Hà Nguy vắt chân, chậm rãi ăn bữa sáng.
Stephen ngồi bên chân anh ăn đồ ăn cho mèo, ăn xong rồi lại nhảy lên đùi anh làm nũng.
– Vậy tôi xin lỗi nhé?
Đi lấy chìa khóa sao không bảo một câu.
– Liên Cảnh Uyên, hôm nay cậu không đi làm à? – Hà Nguy nhìn đồng hồ – Đã chín giờ rồi, tôi nhớ thứ năm hàng tuần cậu đều có tiết cơ mà?
Cách Phú Thịnh Cẩm Long hai dãy phố có một nhà tắm công cộng.
Nhìn biển hiệu nguy nga lộng lẫy nhưng giá cả cũng tạm coi như phải chăng.
Đắt ở chỗ dịch vụ tẩm quất mát xa, Hà Nguy chỉ tắm qua một cái mất mấy chục đồng thôi.
– Đổi tiết rồi.
Hà Nguy lặng lẽ quay về lánh tạm trong căn hầm dưới nhà Trình Quyến Thanh.
Anh vào từ cửa sau gần gara xe, né tránh ánh mắt của ông cụ hàng xóm một cách hoàn mỹ.
Tầng hầm không thể so được với nhà Liên Cảnh Uyên, chỉ có một ngọn đèn vàng nhỏ trên đỉnh đầu chiếu sáng cả căn hầm, giường vẫn là chiếc ghế nằm kia, tất cả bài trí đều giống hệt với lần trước đến đây.
– Tất cả dừng tay!
– Ồ, vậy hả?
– Tôi không thích ăn mỳ ý, buổi trưa tôi muốn ăn cơm gà Hải Nam.
– Tình huống bất đắc dĩ mà thôi, tôi định sau khi ra ngoài sẽ cho cậu mấy đòn.
– Hà Nguy xoay cổ tay – Nhưng nhìn thấy gương mặt của cậu, tôi không xuống tay được.
Hà Nguy lơ đãng vuốt ve Stephen.
Ăn xong bánh mỳ anh lau tay rồi nói:
– Tôi đền.
– Tôi không thích ăn mỳ ý, buổi trưa tôi muốn ăn cơm gà Hải Nam.
Chương
– Nhìn thấy chưa? Vết sẹo này là do cản đao hộ anh Phi! Con dao bổ dưa hấu dài hơn một mét chém tới mà ông đây còn không thèm chớp mắt lấy một cái!
Ngoài cửa không truyền tới tiếng trả lời, Hà Nguy thầm nghĩ anh đâu phải phạm nhân, còn không có quyền chọn món ăn à? Một phút sau, Liên Cảnh Uyên nói:
– Đừng báo cảnh sát.
Hà Nguy vắt chân, chậm rãi ăn bữa sáng.
Stephen ngồi bên chân anh ăn đồ ăn cho mèo, ăn xong rồi lại nhảy lên đùi anh làm nũng.
Lôi Tử nhìn chằm chằm Hà Nguy, đôi mắt từ từ trừng lớn:
– Đã gọi rồi, mười một giờ sẽ đưa đến đây.
Hà Nguy liếc thấy trong số đó có người rút ra lưỡi dao sáng loáng.
Đầu óc anh trống rỗng, chỉ có một suy nghĩ duy nhất là không được xảy ra chuyện, nhất định không thể khiến vòng tuần hoàn bị đứt đoạn.
Chẳng qua Hà Nguy không muốn dùng bạo lực giải quyết vấn đề.
Đặc biệt đối phương còn là người bạn bao năm của anh, xuất phát điểm cũng không hề có ác ý, vậy thì cách thức xử lý phải đặc biệt một chút, cố gắng hết sức không làm tổn thương đến người ta.
Vì thế Hà Nguy khoanh tay đứng bên cửa, khuyên nhủ anh ta:
Hà Nguy từ chối cho ý kiến, anh đứng dậy vươn vai, bắt đầu tìm kiếm công cụ mở khóa như sợi thép mảnh, kẹp tóc.
Mười lăm phút sau, Hà Nguy cảm thán, Liên Cảnh Uyên không hổ là người tâm tư tinh tế, cả căn phòng không có bất cứ công cụ hữu dụng nào.
Ngay cả dụng cụ vệ sinh có thể tháo dỡ trong nhà tắm cũng bị mang hết đi cả rồi.
Khi ấy Liên Cảnh Uyên học vượt lên cấp ba.
Những cậu trai trong lớp đều cao to hơn anh ta, thậm chí có người còn mọc râu, hầu kết hiện rõ ràng.
Chỉ có mình anh ta đeo đôi kính tròn xoe, dáng vẻ gầy yếu, cánh tay tong teo, mái tóc mềm mại dán sát trán, giống như chú gà con.
Nhưng nếu chuyện này có thể làm khó được Hà Nguy thì anh làm cảnh sát bao năm quả thật uổng phí.
Huống hồ chiếc khóa lỏng lẻo kia đâu thể chịu được sự tàn phá của anh.
Nếu như anh thực sự ra tay, chắc chắn Liên Cảnh Uyên phải thay cửa luôn.
Nhịn thêm ba ngày nữa, Hà Nguy cầm theo quần áo, lén lút mở cửa căn hộ .
Chẳng qua Hà Nguy không muốn dùng bạo lực giải quyết vấn đề.
Đặc biệt đối phương còn là người bạn bao năm của anh, xuất phát điểm cũng không hề có ác ý, vậy thì cách thức xử lý phải đặc biệt một chút, cố gắng hết sức không làm tổn thương đến người ta.
Vì thế Hà Nguy khoanh tay đứng bên cửa, khuyên nhủ anh ta:
Hà Nguy ra khỏi phòng, nghênh đón Liên Cảnh Uyên đang bước tới.
Tay Liên Cảnh Uyên cầm một chuỗi chìa khóa, nhìn Hà Nguy đến ngây người, sau đó lại nhìn sang cánh cửa màu trắng sữa đã tơi bời hoa lá kia.
“…”
– Liên Cảnh Uyên, cậu cũng biết tính cách của tôi rồi đấy, chuyện tôi đã quyết sẽ không thay đổi.
Cậu mở cửa đi, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra hết, mọi người vẫn là bạn bè.
– Ồ, – Hà Nguy thản nhiên hỏi – Anh từng giết người rồi hả? Cũng dùng dao bổ dưa hấu dài hơn một mét ư?
– Kể từ lúc tôi xúc động lỡ lời vào ngày hôm qua, tôi biết chúng ta sẽ chẳng thể nào quay về như xưa được nữa.
– Liên Cảnh Uyên dựa vào cửa, giọng điệu chứa đựng u sầu – Hà Nguy, tôi không muốn gì hết, chỉ muốn anh sống ở thế giới này.
Liên Cảnh Uyên thở dài, chúc anh bình yên.
Nói với anh nếu như cần giúp đỡ thì có thể đến đây bất cứ lúc nào, chắc chắn anh ta sẽ không làm khó anh giống như hôm nay.
– Cậu hy vọng tôi sống, nhưng bây giờ tất cả mọi chuyện cậu đang làm đều gây cản trở cho việc tìm kiếm đường sống của tôi.
– Giọng Hà Nguy trở nên nghiêm túc – Tôi mắc kẹt trong vòng tuần hoàn, không cứu được Trình Trạch Sinh, tôi sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi nó, đây là kết quả mà cậu muốn ư?
– Ban nãy anh nhắc tới anh Phi, Triệu Nham Phi đúng không? Đại ca của anh là do tôi tống vào tù đấy, ngồi bảy năm ra ngoài thì hoàn lương rồi.
Nếu anh cũng muốn theo con đường này thì tôi không ngại giúp một tay.
– Nếu như cậu có tình cảm với tôi thì nên hi vọng tôi sẽ nhanh chóng cắt đứt được dải Mobius này mới đúng.
– Hà Nguy nhìn cánh cửa phòng khóa trái – Chứ không phải nhốt tôi ở đây, cản trở hành động của tôi.
Mấy người bên cạnh phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
Hà Nguy liếc nhìn, khóe miệng cong lên, quấn khăn tắm rồi đóng cửa lại cẩn thận.
Ngoài cửa mãi không có tiếng trả lời, Stephen tò mò nhìn chằm chằm Hà Nguy.
Hà Nguy cúi người chọc chọc cái đầu nhỏ của nó.
Ban đầu khi truy bắt Trình Quyến Thanh, nơi này nhỏ bé tới mức nhìn lướt qua có thể thấy không sót thứ gì, không có gì đáng giá để lục soát, chỉ dán giấy niêm phong ở cổng chính.
Hà Nguy ở dưới tầng hầm cũng không cần phải lên nhà làm gì, ngoại trừ khi có nhu cầu dùng đến nước, nhưng mà có một vấn đề rất khó giải quyết với anh… tắm rửa.
Hà Nguy từ chối cho ý kiến, anh đứng dậy vươn vai, bắt đầu tìm kiếm công cụ mở khóa như sợi thép mảnh, kẹp tóc.
Mười lăm phút sau, Hà Nguy cảm thán, Liên Cảnh Uyên không hổ là người tâm tư tinh tế, cả căn phòng không có bất cứ công cụ hữu dụng nào.
Ngay cả dụng cụ vệ sinh có thể tháo dỡ trong nhà tắm cũng bị mang hết đi cả rồi.
– Đều do mày cả, tối qua mày sử dụng mỹ nhân kế khiến tao phải ở lại đây một đêm, nếu không thì làm gì có chuyện khó xử này?
– Tôi còn có thể gặp anh nữa không?
Hà Nguy buông cổ áo gã ra, đẩy người sang một bên, xoa cổ nói:
– Liên Cảnh Uyên, cậu có nghe thấy tôi nói gì không?
– Đều do mày cả, tối qua mày sử dụng mỹ nhân kế khiến tao phải ở lại đây một đêm, nếu không thì làm gì có chuyện khó xử này?
Hà Nguy khẽ ho:
Ngoài cửa vẫn không có ai trả lời.
Hà Nguy thở dài, kéo kéo ống quần:
– Anh Lôi nhà tao đang hỏi mày đấy.
– Vậy tôi xin lỗi nhé?
Một tiếng “rầm” lớn vang lên.
Cánh cửa gỗ văng ra bởi một cú đá vòng xoáy.
Hà Nguy nhìn đầu cửa nứt ra và lưỡi khóa biến dạng, thầm nghĩ phải trả phí sửa chữa cho Liên Cảnh Uyên mới được.
Đã nói đừng ép anh phải giải quyết bằng vũ lực rồi cơ mà, không chỉ tổn thương tình cảm còn tốn tiền.
Hà Nguy ra khỏi phòng, nghênh đón Liên Cảnh Uyên đang bước tới.
Tay Liên Cảnh Uyên cầm một chuỗi chìa khóa, nhìn Hà Nguy đến ngây người, sau đó lại nhìn sang cánh cửa màu trắng sữa đã tơi bời hoa lá kia.
Đám côn đồ đang kích động chợt sững người, khí thế của Hà Nguy khiến bọn chúng khiếp sợ, cả căn phòng thay đồ nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Hà Nguy hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn Lôi Tử:
Rõ ràng giọng điệu rất bình tĩnh từ tốn, nhưng thoát ra khỏi miệng Hà Nguy lại mang theo hơi thở châm chọc.
Ngay lập tức, mấy tên du côn kia đều tập trung sự chú ý vào “dao bổ dưa dài một mét” trong đầu tự nảy số sang meme “đao dài bốn mươi mét”, không biết tại sao, biểu cảm của bọn họ đều trở nên vặn vẹo.
“…”
Đi lấy chìa khóa sao không bảo một câu.
Liên Cảnh Uyên vô thức chạm vào mặt mình, cười nói:
Hà Nguy khẽ ho:
Anh còn chưa kịp nghĩ kỹ thì nắm đấm đã bay tới đây.
Hà Nguy vô thức thụp người xuống né tránh, xoay tay vặn cánh tay gã về phía sau, đá vào khớp gối ép Lôi Tử phải quỳ xuống.
Nháy mắt hoàn thành một loạt những động tác bắt phạm nhân tiêu chuẩn.
– Tôi đền.
– Kể từ lúc tôi xúc động lỡ lời vào ngày hôm qua, tôi biết chúng ta sẽ chẳng thể nào quay về như xưa được nữa.
– Liên Cảnh Uyên dựa vào cửa, giọng điệu chứa đựng u sầu – Hà Nguy, tôi không muốn gì hết, chỉ muốn anh sống ở thế giới này.
Liên Cảnh Uyên mỉm cười:
– Hóa ra vẫn phải nhờ vào nó.
Lôi Tử đánh giá Hà Nguy, tim đập ngày một nhanh, gã gọi mấy đàn em của mình nhanh chóng rời khỏi.
Dựa vào những động tác linh hoạt vừa rồi, có thể nhận ra người đàn ông này không giống như đang lừa gã.
Triệu Nham Phi đã từng nói với gã, cảnh sát bắt mình là một thằng nhãi đẹp trai, động tác rõ ràng dứt khoát, đuổi theo gã tận bảy con phố, đi đường tắt sau đó nhảy xuống từ cái cây cao ba mét bắt gọn gã, chẳng phải rất phù hợp với dáng vẻ của người đàn ông trước mắt này hay sao?
– Thôi khỏi, anh không đánh tôi đã là nể mặt lắm rồi.
Tức thì hai tai cậu nhóc Liên Cảnh Uyên đỏ bừng, chạy về phòng làm đề toán khó cũng không thể xoa dịu bớt trái tim đang đập như trống ấy.
Sau khi chính thức bước vào thời kỳ thanh xuân, thiếu niên thiên tài từng đọc vô số quyển sách mới hiểu được, thì ra cảm giác khiến bản thân hoảng hốt kia chính là “mối tình đầu”.
Bạn trong lớp ồ lên “phải dạy dỗ lại vợ đi” “vợ nuôi từ bé gì thì cũng phải nhốt vào đánh cho một trận”! Hà Nguy kéo vạt áo chơi bóng lên, lau đi vết bụi trên trán, thờ ơ nói: “Tớ cũng muốn đánh lắm chứ, nhưng nhìn thấy gương mặt kia lại không thể xuống tay.”
– Tình huống bất đắc dĩ mà thôi, tôi định sau khi ra ngoài sẽ cho cậu mấy đòn.
– Hà Nguy xoay cổ tay – Nhưng nhìn thấy gương mặt của cậu, tôi không xuống tay được.
Lôi Tử sững người, lập tức nhận ra rằng thằng nhãi ranh èo uột này đang cười nhạo mình.
Gã bùng nổ, túm lấy cổ áo Hà Nguy:
Liên Cảnh Uyên vô thức chạm vào mặt mình, cười nói:
– Hóa ra vẫn phải nhờ vào nó.
– … Hả?
Hà Nguy đeo chiếc túi nhỏ lên vai, bên trong là mấy bộ quần áo anh lấy từ nhà.
Liên Cảnh Uyên ôm Stephen, đi sau anh hỏi:
– Tôi còn có thể gặp anh nữa không?
Hết chương
– Có lẽ không, chẳng còn mấy ngày nữa đâu.
– Hà Nguy vươn tay lên, lắc lư đồng hồ – Sắp đến giờ rồi.
Cuối cùng người cũng đi.
Hà Nguy thở phào một hơi, cảm giác như đang ở trong Tây Du Ký, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện kiếp nạn, xem ra ít ra ngoài vẫn hơn.
Liên Cảnh Uyên thở dài, chúc anh bình yên.
Nói với anh nếu như cần giúp đỡ thì có thể đến đây bất cứ lúc nào, chắc chắn anh ta sẽ không làm khó anh giống như hôm nay.
Hôm nay Lôi Tử chẳng còn chút thể diện nào, gã đỏ mặt tía tai, muốn cho Hà Nguy một đòn chí mạng.
Gã vung một cú đấm từ phía sau, nhưng Hà Nguy như mọc mắt trên gáy, anh xoay người đá trúng bụng hắn, sau đó xách người ấn vào tường, quay đầu rống giận:
– Này! Thằng nhãi con èo uột kia, vừa cười cái gì đấy?
Ngoài cửa không truyền tới tiếng trả lời, Hà Nguy thầm nghĩ anh đâu phải phạm nhân, còn không có quyền chọn món ăn à? Một phút sau, Liên Cảnh Uyên nói:
Hà Nguy gật đầu:
– Ừ, tôi biết rồi, chúng ta vẫn là bạn bè.
– Đổi tiết rồi.
“Cạch” một tiếng, cửa đóng lại.
Stephen ngồi ở huyền quan, quay đầu kêu với Liên Cảnh Uyên như thể đang phàn nàn chủ nhân mình tại sao không giữ lấy anh.
Ở dưới tầng hầm không điều hòa hai ngày, Hà Nguy đã ngửi thấy mùi chua chua trên người mình.
Anh suy nghĩ một lát, mang theo quần áo tới nhà tắm công cộng.
– Cái đm mày! Mày sợ mày sống lâu quá hả, dám cười nhạo ông đây à? Khu này không ai là không biết danh Kinh Thiên Lôi tao đây hết!
– Trái tim anh ấy không ở nơi này, tao không thể trói buộc được anh ấy.
– Liên Cảnh Uyên vô thức sờ lên má mình, nhớ tới câu nói ban nãy, tinh thần hốt hoảng.
Liên Cảnh Uyên mỉm cười:
Anh ta đã từng nghe câu này thuở còn học sinh.
Hà Nguy cau mày, chỉ ra ngoài tắm thôi cũng chọc phải phiền phức? Anh lờ mờ cảm nhận được rằng chuyện này liên quan gì đó đến vòng tuần hoàn, có lẽ vô tình biết được chuyện hồi nhỏ đã tạo thành ảnh hưởng lớn tới vòng tuần hoàn.
Vì thế bây giờ mới liên tiếp xảy ra những sự cố ngoài ý muốn, khiến người ta không kịp trở tay.
Khi ấy Liên Cảnh Uyên học vượt lên cấp ba.
Những cậu trai trong lớp đều cao to hơn anh ta, thậm chí có người còn mọc râu, hầu kết hiện rõ ràng.
Chỉ có mình anh ta đeo đôi kính tròn xoe, dáng vẻ gầy yếu, cánh tay tong teo, mái tóc mềm mại dán sát trán, giống như chú gà con.
Khi ấy Hà Nguy ngồi phía sau Liên Cảnh Uyên, là người luôn bảo vệ anh ta, lâu dần Liên Cảnh Uyên bị bạn bè trong lớp gọi là “vợ nuôi từ bé” của Hà Nguy.
Chẳng qua cô vợ này ngoài học hành ra thì những chuyện khác đều không giỏi.
Thị lực kém, dây thần kinh vận động cũng mỏng manh, có một lần chơi bóng rổ còn ném bóng vào đầu Hà Nguy, anh ta sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Bạn trong lớp ồ lên “phải dạy dỗ lại vợ đi” “vợ nuôi từ bé gì thì cũng phải nhốt vào đánh cho một trận”! Hà Nguy kéo vạt áo chơi bóng lên, lau đi vết bụi trên trán, thờ ơ nói: “Tớ cũng muốn đánh lắm chứ, nhưng nhìn thấy gương mặt kia lại không thể xuống tay.”
– Trái tim anh ấy không ở nơi này, tao không thể trói buộc được anh ấy.
– Liên Cảnh Uyên vô thức sờ lên má mình, nhớ tới câu nói ban nãy, tinh thần hốt hoảng.
Tức thì hai tai cậu nhóc Liên Cảnh Uyên đỏ bừng, chạy về phòng làm đề toán khó cũng không thể xoa dịu bớt trái tim đang đập như trống ấy.
Sau khi chính thức bước vào thời kỳ thanh xuân, thiếu niên thiên tài từng đọc vô số quyển sách mới hiểu được, thì ra cảm giác khiến bản thân hoảng hốt kia chính là “mối tình đầu”.
Liên Cảnh Uyên ôm mặt, cười bất đắc dĩ.
Thời gian thấm thoát trôi qua, anh ta đã không còn là Liên Cảnh Uyên năm ấy, nhưng Hà Nguy vẫn là Hà Nguy, điểm khiến anh ta tán thưởng và yêu thích vẫn chưa từng thay đổi.
Ngoài cửa mãi không có tiếng trả lời, Stephen tò mò nhìn chằm chằm Hà Nguy.
Hà Nguy cúi người chọc chọc cái đầu nhỏ của nó.
Hà Nguy lặng lẽ quay về lánh tạm trong căn hầm dưới nhà Trình Quyến Thanh.
Anh vào từ cửa sau gần gara xe, né tránh ánh mắt của ông cụ hàng xóm một cách hoàn mỹ.
Tầng hầm không thể so được với nhà Liên Cảnh Uyên, chỉ có một ngọn đèn vàng nhỏ trên đỉnh đầu chiếu sáng cả căn hầm, giường vẫn là chiếc ghế nằm kia, tất cả bài trí đều giống hệt với lần trước đến đây.
– Nếu như cậu có tình cảm với tôi thì nên hi vọng tôi sẽ nhanh chóng cắt đứt được dải Mobius này mới đúng.
– Hà Nguy nhìn cánh cửa phòng khóa trái – Chứ không phải nhốt tôi ở đây, cản trở hành động của tôi.
Ban đầu khi truy bắt Trình Quyến Thanh, nơi này nhỏ bé tới mức nhìn lướt qua có thể thấy không sót thứ gì, không có gì đáng giá để lục soát, chỉ dán giấy niêm phong ở cổng chính.
Hà Nguy ở dưới tầng hầm cũng không cần phải lên nhà làm gì, ngoại trừ khi có nhu cầu dùng đến nước, nhưng mà có một vấn đề rất khó giải quyết với anh… tắm rửa.
– Cậu hy vọng tôi sống, nhưng bây giờ tất cả mọi chuyện cậu đang làm đều gây cản trở cho việc tìm kiếm đường sống của tôi.
– Giọng Hà Nguy trở nên nghiêm túc – Tôi mắc kẹt trong vòng tuần hoàn, không cứu được Trình Trạch Sinh, tôi sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi nó, đây là kết quả mà cậu muốn ư?
Bây giờ đã vào tháng sáu, thời tiết nóng bức, dẫu cho khi Hà Nguy ra ngoài làm nhiệm vụ mấy ngày không tắm cũng là chuyện bình thường, song nếu vào ngày thường một người đàn ông mắc bệnh sạch sẽ như anh nhất định phải tắm một lần một ngày.
Không phải anh quái gở mà do vấn đề thói quen, chưa thể nào sửa đổi ngay được.
Ở dưới tầng hầm không điều hòa hai ngày, Hà Nguy đã ngửi thấy mùi chua chua trên người mình.
Anh suy nghĩ một lát, mang theo quần áo tới nhà tắm công cộng.
– Cậu… cậu là Hà Nguy hả?
Cách Phú Thịnh Cẩm Long hai dãy phố có một nhà tắm công cộng.
Nhìn biển hiệu nguy nga lộng lẫy nhưng giá cả cũng tạm coi như phải chăng.
Đắt ở chỗ dịch vụ tẩm quất mát xa, Hà Nguy chỉ tắm qua một cái mất mấy chục đồng thôi.
Hà Nguy cầm thẻ bài vào phòng thay đồ, còn chưa cởi quần áo xong thì thấy mấy người đàn ông dáng vẻ côn đồ bước vào, không để đầu moi thì cũng nhuộm đầu xanh đầu đỏ.
Sau khi bước vào, một người đàn ông cởi áo sơ mi, để lộ hình xăm Thanh Long trước ngực và cánh tay, còn cả một vết sẹo do dài từ phần ngực đến bên trái bụng dưới do dao chém, hất hàm khoe khoang:
Bây giờ đã vào tháng sáu, thời tiết nóng bức, dẫu cho khi Hà Nguy ra ngoài làm nhiệm vụ mấy ngày không tắm cũng là chuyện bình thường, song nếu vào ngày thường một người đàn ông mắc bệnh sạch sẽ như anh nhất định phải tắm một lần một ngày.
Không phải anh quái gở mà do vấn đề thói quen, chưa thể nào sửa đổi ngay được.
Ngoài cửa vẫn không có ai trả lời.
Hà Nguy thở dài, kéo kéo ống quần:
– Nhìn thấy chưa? Vết sẹo này là do cản đao hộ anh Phi! Con dao bổ dưa hấu dài hơn một mét chém tới mà ông đây còn không thèm chớp mắt lấy một cái!
Mấy người bên cạnh phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
Hà Nguy liếc nhìn, khóe miệng cong lên, quấn khăn tắm rồi đóng cửa lại cẩn thận.
– Này! Thằng nhãi con èo uột kia, vừa cười cái gì đấy?
Hà Nguy rút chìa khóa ra đeo vào tay, đang định đi tắm thì bị người ta túm chặt cánh tay:
– Thôi khỏi, anh không đánh tôi đã là nể mặt lắm rồi.
– Anh Lôi nhà tao đang hỏi mày đấy.
Hà Nguy ngây người, vô thức quay đầu nhìn cửa phòng tắm, giọng nói quen thuộc khiến cổ họng anh đắng chát.
Hà Nguy rút chìa khóa ra đeo vào tay, đang định đi tắm thì bị người ta túm chặt cánh tay:
– Hỏi tôi? – Hà Nguy hoang mang quay đầu, nhìn người đàn ông có vết sẹo trên ngực – Hỏi tôi cái gì?
– Hỏi mày vừa mới cười cái gì?! – Người đàn ông được gọi là anh Lôi trừng mắt nhìn Hà Nguy với vẻ hung tợn – Xem thường vết sẹo của ông đây chứ gì? Nói cho mày biết, khi ông đây giết người thì mày còn đang nghịch bùn ở đâu không biết đấy!
Quản lý ngơ ngác, rốt cuộc là ai đánh ai, ai gây sự trước? Người bị vây đánh còn không cho báo cảnh sát?
– Ồ, – Hà Nguy thản nhiên hỏi – Anh từng giết người rồi hả? Cũng dùng dao bổ dưa hấu dài hơn một mét ư?
Rõ ràng giọng điệu rất bình tĩnh từ tốn, nhưng thoát ra khỏi miệng Hà Nguy lại mang theo hơi thở châm chọc.
Ngay lập tức, mấy tên du côn kia đều tập trung sự chú ý vào “dao bổ dưa dài một mét” trong đầu tự nảy số sang meme “đao dài bốn mươi mét”, không biết tại sao, biểu cảm của bọn họ đều trở nên vặn vẹo.
Lôi Tử sững người, lập tức nhận ra rằng thằng nhãi ranh èo uột này đang cười nhạo mình.
Gã bùng nổ, túm lấy cổ áo Hà Nguy:
– Cái đm mày! Mày sợ mày sống lâu quá hả, dám cười nhạo ông đây à? Khu này không ai là không biết danh Kinh Thiên Lôi tao đây hết!
Bây giờ đang là giờ đi làm, trong nhà không có ai, anh đã tính toán kỹ rồi, tắm qua một cái cũng sẽ không bị ai phát hiện.
Đúng vào lúc Hà Nguy cởi quần áo, xối qua nước, bên ngoài phòng tắm chợt vang lên tiếng hỏi.
Hà Nguy cau mày, chỉ ra ngoài tắm thôi cũng chọc phải phiền phức? Anh lờ mờ cảm nhận được rằng chuyện này liên quan gì đó đến vòng tuần hoàn, có lẽ vô tình biết được chuyện hồi nhỏ đã tạo thành ảnh hưởng lớn tới vòng tuần hoàn.
Vì thế bây giờ mới liên tiếp xảy ra những sự cố ngoài ý muốn, khiến người ta không kịp trở tay.
– Đã gọi rồi, mười một giờ sẽ đưa đến đây.
Anh còn chưa kịp nghĩ kỹ thì nắm đấm đã bay tới đây.
Hà Nguy vô thức thụp người xuống né tránh, xoay tay vặn cánh tay gã về phía sau, đá vào khớp gối ép Lôi Tử phải quỳ xuống.
Nháy mắt hoàn thành một loạt những động tác bắt phạm nhân tiêu chuẩn.
Hết chương
Căn phòng thay đồ nho nhỏ lập tức trở nên ồn ào.
Hà Nguy liếc thấy trong số đó có người rút ra lưỡi dao sáng loáng.
Đầu óc anh trống rỗng, chỉ có một suy nghĩ duy nhất là không được xảy ra chuyện, nhất định không thể khiến vòng tuần hoàn bị đứt đoạn.
Anh nhấc ghế ném qua, mấy tên du côn vội vàng tản ra, tên cầm dao lao về phía Hà Nguy nhưng bị anh đá trúng cánh tay, con dao rơi xuống nền gạch kêu “leng keng”.
Mặt mày người kia nhăn nhó, ôm cổ tay kêu gào, Hà Nguy lại đá thêm một cú, khiến con dao bay vào trong gầm tủ.
Phòng thay đồ nhốn nháo, quản lý thấy đám người đánh nhau, còn là bọn côn đồ nức tiếng khu vực này thì cũng không dám bước tới can.
Hà Nguy bẻ tay của một người trong số đó, nhân lúc rảnh rang nói với quản lý:
– Đừng báo cảnh sát.
– … Hả?
Hà Nguy cầm thẻ bài vào phòng thay đồ, còn chưa cởi quần áo xong thì thấy mấy người đàn ông dáng vẻ côn đồ bước vào, không để đầu moi thì cũng nhuộm đầu xanh đầu đỏ.
Sau khi bước vào, một người đàn ông cởi áo sơ mi, để lộ hình xăm Thanh Long trước ngực và cánh tay, còn cả một vết sẹo do dài từ phần ngực đến bên trái bụng dưới do dao chém, hất hàm khoe khoang:
Quản lý ngơ ngác, rốt cuộc là ai đánh ai, ai gây sự trước? Người bị vây đánh còn không cho báo cảnh sát?
Hôm nay Lôi Tử chẳng còn chút thể diện nào, gã đỏ mặt tía tai, muốn cho Hà Nguy một đòn chí mạng.
Gã vung một cú đấm từ phía sau, nhưng Hà Nguy như mọc mắt trên gáy, anh xoay người đá trúng bụng hắn, sau đó xách người ấn vào tường, quay đầu rống giận:
– Tất cả dừng tay!
Đám côn đồ đang kích động chợt sững người, khí thế của Hà Nguy khiến bọn chúng khiếp sợ, cả căn phòng thay đồ nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Hà Nguy hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn Lôi Tử:
– Ban nãy anh nhắc tới anh Phi, Triệu Nham Phi đúng không? Đại ca của anh là do tôi tống vào tù đấy, ngồi bảy năm ra ngoài thì hoàn lương rồi.
Nếu anh cũng muốn theo con đường này thì tôi không ngại giúp một tay.
Lôi Tử nhìn chằm chằm Hà Nguy, đôi mắt từ từ trừng lớn:
– Cậu… cậu là Hà Nguy hả?
– Liên Cảnh Uyên, cậu cũng biết tính cách của tôi rồi đấy, chuyện tôi đã quyết sẽ không thay đổi.
Cậu mở cửa đi, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra hết, mọi người vẫn là bạn bè.
Hà Nguy buông cổ áo gã ra, đẩy người sang một bên, xoa cổ nói:
Một tiếng “rầm” lớn vang lên.
Cánh cửa gỗ văng ra bởi một cú đá vòng xoáy.
Hà Nguy nhìn đầu cửa nứt ra và lưỡi khóa biến dạng, thầm nghĩ phải trả phí sửa chữa cho Liên Cảnh Uyên mới được.
Đã nói đừng ép anh phải giải quyết bằng vũ lực rồi cơ mà, không chỉ tổn thương tình cảm còn tốn tiền.
– Một là đi tắm bằng cửa này, hai là lăn vào ăn cơm tù, tự anh chọn.
Lôi Tử đánh giá Hà Nguy, tim đập ngày một nhanh, gã gọi mấy đàn em của mình nhanh chóng rời khỏi.
Dựa vào những động tác linh hoạt vừa rồi, có thể nhận ra người đàn ông này không giống như đang lừa gã.
Triệu Nham Phi đã từng nói với gã, cảnh sát bắt mình là một thằng nhãi đẹp trai, động tác rõ ràng dứt khoát, đuổi theo gã tận bảy con phố, đi đường tắt sau đó nhảy xuống từ cái cây cao ba mét bắt gọn gã, chẳng phải rất phù hợp với dáng vẻ của người đàn ông trước mắt này hay sao?
Cuối cùng người cũng đi.
Hà Nguy thở phào một hơi, cảm giác như đang ở trong Tây Du Ký, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện kiếp nạn, xem ra ít ra ngoài vẫn hơn.
Nhịn thêm ba ngày nữa, Hà Nguy cầm theo quần áo, lén lút mở cửa căn hộ .
Bây giờ đang là giờ đi làm, trong nhà không có ai, anh đã tính toán kỹ rồi, tắm qua một cái cũng sẽ không bị ai phát hiện.
Đúng vào lúc Hà Nguy cởi quần áo, xối qua nước, bên ngoài phòng tắm chợt vang lên tiếng hỏi.
Trình Trạch Sinh về rồi.
– Hà Nguy, là anh hả?
Hà Nguy ngây người, vô thức quay đầu nhìn cửa phòng tắm, giọng nói quen thuộc khiến cổ họng anh đắng chát.
– Hà Nguy, là anh hả?
Trình Trạch Sinh về rồi..