Sau khi biết được khả năng thời gian và không gian nơi tòa dinh thự chồng lên nhau, Hà Nguy và Trình Trạch Sinh không thể không xem xét lại tất cả những chứng cứ mình nắm trong tay, phán đoán đâu mới chính là manh mối thuộc về vụ án của mình, đâu là thứ đến từ thế giới bên kia do hiện tượng chồng không gian.
– Cậu cảm thấy hai vụ án này xảy ra đồng thời hay tách riêng? – Hà Nguy hỏi.
– Có khả năng là một vụ án liên hoàn.
Trình Trạch Sinh khoanh ra những điểm tương đồng trong báo cáo khám nghiệm hiện trường, có rất nhiều điểm trùng hợp.
Theo như suy đoán của hắn thì vụ nổ súng diễn ra trước sau đó mới tới vụ siết cổ.
Hắn lau sạch hai chỗ, vẽ phác họa một hình hiện trường đơn giản.
Vị trí thi thể và dấu vết của hai thế giới đều được thể hiện trên hình.
– Anh nhìn xem, nếu như đây là hiện trường đầu tiên, ghép cả hai lại thì cảnh tượng hẳn là hung thủ giết Trình Trạch Sinh trước sau đó vật lộn với Hà Nguy, sau đó giết luôn anh ta.
– Logic bình thường là vậy, nhưng có một số vấn đề mấu chốt vẫn chưa rõ ràng.
– Hà Nguy cầm bút khoanh tròn vào hai vùng dấu chân, đưa ra nghi vấn – Ví dụ như những dấu chân này thực sự do có hai người đồng thời xuất hiện ở hiện trường hay mỗi người bọn họ đơn độc bước vào trong thế giới của riêng mình, sau đó dấu chân chồng lên nhau dẫn tới cảnh tượng giả.
Điểm này rất quan trọng, có tác dụng quyết định trong việc phán đoán số người có mặt ở hiện trường.
Trình Trạch Sinh cầm tờ giấy in dấu giày có kẹt viên đá nhỏ lên, so sánh với dấu giày không trọn vẹn lấy được từ bãi cả trăm người giẫm.
Phát hiện mặc dù hình dạng lớn nhỏ đều khớp nhưng dấu giày không hoàn chỉnh kia không bị kẹt viên đá và hoàn toàn khớp với dấu giày của người chết Hà Nguy.
– Hình như dấu giày bên anh là từ hiện trường bên tôi chuyển sang.
Hà Nguy tạm thời không phát biểu ý kiến, vẫn giữ nguyên thái độ nghi ngờ.
Trình Trạch Sinh khoanh vùng chỗ dấu giày hỗn loạn tương đồng:
– Rõ ràng đây là dấu vết của vật lộn, cũng thuộc về vụ án của tôi.
Có thể xây dựng lại hệ thống động tác hoàn chỉnh của hung thủ và người bị hại, chứ không phải kết quả của không gian chồng lên nhau.
– Trước mắt chỉ mình vùng này có thể khẳng định chắc chắn, những chỗ khác đều chưa thể đưa ra kết luận.
– Hà Nguy vẽ một người que ở cạnh thi thể Trình Trạch Sinh.
– Sau khi Trình Trạch Sinh bị bắn, dấu máu phun ra có một khoảng trắng, ban đầu tôi nghi ngờ bên cạnh có người thứ ba cản lại vết máu bắn ấy.
Hiện tại cũng không chắc chắn thực sự có người đứng đó hay Hà Nguy ở bên cậu vừa hay đứng ở vị trí ấy, hình thành nên vật cản trong suốt mới tạo thành khoảng trắng kia.
– Tôi vẫn thiên về suy nghĩ thực sự có người thứ ba hơn chứ không phải do hiệu quả của không gian lồng ghép.
– Trình Trạch Sinh so sánh dấu giày kẹt đá với những dấu giày khác – Dấu vết này phát hiện thêm trong vụ án của tôi, khi ấy tôi suy đoán là của người thứ tư có mặt ở hiện trường.
Nhưng nếu như nhìn theo góc độ từ bên anh thì người kia và Trình Trạch Sinh cùng vào dinh thự, Trình Trạch Sinh bị bắn chết, người kia cũng đứng ngay bên cạnh.
– Vậy suy đoán theo logic của cậu thì tôi và Trình Trạch Sinh của thế giới này cùng đi vào mới hợp lý? – Hà Nguy lắc đầu cười – Không thể nào, cậu có biết khi Trình Trạch Sinh tử vong thì tôi đang làm gì không? Tôi còn đang phá vụ án giả ma khác, vừa mới bắt được nghi phạm, nửa đêm đã nhận được điện thoại báo rằng xảy ra án mạng ở dinh thự.
Trình Trạch Sinh không nghi ngờ Hà Nguy, nhưng Hà Nguy có một người em trai sinh đôi, điểm này không thể bỏ qua được.
Hà Lục bên này không có thời gian gây án, vậy khả năng là Hà Lục bên kia, vừa hay anh ta cũng quen biết Trình Trạch Sinh, cũng có thể hai người bước vào dinh thự cùng nhau.
Hà Nguy im lặng, chậm rãi lắc đầu: “Hà Lục sẽ không làm thế đâu, tôi rất hiểu cậu ấy.
Ở trước mặt tôi cậu ấy không nói dối nổi, nếu xảy ra chuyện như thế chắc chắn sẽ không giấu nổi.”
Trình Trạch Sinh không biết Hà Lục phía bên kia là dạng người thế nào, nhưng tính cách của Hà Lục bên này rất khó chịu, điểm chung duy nhất có chăng là không thể giấu nổi chuyện, nghĩ gì đều viết hết trên mặt.
Hôm nay tam quan của hai tay phá án cừ khôi bị tổn thương thêm lần nữa.
Tất cả suy luận ban đầu đều bị đánh vỡ, tất cả đều cần thiết lập lại từ đầu.
Từng câu đố khó giải nối tiếp nhau, thêm sự gia nhập của một thế giới khác, hướng đi càng đa dạng và phức tạp hơn nhiều.
Rõ ràng dinh thự kia cũng là một điểm giao, nhưng không biết sức mạnh thần bí nào mới khiến dấu vết của hai thế giới lồng ghép vào nhau và chuyển sang thế giới kia.
Huống hồ trạng thái nguyên tử của những vật chứng mang khỏi dinh thự đều không bị phá vỡ.
Tình huống ổn định hơn phòng rất nhiều.
Hà Nguy suy nghĩ một lát, búng tay cái “chóc”:
– Mười hai giờ ngày mai, tôi đến dinh thự, cậu cũng đi.
– …Thuộc tính ở nơi đó có giống như ở đây không? Làm sao anh chắc chắn có thể đối thoại?
– Chính vì không rõ nên mới phải đi kiểm chứng.
– Hà Nguy đứng dậy, đặt bút về chỗ cũ – Nếu trạng thái của dinh thự ổn định hơn nơi đây, biết đâu tôi lại nhìn thấy cậu thì sao?
Khu Hồ Đào Lý.
Vân Hiểu Hiểu và cảnh sát thuộc Đồn Cảnh sát trên đường Thuận Hà gõ cửa phòng , tòa , khu .
Một người đàn ông mặc áo ba lỗ quần đùi ra mở cửa, đầu tóc như ổ gà, mắt tèm lem buồn ngủ:
– Có chuyện gì đấy?
– Đăng ký hộ khẩu thường trú, mời anh phối hợp.
– Cảnh sát bước vào trong, Vân Hiểu Hiểu cầm theo bản đăng ký hộ khẩu bước vào theo.
Hồ Tùng Khải đứng bên ngoài như một vị thần giữ cửa.
Người đàn ông đưa thẻ căn cước ra để đăng ký, cảnh sát hỏi:
– Anh là chủ nhà hả?
– Không phải, tôi thuê.
– Ở một mình à?
– Còn một người bạn cùng phòng nữa, nhưng khoảng thời gian này không thấy anh ta về nhà, cũng không trả phòng, không biết có chuyện gì xảy ra rồi.
Vân Hiểu Hiểu ngẩng đầu:
– Bạn cùng phòng anh tên gì?
– Mã Quảng Minh thì phải? Chắc là thế.
– Người đàn ông ngáp một cái – Chúng tôi không nói chuyện nhiều với nhau, tôi đi làm ca ngày còn anh ta luôn ra ngoài vào buổi tối, không chạm mặt nhau.
– Ồ, anh ta chuyên làm ca đêm hả.
– Cảnh sát hỏi.
– Ai biết được, hình như anh ta không cần đi làm, có người nuôi.
– Người đàn ông lập tức phấn chấn tinh thần, nháy mắt – Vừa cao vừa gầy, trông khá đẹp trai, chẳng khác nào ngôi sao nổi tiếng hết.
Tôi hoài nghi anh ta làm cái đó.
Vân Hiểu Hiểu ngơ ngác:
– Cái đó là cái gì?
– Thì là cái đó đó! Bên nhật gọi là “ngưu lang”, còn bên ta gọi là “vịt”.
– Anh nhắc tôi mới nhớ.
Một người bạn của tôi nói thường xuyên nhìn thấy một anh đẹp trai ở gần đây, phong độ, khí chất ngời ngời, đẹp trai tới mức người ta nhìn thấy thì mềm cả chân. – Vân Hiểu Hiểu mở tấm ảnh lưu trong điện thoại ra, người đàn ông nhìn thấy lập tức kêu lên – Đúng, đúng, đúng, chính là anh ta! Tôi đã nói anh ta không phải dạng đứng đắn gì rồi mà, chắc chắn chuyên vào quán bar câu phú bà.
Vân Hiểu Hiểu mỉm cười, quay đầu đưa mắt ra hiệu cho Hồ Tùng Khải: Tìm được rồi!
– Nhà vệ sinh ở đâu vậy? – Hồ Tùng Khải hỏi.
Người đàn ông chỉ vào bên trong, Hồ Tùng Khải gật đầu đưa mắt ra hiệu cho Vân Hiểu Hiểu, bảo hai người họ tiếp tục lựa lời nói chuyện, anh ta vào trong xem thử.
Hồ Tùng Khải mượn cớ đi vệ sinh, tới căn phòng đối diện phòng người đàn ông.
Anh ta khẽ vặn tay nắm cửa, mùi ẩm mốc bao ngày ùa ra ngoài, từ đó thấy được ít nhất nửa tháng nay Trình Quyến Thanh không về nhà.
So với căn phòng lộn xộn của người đàn ông đầu tổ quạ, phòng Trình Quyến Thanh ngăn nắp hơn nhiều.
Quần áo trong tủ không nhiều, dường như đã được thu dọn mang đi.
Có lẽ sau khi Trình Trạch Sinh xảy ra chuyện, anh ta đã dự cảm thấy sớm muộn cũng bị cảnh sát tìm được, cho nên tạm thời tìm một nơi nào đó tránh bão.
Trên bàn bày mấy tờ rơi.
Hồ Tùng Khải nhét toàn bộ vào túi áo.
Anh ta kéo ngăn tủ ra nhìn, bên trong có mấy quyển sách liên quan đến triết học, bên dưới là quyển từ điển dày cộp.
Hồ Tùng Khải cầm từ điển lên mở đại mấy trang ra xem thì vài tấm ảnh rơi xuống.
Toàn bộ đều là ảnh chụp chung của Trình Trạch Sinh và Trình Quyến Thanh, địa điểm không phải ở trong nước, cờ lá phong của Canada bay phấp phới phía sau.
Hồ Tùng Khải mang theo những tấm ảnh này luôn, lục lọi trong phòng một phen nhưng không tìm được manh mối nào khác đáng giá.
Khi anh ta đi ra, Vân Hiểu Hiểu vẫn còn đang nói chuyện với người đàn ông.
Hồ Tùng Khải đưa mắt ra hiệu, rút quân.
Rời khỏi tòa , Vân Hiểu Hiểu vội hỏi:
– Anh Nhị Hồ, có tìm được manh mối gì không?
Hồ Tùng Khải rút xấp ảnh và tờ rơi khỏi túi áo trong:
– Đã một khoảng thời gian anh ta không về nhà rồi.
Mang những thứ này về cho Lão Hà nghiên cứu, để anh ấy tính xem nên đi đâu tiếp theo.
– Tính?
– Đúng, Lão Hà bấm ngón tay tính tính là bọn tội phạm xong đời.
Hà Nguy ngồi trong văn phòng, trên bảng trắng dán ảnh chụp hiện trường, anh thêm những thông tin nhận được từ phía Trình Trạch Sinh vào đó.
Giống như những mảnh ghép thất lạc tìm về vị trí vốn có của mình.
Hiện trường nháy mắt trở nên hoàn chỉnh hơn.
– Đang nghiên cứu gì đấy? Tôi thấy ông cắm cọc ở đây cả ngày trời rồi.
– Sùng Trăn bước vào, thuận tiện đưa cho anh một chai nước có ga.
– Hiện trường ở dinh thự, tối qua nhận được một số thông tin rất quan trọng, nhất định phải xử lý được vấn đề dựng hiện trường.
– Là người chỉ điểm kia cung cấp à? Này, chuyện là sao, dấu giày ở đâu ra thế kia? – Sùng Trăn chỉ vào bản photo màu.
Hà Nguy mở chai nước có ga, ngón trỏ gõ lên bảng trắng:
– Ông nói với tôi thử xem, nhìn thế này thì hiện trường hoàn chỉnh hơn nhiều rồi đúng không?
Sùng Trăn xoa cằm, càng nhìn càng cảm thấy thần kỳ:
– Chúng ta vẫn chưa tìm được manh mối của người thứ ba thần bí, hiện tại xem ra chắc chắn Trình Trạch Sinh đã bước vào đây cùng một người nào đó.
Khi súng nổ người kia cũng ở bên cạnh cậu ta.
Ông tìm được dấu giày này ở đâu đấy? Khi ấy có người chụp được hiện trường à?
– Ông muốn biết thật không? – Hà Nguy ngoắc tay – Đêm nay đến dinh thự với tôi một chuyến, thế nào?
– …Ban ngày không được à?
Hà Nguy lắc đầu, điều thứ nhất anh muốn kiểm tra là thời gian tương quan của điểm giao chỗ dinh thự.
Nếu không đúng thì sẽ tìm thời gian khác thử xem.
– Vậy ông cũng phải nói với tôi đến đó làm gì chứ? – Sùng Trăn hỏi.
– Tìm Trình Trạch Sinh.
Sùng Trăn đứng phắt dậy, nắm chặt tay Hà Nguy, lên tiếng khuyên nhủ:
– Lão Hà, nghe tôi nói này, bớt chút thời gian đến miếu dâng hương cầu bình an đi.
Phá án mà ông cứ suốt ngày nói chuyện ma quỷ làm tôi sợ đấy.
Hà Nguy đánh vào tay anh ta, nói chẳng chút khách sáo:
– Tôi rất khỏe, ông có đi hay không nói một câu thôi.
Sùng Trăn bị làm khó, phá án đến hiện trường thì không vấn đề gì, nếu gọi hồn thì hơi quá sức rồi.
Thực sự không cần tìm thần bà hay đạo sĩ chuyên nghiệp sao? Lỡ như thực sự gọi tới vậy thì hai người bọn họ có gánh được không?
– Ông không muốn đi cũng được, tôi tới tìm chị Lam, chắc chắn chị ấy sẽ rất vui vẻ đi với tôi xem có chuyện gì…
– Này này! Ông sao thế? Chị Lam là con gái chân yếu tay mềm, ông không biết ngại à mà hành hạ người ta? – Sùng Trăn câu cổ Hà Nguy – Đi, tôi đi là được chứ gì! Ông đừng quấy rầy chị Lam nữa.
Nói cho ông biết, tôi nhỏ nhen lắm, ông cứ hơi tí là tìm chị Lam thì tôi sẽ ghen đấy.
Hà Nguy bị kéo mạnh, lảo đảo suýt nữa thì ngã.
Anh vô thức túm lấy áo Sùng Trăn, cau mày:
– Ông nói chuyện thì nói, cần gì động thủ, còn làm thế này nữa tôi sẽ tố cáo ông quấy rối tình dục.
– Chỉ cần ông không đi tìm chị Lam, tôi nhận chuyện quấy rối ông.
Hai người đang đùa, đúng lúc Trịnh Ấu Thanh đứng ngoài cửa, cầm theo bánh Mousse và cà phê cho Hà Nguy.
Nhìn thấy động tác của bọn họ, mắt cô ánh lên vẻ kinh ngạc.
Sùng Trăn vội vàng buông Hà Nguy ra, giơ hai tay chứng minh trong sạch.
– Ấu Thanh, đây là hiểu lầm, ý của anh là ghen vì chị Lam, Lão Hà không liên quan gì đến anh hết, anh nhìn đã thấy ghét rồi, chỉ cảnh cáo anh ấy tránh xa chị Lam một chút… – Sùng Trăn giải thích được một nửa, nhưng cứ cảm thấy mấy lời này nghe quái quái làm sao, bèn đổi cách nói khác – Thực ra là thế này, anh không có ý gì với Hà Nguy hết, anh ấy là đực rựa, còn sạch sẽ thế kia, đúng chứ…
Trịnh Ấu Thanh cố ý hừ một tiếng:
– Đừng giải thích nữa, tình địch.
….