Trịnh Ấu Thanh mất tích.
– Ấu Thanh hẹn hò hả?! – Vân Hiểu Hiểu kinh ngạc, che miệng không thể tin được – Không thể nào, tối qua cô ấy còn mua quà…
Đêm qua sau khi xuống taxi, cô không trở về nhà, ban đầu hai vợ chồng Cục trưởng còn tưởng con gái chơi quá muộn nên qua đêm ở nhà bạn, nhưng gọi điện thoại không ai nghe, nhắn tin cũng không ai trả lời.
Trịnh Ấu Thanh không đi làm, hỏi mấy người bạn của cô đều không biết cô đi đâu, bấy giờ mọi người mới phát hiện xảy ra chuyện rồi.
– Đồng nghiệp trong Cục đến rồi.
Chuyện gay go hơn khi Kiều Nhược Phi cũng rời khỏi khách sạn vào đêm qua.
Rõ ràng Trâu Bân theo cô ta đến khu thương mại, kế đó cô ta vào nhà vệ sinh mãi mà không thấy ra.
Trâu Bân gọi cô lao công vào xem thử thì đã chẳng thấy bóng dáng Kiều Nhược Phi trong nhà vệ sinh nữa.
Ấu Thanh, em không được chết, nhất định không được chết!
Bây giờ anh không những không thể điều động nhân lực, cũng không thể xem camera giám sát, còn phải nhanh nhẹn, bởi vì rất có khả năng đội ngũ cảnh sát sẽ nhanh chóng tới đây tìm kiếm.
Nếu như chạm mặt bọn họ thì hậu quả sẽ càng thêm khó lường.
Kết quả giám định DNA đã có, chứng minh Kiều Nhược Phi chính là “nghi phạm” mà bọn họ luôn truy lùng, đồng thời cảnh sát cũng suy luận cô ta còn phải giết thêm một người nữa, ghép hoàn chỉnh từ đơn “LOVE”.
Không ngờ mục tiêu của cô ta không phải Vân Hiểu Hiểu mà là Trịnh Ấu Thanh vừa mới gặp mặt một lần vào hôm qua.
– Là Kiều Nhược Phi! Chính là cô ta rồi!
Hết chương
– Cô cảm thấy ai sẽ là người đầu tiên tới đây? Sir Hà của cô sao? Nếu như không phải anh ta, cô có thất vọng không?
Trích xuất camera trên đường, mọi người nhìn thấy rõ ràng Trịnh Ấu Thanh bị một cô gái tóc dài bịt khăn tẩm thuốc mê bên dưới đèn đường, sau đó mang đi.
Hình ảnh camera chỉ có màu đen trắng, khoảng cách khá xa, gần như không nhìn rõ mặt.
Nhưng Vân Hiểu Hiểu lại hô lên:
– Cô ấy đã trưởng thành rồi, muốn làm gì em cũng không cản được.
– Hà Nguy cầm bút, khoanh mấy điểm trên bản đồ – Sùng Trăn, Nhị Hồ, điều tra camera xung quanh quảng trường Hồ Hâm xem có thể tra được ra từ tám giờ tới trước hai giờ đêm Trịnh Ấu Thanh đã đi những đâu không.
Lâm Hác Dư, chúng ta dẫn theo hai đội đi điều tra ở những nơi được khoanh vùng.
Kiều Nhược Phi không có người quen ở thành phố này, cũng không có nơi lẩn trốn tốt nhất.
Nếu muốn gây án thì chỉ còn cách chọn nhà kho bỏ hoang ở lân cận hoặc công trường lâu ngày không sử dụng.
Mau! Lập tức hành động.
– Cửa sau…
Đường Kim Chi là con đường chủ đạo hướng Nam Bắc, giao nhau tại công trường trên đường Ngọc Lan.
Con đường này rất dài, có tường thành cổ, còn cả cổng thành hùng vĩ, cũng có nơi ở cũ của một nhà văn học thời Minh – Thanh mang tên Kim Chi Ngọc Lan Viên.
Căn cứ vào chỉ đường, số ngay bên cạnh nơi ấy.
Hà Nguy chạy hồng hộc tới, nhưng phát hiện cư dân nơi đây đã chuyển đi hết rồi, có nơi đã bắt đầu khởi công biến thành những bức tường đổ nát dang dở, chỉ còn mấy tòa nhà treo chữ “Phá dỡ” to đùng bằng màu chữ đỏ bắt mắt, đứng xa xa cũng nhìn thấy được.
– Là Kiều Nhược Phi! Chính là cô ta rồi!
Hà Nguy cau mày, hiếm khi mới thấy Cục trưởng Trịnh mất bình tĩnh như lúc này.
Ông chắp tay sau lưng đi lại trong văn phòng, ngẩng đầu lên hỏi:
Trịnh Ấu Thanh được đưa tới bệnh viện, Trịnh Phúc Duệ thấy con gái thoát khỏi nguy hiểm thì thở phào một hơi, chân mềm nhũn, được trợ lý đỡ ngồi trên ghế.
Hà Nguy đứng khoanh tay dựa tường, canh chừng trước cửa phòng bệnh, đôi mày cau chặt.
– Tại sao hôm qua không bắt người?!
– Tám giờ, ở quảng trường Hồ Hâm.
Chúng em chia tay nhau ra về, em còn tưởng Ấu Thanh sẽ về nhà luôn! – Vân Hiểu Hiểu cũng sốt ruột sắp phát điên rồi – Tại sao cô ấy lại về muộn như vậy chứ? Đáng lẽ em phải tiễn cô ấy lên xe mới đúng.
Hà Nguy bóp mũi Trịnh Ấu Thanh, nâng cao cằm hà hơi cho cô.
Sau hai lần lại tiếp tục đan tay ấn lồng ngực.
Trán anh vã mồ hôi, dáng vẻ chết thảm của Trình Trạch Sinh không ngừng hiện lên trong đầu anh, đôi môi anh cũng trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh lấm tấm trên đầu mũi.
– Hôm qua kết quả giám định DNA còn chưa được hoàn thiện.
Không có chứng cứ xác thực cho suy luận của cháu thì chưa thể bắt người.
– Hà Nguy nhìn chằm chằm vào camera, quay đầu hỏi – Hiểu Hiểu, hôm qua bọn em về vào lúc mấy giờ?
– Mua gì?
– Tám giờ, ở quảng trường Hồ Hâm.
Chúng em chia tay nhau ra về, em còn tưởng Ấu Thanh sẽ về nhà luôn! – Vân Hiểu Hiểu cũng sốt ruột sắp phát điên rồi – Tại sao cô ấy lại về muộn như vậy chứ? Đáng lẽ em phải tiễn cô ấy lên xe mới đúng.
Cô ta rạch cổ áo Trịnh Ấu Thanh, dùng sức xé mạnh, để lộ làn da trắng nõn cùng với nội y đường viền ren hoa màu hồng.
Kiều Nhược Phi ra vẻ kinh ngạc:
Hà Nguy đặt ngón trỏ dưới cằm, suy nghĩ xem người đó là ai.
Trâu Bân và Văn Hoa Bắc tới báo cáo đã tìm được hướng đi của Trịnh Ấu Thanh.
Cô đi xem phim cùng một người đàn ông, hết phim thì bắt taxi về nhà.
– Cô ấy đã trưởng thành rồi, muốn làm gì em cũng không cản được.
– Hà Nguy cầm bút, khoanh mấy điểm trên bản đồ – Sùng Trăn, Nhị Hồ, điều tra camera xung quanh quảng trường Hồ Hâm xem có thể tra được ra từ tám giờ tới trước hai giờ đêm Trịnh Ấu Thanh đã đi những đâu không.
Lâm Hác Dư, chúng ta dẫn theo hai đội đi điều tra ở những nơi được khoanh vùng.
Kiều Nhược Phi không có người quen ở thành phố này, cũng không có nơi lẩn trốn tốt nhất.
Nếu muốn gây án thì chỉ còn cách chọn nhà kho bỏ hoang ở lân cận hoặc công trường lâu ngày không sử dụng.
Mau! Lập tức hành động.
– Ông thực sự cho rằng chúng ta đã cứu được người ư? – Hà Nguy nhìn phòng bệnh – Khi chúng ta tới, Ấu Thanh đang nằm dưới đất, trên xà nhà có treo dây thừng, ông cảm thấy nó đứt kiểu gì?
Chuyện gay go hơn khi Kiều Nhược Phi cũng rời khỏi khách sạn vào đêm qua.
Rõ ràng Trâu Bân theo cô ta đến khu thương mại, kế đó cô ta vào nhà vệ sinh mãi mà không thấy ra.
Trâu Bân gọi cô lao công vào xem thử thì đã chẳng thấy bóng dáng Kiều Nhược Phi trong nhà vệ sinh nữa.
Chương
– Đội trưởng, anh nhất định phải tìm được Trịnh Ấu Thanh đấy!
– Bị bắn đứt.
– Anh ta lấy ra một túi vật chứng trong suốt, bên trong có một vỏ đạn – Phát hiện ở hiện trường, tạm thời chưa tìm thấy đầu đạn.
Trích xuất camera trên đường, mọi người nhìn thấy rõ ràng Trịnh Ấu Thanh bị một cô gái tóc dài bịt khăn tẩm thuốc mê bên dưới đèn đường, sau đó mang đi.
Hình ảnh camera chỉ có màu đen trắng, khoảng cách khá xa, gần như không nhìn rõ mặt.
Nhưng Vân Hiểu Hiểu lại hô lên:
Vân Hiểu Hiểu cũng vô cùng sốt sắng.
Kiều Nhược Phi còn nhẫn tâm chẳng hề do dự giết hại người bạn trai ở bên mình mấy năm, thì đối với Trịnh Ấu Thanh càng không cần chùn tay! Nếu như mục tiêu là cô thì có lẽ chuyện này không tới mức gay go đến vậy.
Dù sao cô cũng làm việc ở tuyến đầu, thể năng không kém, còn biết dùng súng.
Nhưng còn Ấu Thanh thì sao? Cô ấy chỉ là một nhân viên nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, mềm mại yếu ớt, làm sao địch nổi một hung thủ giết người.
Bên dưới truyền tới một loạt âm thanh ồn ào, từng âm thanh nối tiếp nhau.
– Anh biết, anh sẽ cố gắng hết sức tìm được Ấu Thanh trong khoảng thời gian vàng.
– Hà Nguy ngẩng đầu, gật đầu với Trịnh Phúc Duệ – Cục trưởng Trịnh, chú hãy tin ở cháu.
Chắc hẳn Trịnh Ấu Thanh đang ở bên trong mấy tòa nhà này.
Hà Nguy áng chừng độ cao của tòa nhà, tìm kiếm từng tòa một thì thực sự lãng phí thời gian.
Anh nghĩ rằng nếu như Kiều Nhược Phi còn phiền hà để lại thông tin dụ người tới đây, chắc hẳn không chỉ để vứt xác, Trịnh Ấu Thanh vẫn còn sống.
Vì thế anh hắng giọng, hét lên:
Trong căn phòng cũ kỹ, Kiều Nhược Phi ngồi dưới đất, chẳng hề quan tâm tới chiếc váy dài mình đang mặc dính đầy bùn đất.
Cô ta chống má, nhìn Trịnh Ấu Thanh bị trói chặt tay chân, khẽ mỉm cười:
Con gái bị tên tội phạm giết người liên hoàn bắt cóc, lòng Trịnh Phúc Duệ như lửa đốt, nhưng cũng chỉ đành hi vọng vào Hà Nguy có thể nhanh chóng tìm được người.
Đối diện với loại tội phạm thế này, nếu như không tìm được người trong vòng hai mươi tư tiếng sẽ lành ít dữ nhiều.
Trịnh Phúc Duệ biết rõ điểm ấy, ông uống một ngụm trà lớn áp chế cảm xúc nóng nảy.
Phía bên kia, sau khi phát hiện không thấy Kiều Nhược Phi đâu, Hà Nguy lập tức thăm dò thông tin của Vân Hiểu Hiểu, kết quả Vân Hiểu Hiểu không sao, người mất tích lại là Trịnh Ấu Thanh.
Hà Nguy sững người, lập tức hành động tìm kiếm ở công xưởng và nhà kho bỏ hoang.
– Có người đã tới cứu Ấu Thanh trước và đã rời khỏi đó khi chúng ta đến.
Bây giờ anh không những không thể điều động nhân lực, cũng không thể xem camera giám sát, còn phải nhanh nhẹn, bởi vì rất có khả năng đội ngũ cảnh sát sẽ nhanh chóng tới đây tìm kiếm.
Nếu như chạm mặt bọn họ thì hậu quả sẽ càng thêm khó lường.
… Là anh ấy.
Khăn lụa và cành cây? Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Hà Nguy.
Anh nhìn kỹ con số, xoay người bước lên mấy bước rồi lại lùi về, viết thêm mấy chữ lên trước con số – Đường Kim Chi.
“Rầm”.
Hà Nguy đẩy mạnh cánh cửa sắt, tro bụi bốc lên, dường như đã lâu lắm rồi không có ai mở ra.
Dựa vào điểm này, Hà Nguy phán đoán rằng bọn họ chưa từng tới đây, anh vội vàng tới địa điểm tiếp theo.
Trịnh Ấu Thanh mất tích.
– Ấu Thanh! Ấu Thanh!
Trong công trường bỏ hoang, Hà Nguy bước vào, bất cẩn giẫm gãy một cành cây.
Anh nhặt cành cây lên, đây không phải cành cây khô, dựa vào độ mới của vết gãy kết luận rằng nó mới được bẻ từ cây trưởng thành xuống, đầu nhọn còn có thể nhìn thấy một phần tổ chức da rất nhỏ.
Anh nhặt một cây thép bỏ đi, mỗi bước đi, từng động tác đều rất cẩn thận, đồng thời cũng đánh giá kỹ càng xung quanh xem có bố trí bẫy rập hay có người bất ngờ nhào ra đánh lén hay không.
Trịnh Ấu Thanh trợn to đôi mắt hạnh nhìn cô ta.
Chân cô bị cành cây rạch một đường, vừa đau vừa rát, miệng còn bị dính băng keo trong suốt, chỉ có thể phát ra âm thanh chống đối “ưm ưm”.
Kiều Nhược Phi bước tới gần, ngồi xuống bên cạnh cô, giống như bạn bè nói chuyện với nhau:
Bỗng, một vài điểm đỏ thẫm trên nền đất thu hút sự chú ý của Hà Nguy.
Mấy giọt tròn tròn rơi trên nền cát vàng, anh nhón một chút lên vân vê, đưa trước mũi khẽ ngửi, dựa vào mùi thì chắc hẳn đây không phải sơn mà là máu.
– Vóc dáng đẹp thật! Tôi càng nghĩ càng không hiểu cô xinh đẹp thế này, ngực to eo thon, còn là con gái cưng của Cục trưởng, tại sao anh ta còn không chấp nhận cô nhỉ?
Vân Hiểu Hiểu chột dạ lén nhìn Hà Nguy:
Không rõ vết máu này thuộc về Kiều Nhược Phi hay Trịnh Ấu Thanh.
Kết hợp với cành cây ban nãy, có lẽ một trong hai người bọn họ bị cành cây sượt qua tay hoặc chân làm chảy máu.
Đồng thời trên cát vàng cũng có in dấu giày, một là giày cao gót của Trịnh Ấu Thanh, vết xăng đan đế bằng còn lại chắc chắn là của Kiều Nhược Phi.
Chứng minh rằng bọn họ đã từng đi ngang đây.
Trong công trường bỏ hoang, Hà Nguy bước vào, bất cẩn giẫm gãy một cành cây.
Anh nhặt cành cây lên, đây không phải cành cây khô, dựa vào độ mới của vết gãy kết luận rằng nó mới được bẻ từ cây trưởng thành xuống, đầu nhọn còn có thể nhìn thấy một phần tổ chức da rất nhỏ.
Anh nhặt một cây thép bỏ đi, mỗi bước đi, từng động tác đều rất cẩn thận, đồng thời cũng đánh giá kỹ càng xung quanh xem có bố trí bẫy rập hay có người bất ngờ nhào ra đánh lén hay không.
Có tiếng bước chân tới gần ban công, Hà Nguy nép người trong lán che nắng bên cạnh mái bằng, đồng nghiệp tới kiểm tra không thấy có ai lại quay về.
Dấu giày và vết máu kéo dài ra khỏi tòa nhà này, tới một tòa nhà khác.
Hà Nguy đuổi theo, phát hiện trong tòa nhà khác kia còn nhiều dấu vết hơn, bao gồm cả mảnh khăn dính máu, mảnh khăn này chính là phụ kiện tối qua Trịnh Ấu Thanh buộc trên cổ.
Dưới đất có một cành cây, cùng với con số kia.
Khăn lụa và cành cây? Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Hà Nguy.
Anh nhìn kỹ con số, xoay người bước lên mấy bước rồi lại lùi về, viết thêm mấy chữ lên trước con số – Đường Kim Chi.
Trịnh Ấu Thanh quay đầu đi, chẳng thèm để ý tới cô ta.
Kiều Nhược Phi rút con dao gọt hoa quả ra, Trịnh Ấu Thanh giật mình, liều mạng lắc đầu.
Kiều Nhược Phi an ủi cô:
– Thực sự là anh à… – Tay Trịnh Ấu Thanh mềm xụi không còn sức lực, cô níu áo sơ mi Hà Nguy – Lại gặp mặt rồi…– Cô cảm thấy ai sẽ là người đầu tiên tới đây? Sir Hà của cô sao? Nếu như không phải anh ta, cô có thất vọng không?(Nhánh cây là(Nhánh cây là – Ông thực sự cho rằng chúng ta đã cứu được người ư? – Hà Nguy nhìn phòng bệnh – Khi chúng ta tới, Ấu Thanh đang nằm dưới đất, trên xà nhà có treo dây thừng, ông cảm thấy nó đứt kiểu gì?Khăn lụa và cành cây? Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Hà Nguy.
Anh nhìn kỹ con số, xoay người bước lên mấy bước rồi lại lùi về, viết thêm mấy chữ lên trước con số – Đường Kim Chi.树枝– Vóc dáng đẹp thật! Tôi càng nghĩ càng không hiểu cô xinh đẹp thế này, ngực to eo thon, còn là con gái cưng của Cục trưởng, tại sao anh ta còn không chấp nhận cô nhỉ?, pinyin shushī, Hán Việt: thụ chi)
Sắc mặt Hà Nguy trở nên ngưng trọng, anh đặt Trịnh Ấu Thanh xuống:
Trong căn phòng cũ kỹ, Kiều Nhược Phi ngồi dưới đất, chẳng hề quan tâm tới chiếc váy dài mình đang mặc dính đầy bùn đất.
Cô ta chống má, nhìn Trịnh Ấu Thanh bị trói chặt tay chân, khẽ mỉm cười:
Hà Nguy cau mày, hiếm khi mới thấy Cục trưởng Trịnh mất bình tĩnh như lúc này.
Ông chắp tay sau lưng đi lại trong văn phòng, ngẩng đầu lên hỏi:
– Vẫn còn mười phút nữa nha.
Tôi đã để lại gợi ý nhắc nhở rồi, không biết bọn họ có tìm được đến nơi này hay không.
– Cà vạt, chuẩn bị tặng anh.
Trịnh Ấu Thanh trợn to đôi mắt hạnh nhìn cô ta.
Chân cô bị cành cây rạch một đường, vừa đau vừa rát, miệng còn bị dính băng keo trong suốt, chỉ có thể phát ra âm thanh chống đối “ưm ưm”.
Kiều Nhược Phi bước tới gần, ngồi xuống bên cạnh cô, giống như bạn bè nói chuyện với nhau:
– Cô cảm thấy ai sẽ là người đầu tiên tới đây? Sir Hà của cô sao? Nếu như không phải anh ta, cô có thất vọng không?
Kiều Nhược Phi cười ngọt ngào, khẽ bóp hai má cô:
Trịnh Ấu Thanh quay đầu đi, chẳng thèm để ý tới cô ta.
Kiều Nhược Phi rút con dao gọt hoa quả ra, Trịnh Ấu Thanh giật mình, liều mạng lắc đầu.
Kiều Nhược Phi an ủi cô:
– Anh Hà Nguy đây.
Không sao rồi, em sẽ không sao hết.
– Hà Nguy ôm cô, khẽ xoa nhẹ mái tóc an ủi cô, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng được trút xuống.
– Yên tâm, yên tâm, tôi không định “thịt” cô đâu, không phát hiện ra tôi không mang theo công cụ hả? Mặc dù tôi mang nhiễm sắc thể XY, nhưng bề ngoài vẫn là phụ nữ hàng thật giá thật, muốn làm gì cô cũng không có điều kiện.
Vân Hiểu Hiểu cũng vô cùng sốt sắng.
Kiều Nhược Phi còn nhẫn tâm chẳng hề do dự giết hại người bạn trai ở bên mình mấy năm, thì đối với Trịnh Ấu Thanh càng không cần chùn tay! Nếu như mục tiêu là cô thì có lẽ chuyện này không tới mức gay go đến vậy.
Dù sao cô cũng làm việc ở tuyến đầu, thể năng không kém, còn biết dùng súng.
Nhưng còn Ấu Thanh thì sao? Cô ấy chỉ là một nhân viên nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, mềm mại yếu ớt, làm sao địch nổi một hung thủ giết người.
Cô ta rạch cổ áo Trịnh Ấu Thanh, dùng sức xé mạnh, để lộ làn da trắng nõn cùng với nội y đường viền ren hoa màu hồng.
Kiều Nhược Phi ra vẻ kinh ngạc:
– Anh biết, anh sẽ cố gắng hết sức tìm được Ấu Thanh trong khoảng thời gian vàng.
– Hà Nguy ngẩng đầu, gật đầu với Trịnh Phúc Duệ – Cục trưởng Trịnh, chú hãy tin ở cháu.
Kết quả giám định DNA đã có, chứng minh Kiều Nhược Phi chính là “nghi phạm” mà bọn họ luôn truy lùng, đồng thời cảnh sát cũng suy luận cô ta còn phải giết thêm một người nữa, ghép hoàn chỉnh từ đơn “LOVE”.
Không ngờ mục tiêu của cô ta không phải Vân Hiểu Hiểu mà là Trịnh Ấu Thanh vừa mới gặp mặt một lần vào hôm qua.
– Vóc dáng đẹp thật! Tôi càng nghĩ càng không hiểu cô xinh đẹp thế này, ngực to eo thon, còn là con gái cưng của Cục trưởng, tại sao anh ta còn không chấp nhận cô nhỉ?
– Thực sự là anh à… – Tay Trịnh Ấu Thanh mềm xụi không còn sức lực, cô níu áo sơ mi Hà Nguy – Lại gặp mặt rồi…
Trịnh Ấu Thanh vô cùng xấu hổ, cô lắc lư người muốn vùng thoát khỏi dây thừng.
Kiều Nhược Phi ấn cô lại, lấy thỏi son ra viết chữ “O” lên ngực cô.
Kiều Nhược Phi ngẩng đầy lên, phát hiện Trịnh Ấu Thanh rưng rưng nước mắt, không biết vì tức giận hay vì sợ hãi, hung tợn trừng cô ta.
Kiều Nhược Phi cười ngọt ngào, khẽ bóp hai má cô:
Đêm qua sau khi xuống taxi, cô không trở về nhà, ban đầu hai vợ chồng Cục trưởng còn tưởng con gái chơi quá muộn nên qua đêm ở nhà bạn, nhưng gọi điện thoại không ai nghe, nhắn tin cũng không ai trả lời.
Trịnh Ấu Thanh không đi làm, hỏi mấy người bạn của cô đều không biết cô đi đâu, bấy giờ mọi người mới phát hiện xảy ra chuyện rồi.
– Vẫn còn năm phút nữa, nếu như không ai tới, vậy thì trò chơi sẽ kết thúc đó nha.
Hà Nguy quay đầu nhìn tòa nhà phía sau.
Vừa rồi rõ ràng anh đã nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất, ước chừng ở tầng ba hoặc tầng bốn.
Anh vội vàng lao lên tầng, đạp văng cánh cửa tầng ba, không có ai.
Anh vội lên tầng bốn, lần này vừa đá cửa ra đã thấy một đôi chân, chiếc váy dài hoa nhí đã tuột xuống phần cẳng chân, hai chân bị trói lại với nhau, còn đeo một đôi giày cao gót.
Đường Kim Chi là con đường chủ đạo hướng Nam Bắc, giao nhau tại công trường trên đường Ngọc Lan.
Con đường này rất dài, có tường thành cổ, còn cả cổng thành hùng vĩ, cũng có nơi ở cũ của một nhà văn học thời Minh – Thanh mang tên Kim Chi Ngọc Lan Viên.
Căn cứ vào chỉ đường, số ngay bên cạnh nơi ấy.
Hà Nguy chạy hồng hộc tới, nhưng phát hiện cư dân nơi đây đã chuyển đi hết rồi, có nơi đã bắt đầu khởi công biến thành những bức tường đổ nát dang dở, chỉ còn mấy tòa nhà treo chữ “Phá dỡ” to đùng bằng màu chữ đỏ bắt mắt, đứng xa xa cũng nhìn thấy được.
Chắc hẳn Trịnh Ấu Thanh đang ở bên trong mấy tòa nhà này.
Hà Nguy áng chừng độ cao của tòa nhà, tìm kiếm từng tòa một thì thực sự lãng phí thời gian.
Anh nghĩ rằng nếu như Kiều Nhược Phi còn phiền hà để lại thông tin dụ người tới đây, chắc hẳn không chỉ để vứt xác, Trịnh Ấu Thanh vẫn còn sống.
Vì thế anh hắng giọng, hét lên:
Hà Nguy nhìn tấm ảnh kia, trong tay người đàn ông xách một túi nhỏ, hai tay Trịnh Ấu Thanh không cầm theo món đồ nào khác, nói xách hộ đồ cũng có vẻ khá khiên cưỡng.
– Trịnh Ấu Thanh!
– Tôi tiêm thuốc nồng độ cao cho cô, sẽ nhanh chóng phát huy hiệu quả thôi, như vậy cô cũng không cảm thấy đau đớn khi bị siết cổ chết.
– Kiều Nhược Phi bóp cằm Trịnh Ấu Thanh, hôn lên môi cô – Tôi thực sự rất thích cô, một mỹ nhân như vậy mà chết thì thật tiếc…
Trịnh Ấu Thanh nghe được giọng của Hà Nguy, phán đoán âm thanh tới từ phía sau cửa sổ.
Cô muốn quay đầu nhưng không còn sức lực.
Năm phút trước, Kiều Nhược Phi tiêm thuốc vào người cô, đặt cô ngồi trên một chiếc ghế vuông nhỏ.
Phía dưới chiếc ghế này còn hai chiếc ghế khác lung lay chừng đổ.
Trên cổ cô treo dây thừng, đầu bên kia buộc lên xà nhà, nếu ngồi yên thì cô vẫn có thể hít thở được bình thường, một khi cơ thể nghiêng ngả, ghế đổ xuống, cô sẽ bị treo cổ đến chết.
“Rầm”.
Hà Nguy đẩy mạnh cánh cửa sắt, tro bụi bốc lên, dường như đã lâu lắm rồi không có ai mở ra.
Dựa vào điểm này, Hà Nguy phán đoán rằng bọn họ chưa từng tới đây, anh vội vàng tới địa điểm tiếp theo.
– Vẫn còn năm phút nữa, nếu như không ai tới, vậy thì trò chơi sẽ kết thúc đó nha.
– Tôi tiêm thuốc nồng độ cao cho cô, sẽ nhanh chóng phát huy hiệu quả thôi, như vậy cô cũng không cảm thấy đau đớn khi bị siết cổ chết.
– Kiều Nhược Phi bóp cằm Trịnh Ấu Thanh, hôn lên môi cô – Tôi thực sự rất thích cô, một mỹ nhân như vậy mà chết thì thật tiếc…
Cô ta đi rồi, trong phòng chỉ còn lại mình Trịnh Ấu Thanh.
Chân tay cô đều bị trói chặt, mới đầu cô còn có thể ngồi ngay ngắn trên ghế.
Nhưng sau khi thuốc phát huy hiệu lực, ý thức của cô dần trở nên mơ hồ, bắt đầu cảm thấy vô cùng buồn ngủ.
Cô vẫn luôn âm thầm nói với bản thân phải tỉnh táo, bằng không sẽ chẳng thể đợi đồng nghiệp trong Cục tới cứu viện.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, từng giây từng phút đều dài như một năm.
Mí mắt Trịnh Ấu Thanh dần dần trĩu nặng, đã mấy lần cô suýt nữa ngủ gật ngả sang một bên.
Dẫu vậy, cô vẫn gắng gượng chống đỡ.
Cho tới khi nghe thấy ai đó gọi tên mình, giọng nói xa xôi mờ ảo song rất quen thuộc.
树枝
– Đội trưởng, anh nhất định phải tìm được Trịnh Ấu Thanh đấy!
– Trịnh Ấu Thanh! Em có ở đây không!
(Nhánh cây là 树枝, pinyin shushī, Hán Việt: thụ chi)
… Là anh ấy.
Hà Nguy hết hồn, anh nhìn lướt qua mấy chiếc ghế dưới đất rồi nhìn Trịnh Ấu Thanh đã ngất đi.
Phản ứng đầu tiên là rút súng ra ngắm vào dây thừng bắt đứt nó.
Trịnh Ấu Thanh rơi xuống, được Hà Nguy đỡ lấy.
Hà Nguy đặt cô nằm thẳng trên đất, cởi dây trói sau đó kiểm tra mạch đập và độ co của đồng tử, sau đó vội vàng cấp cứu hồi sức tim phổi.
Trịnh Ấu Thanh nhoẻn miệng cười, không thể chống đỡ nổi nữa, cô khép mí mắt, cơ thể ngả sang một bên.
Ba chiếc ghế rơi rầm rầm xuống đất, dưới tác dụng của trọng lực, cổ Trịnh Ấu Thanh bị dây thừng siết chặt, cô cau mày nhưng không còn sức lực để vùng vẫy nữa rồi.
Hà Nguy quay đầu nhìn tòa nhà phía sau.
Vừa rồi rõ ràng anh đã nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất, ước chừng ở tầng ba hoặc tầng bốn.
Anh vội vàng lao lên tầng, đạp văng cánh cửa tầng ba, không có ai.
Anh vội lên tầng bốn, lần này vừa đá cửa ra đã thấy một đôi chân, chiếc váy dài hoa nhí đã tuột xuống phần cẳng chân, hai chân bị trói lại với nhau, còn đeo một đôi giày cao gót.
Sùng Trăn đưa một chai nước lạnh qua:
Hà Nguy hết hồn, anh nhìn lướt qua mấy chiếc ghế dưới đất rồi nhìn Trịnh Ấu Thanh đã ngất đi.
Phản ứng đầu tiên là rút súng ra ngắm vào dây thừng bắt đứt nó.
Trịnh Ấu Thanh rơi xuống, được Hà Nguy đỡ lấy.
Hà Nguy đặt cô nằm thẳng trên đất, cởi dây trói sau đó kiểm tra mạch đập và độ co của đồng tử, sau đó vội vàng cấp cứu hồi sức tim phổi.
Ấu Thanh, em không được chết, nhất định không được chết!
– Trịnh Ấu Thanh! Em có ở đây không!
Hà Nguy bóp mũi Trịnh Ấu Thanh, nâng cao cằm hà hơi cho cô.
Sau hai lần lại tiếp tục đan tay ấn lồng ngực.
Trán anh vã mồ hôi, dáng vẻ chết thảm của Trình Trạch Sinh không ngừng hiện lên trong đầu anh, đôi môi anh cũng trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh lấm tấm trên đầu mũi.
Kết thúc lượt hô hấp nhân tạo thứ , lồng ngực Trịnh Ấu Thanh chợt phập phồng.
Hà Nguy nhìn thấy rõ ràng cô đã thở ra một hơi.
Tặng người đàn ông kia sao? Người đàn ông kia… là anh?
– Ấu Thanh! Ấu Thanh!
Hà Nguy vỗ má Trịnh Ấu Thanh.
Nhịp thở của cô rất yếu ớt, mắt mở ra một khe nhỏ:
– Hà…
– Anh Hà Nguy đây.
Không sao rồi, em sẽ không sao hết.
– Hà Nguy ôm cô, khẽ xoa nhẹ mái tóc an ủi cô, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng được trút xuống.
– Hôm qua kết quả giám định DNA còn chưa được hoàn thiện.
Không có chứng cứ xác thực cho suy luận của cháu thì chưa thể bắt người.
– Hà Nguy nhìn chằm chằm vào camera, quay đầu hỏi – Hiểu Hiểu, hôm qua bọn em về vào lúc mấy giờ?
– Thực sự là anh à… – Tay Trịnh Ấu Thanh mềm xụi không còn sức lực, cô níu áo sơ mi Hà Nguy – Lại gặp mặt rồi…
– Ừ, tối qua do anh sơ xuất, đáng lẽ anh phải tiễn em đến nhà mới đúng.
– Hà Nguy thở dài – May mà em tỉnh lại, làm anh hết hồn, bây giờ thì không sao rồi.
Bên dưới truyền tới một loạt âm thanh ồn ào, từng âm thanh nối tiếp nhau.
– Tại sao hôm qua không bắt người?!
– Ấu Thanh! Ấu Thanh em đang ở đâu!
– Trịnh Ấu Thanh! Có nghe thấy không?
– Hà…
Sắc mặt Hà Nguy trở nên ngưng trọng, anh đặt Trịnh Ấu Thanh xuống:
– Tìm được người rồi! Mau gọi xe cứu thương!
Lâm Hác Dư bước tới nói:
– Đồng nghiệp trong Cục đến rồi.
Trịnh Ấu Thanh khẽ gật đầu, chỉ về hướng ban công:
(Nhánh cây là 树枝, pinyin shushī, Hán Việt: thụ chi)
– Cửa sau…
Trịnh Ấu Thanh nghe được giọng của Hà Nguy, phán đoán âm thanh tới từ phía sau cửa sổ.
Cô muốn quay đầu nhưng không còn sức lực.
Năm phút trước, Kiều Nhược Phi tiêm thuốc vào người cô, đặt cô ngồi trên một chiếc ghế vuông nhỏ.
Phía dưới chiếc ghế này còn hai chiếc ghế khác lung lay chừng đổ.
Trên cổ cô treo dây thừng, đầu bên kia buộc lên xà nhà, nếu ngồi yên thì cô vẫn có thể hít thở được bình thường, một khi cơ thể nghiêng ngả, ghế đổ xuống, cô sẽ bị treo cổ đến chết.
Lúc trước Kiều Nhược Phi đã rời khỏi từ chỗ đó.
Con gái bị tên tội phạm giết người liên hoàn bắt cóc, lòng Trịnh Phúc Duệ như lửa đốt, nhưng cũng chỉ đành hi vọng vào Hà Nguy có thể nhanh chóng tìm được người.
Đối diện với loại tội phạm thế này, nếu như không tìm được người trong vòng hai mươi tư tiếng sẽ lành ít dữ nhiều.
Trịnh Phúc Duệ biết rõ điểm ấy, ông uống một ngụm trà lớn áp chế cảm xúc nóng nảy.
Hà Nguy gật đầu, mở cửa ban công, phát hiện bên ngoài là kết cấu mái bằng lộn xộn, còn có cả cầu thang đi xuống.
Anh ngồi xổm bên ngoài ban công, ước chừng năm phút sau, đồng nghiệp phá cửa xông vào, một Hà Nguy khác bước tới bế Trịnh Ấu Thanh lên:
– Tìm được người rồi! Mau gọi xe cứu thương!
– Ừ, tối qua do anh sơ xuất, đáng lẽ anh phải tiễn em đến nhà mới đúng.
– Hà Nguy thở dài – May mà em tỉnh lại, làm anh hết hồn, bây giờ thì không sao rồi.
Có tiếng bước chân tới gần ban công, Hà Nguy nép người trong lán che nắng bên cạnh mái bằng, đồng nghiệp tới kiểm tra không thấy có ai lại quay về.
Trịnh Ấu Thanh được đưa tới bệnh viện, Trịnh Phúc Duệ thấy con gái thoát khỏi nguy hiểm thì thở phào một hơi, chân mềm nhũn, được trợ lý đỡ ngồi trên ghế.
Hà Nguy đứng khoanh tay dựa tường, canh chừng trước cửa phòng bệnh, đôi mày cau chặt.
Sùng Trăn đưa một chai nước lạnh qua:
– Sao trông sắc mặt ông tệ thế kia, cứu được Ấu Thanh là chuyện tốt mà! Có lẽ tên bất nam kia không ngờ chúng ta sẽ đến nhanh vậy ha ha ha!
Dấu giày và vết máu kéo dài ra khỏi tòa nhà này, tới một tòa nhà khác.
Hà Nguy đuổi theo, phát hiện trong tòa nhà khác kia còn nhiều dấu vết hơn, bao gồm cả mảnh khăn dính máu, mảnh khăn này chính là phụ kiện tối qua Trịnh Ấu Thanh buộc trên cổ.
Dưới đất có một cành cây, cùng với con số kia.
– Ông thực sự cho rằng chúng ta đã cứu được người ư? – Hà Nguy nhìn phòng bệnh – Khi chúng ta tới, Ấu Thanh đang nằm dưới đất, trên xà nhà có treo dây thừng, ông cảm thấy nó đứt kiểu gì?
Lâm Hác Dư bước tới nói:
– Bị bắn đứt.
– Anh ta lấy ra một túi vật chứng trong suốt, bên trong có một vỏ đạn – Phát hiện ở hiện trường, tạm thời chưa tìm thấy đầu đạn.
– Có người đã tới cứu Ấu Thanh trước và đã rời khỏi đó khi chúng ta đến.
Hà Nguy đặt ngón trỏ dưới cằm, suy nghĩ xem người đó là ai.
Trâu Bân và Văn Hoa Bắc tới báo cáo đã tìm được hướng đi của Trịnh Ấu Thanh.
Cô đi xem phim cùng một người đàn ông, hết phim thì bắt taxi về nhà.
Trịnh Ấu Thanh vô cùng xấu hổ, cô lắc lư người muốn vùng thoát khỏi dây thừng.
Kiều Nhược Phi ấn cô lại, lấy thỏi son ra viết chữ “O” lên ngực cô.
Kiều Nhược Phi ngẩng đầy lên, phát hiện Trịnh Ấu Thanh rưng rưng nước mắt, không biết vì tức giận hay vì sợ hãi, hung tợn trừng cô ta.
Trong bức ảnh camera được in ra, người đàn ông kia mặc áo đen, vóc dáng cao ráo, đội mũ và đeo kính râm, không nhìn rõ gương mặt.
Nhưng Hà Nguy cảm thấy quen thuộc lạ thường.
– Ấu Thanh hẹn hò hả?! – Vân Hiểu Hiểu kinh ngạc, che miệng không thể tin được – Không thể nào, tối qua cô ấy còn mua quà…
– Mua gì?
Vân Hiểu Hiểu chột dạ lén nhìn Hà Nguy:
– Cà vạt, chuẩn bị tặng anh.
– Trịnh Ấu Thanh!
Hà Nguy nhìn tấm ảnh kia, trong tay người đàn ông xách một túi nhỏ, hai tay Trịnh Ấu Thanh không cầm theo món đồ nào khác, nói xách hộ đồ cũng có vẻ khá khiên cưỡng.
Kết thúc lượt hô hấp nhân tạo thứ , lồng ngực Trịnh Ấu Thanh chợt phập phồng.
Hà Nguy nhìn thấy rõ ràng cô đã thở ra một hơi.
Tặng người đàn ông kia sao? Người đàn ông kia… là anh?
Suy nghĩ kỳ quái này dần dần nảy sinh trong đầu, sống lưng Hà Nguy chợt phát lạnh..