy lại khám nghiệm rất giỏi.
Có hai đồng nghiệp đang ngồi trong xe theo dõi gắt gao phòng tập.
Sùng Trăn bảo bọn họ lái xe xa chút, rồi thì xuống xe ngồi sang quán cà phê phía đối diện.
Làm việc kiểu gì thế không biết? Không thấy cả con đường này chỉ có mỗi xe của bọn họ thôi sao? Sợ người ta không biết có người đang theo dõi đấy à?
Hà Nguy lên phòng tập thể hình, xuất trình giấy tờ xong, anh đặt tấm ảnh của Trình Quyến Thanh lên quầy lễ tân rồi hỏi:
– Đã từng nhìn thấy anh ta chưa?
Lễ tân nhìn chằm chằm tấm ảnh hồi lâu, mỉm cười xin lỗi:
– Hình như chưa từng nhìn thấy.
– Anh ta cao trên mét tám, vóc dáng hơi gầy, bình thường hay đeo khẩu trang và kính râm.
Phòng tập thể hình của mọi người chưa từng có vị khách nào như vậy ư?
– Ồ, hình như có một người, nhưng không phải khách mà tới chỗ chúng tôi gặp thầy Đinh.” – Lễ tân nhấc điện thoại lên – Tiểu Manh, gọi thầy Đinh ra lễ tân có người gặp.
Năm phút sau, một người đàn ông đầu đinh mặc quần đùi áo ba lỗ, thân hình vạm vỡ bước ra.
Hà Nguy giơ thẻ cho anh ta xem:
– Làm phiền rồi, tôi chỉ hỏi anh mấy câu, sẽ kết thúc nhanh thôi.
Trong khoảng thời gian Sùng Trăn đứng dưới tầng hút hết một điếu thuốc, Hà Nguy bước xuống vỗ vai anh ta:
– Mang bản đồ không?
– Hỏi nhanh vậy à?
Sùng Trăn rút bản đồ trong túi ra.
Hà Nguy móc bút đánh dấu thêm vài điểm, Sùng Trăn liếc mắt nhìn:
– Đây là gì?
– Trình Quyến Thanh dùng thân phận giả, lấy tên “Mã Quảng Minh”.
Đã quen biết huấn luyện thể hình riêng này chừng nửa năm.
Anh ta bảo hai người đã từng uống rượu với nhau mấy lần, chơi mấy ván quyền anh, nhưng tháng này thì không thấy Trình Quyến Thanh xuất hiện.
Gọi điện thì tắt máy, Wechat không liên lạc được.
Hà Nguy nối những điểm này lại với nhau, cuối cùng tạo thành một điểm giao: Khu Hồ Đào Lý.
Sùng Trăn cầm điện thoại gọi ngay cho Hồ Tùng Khải bảo anh ta và Vân Hiểu Hiểu kiểm tra trong khu Hồ Đào Lý xem có ai tên “Mã Quảng Minh” không.
Cúp máy xong, Sùng Trăn cảm thán:
– Ông đến một chuyến có tác dụng thật đấy, chỉ một lát đã rút gọn phạm vi thành một khu nhà.
Hà Nguy cất bản đồ đi, bảo anh ta đừng vui mừng quá sớm.
Đã qua mấy ngày kể từ lúc xảy ra vụ án, không rõ Trình Quyến Thanh có nhân cơ hội này chuyển đi hay không.
Trình Trạch Sinh chết, chắc chắn chuyện kho vũ khí sẽ bại lộ, nếu anh ta lường trước được điều này thì có khả năng đã chạy ra nước ngoài mất rồi.
Sùng Trăn xoa cằm, suy tư mấy giây rồi khẳng định chắc chắn:
– Không đâu.
Chắc chắn anh ta sẽ không rời khỏi đây.
– Tình cảm của hai anh em không tệ, Trình Trạch Sinh đã chết, anh ta sẽ chưa đi ngay đâu..