Mười lăm phút sau, đường phố ngoài kia khôi phục lại yên tĩnh.
Hà Nguy và Trình Trạch Sinh ôm chặt nhau, trong ngõ nhỏ ngược sáng mà ánh mặt trời không thể chạm tới, Hà Nguy ngước mắt lên nhìn một tia sáng rực rỡ rơi trước cửa ngõ.
Anh biết bây giờ mình không thể hoàn toàn chiếm lấy cái ôm này, chỉ tạm thời mượn chút ấm áp từ nó mà thôi.
– Thực sự không thể nói với tôi được sao? – Trình Trạch Sinh xoa mái tóc đen của Hà Nguy – Biết đâu tôi có thể giúp gì được cho anh, anh không cần vất vả một mình như vậy.
Hà Nguy lắc đầu, không trả lời.
Trình Trạch Sinh không ép buộc, hắn biết rõ tính cách của Hà Nguy, trầm tĩnh và kiên cường, chuyện anh không chịu nói ra có dùng cách nào đi nữa cũng không thể ép anh nói ra.
– Cậu không cần phải biết gì hết, chỉ cần chú ý an toàn là được.
– Hà Nguy nâng mặt Trình Trạch Sinh lên bằng một tay, cười nói – Thực ra chúng ta không nên gặp nhau.
Chẳng qua tôi nhớ cậu quá, nên không nhịn được.
Trình Trạch Sinh nắm tay anh, đang định mở miệng nói gì đó, chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền tới.
Một Hà Nguy khác thở hồng hộc xuất hiện ở cửa.
Nhìn thấy tư thế của hai người, biểu cảm trước giờ luôn bình tĩnh như thể nứt toác.
Cảnh tượng lúng túng nhất xuất hiện rồi.
Trình Quyến Thanh đúng là đồ miệng quạ đen.
Trình Trạch Sinh nhìn trái nhìn phải, hai Hà Nguy trước mắt hắn, từ đầu tới chân, từ ánh mắt tới mái tóc đều như từ một khuôn đúc ra.
Nếu không phải quần áo khác nhau, đứng chung một chỗ thì thật khó phân biệt.
– Quả nhiên là anh.
– Cảnh sát Hà nhìn chằm chằm Hà Nguy – Người đàn ông mặc áo đen khi nãy là ai vậy? Trình Quyến Thanh hả?
Nghe giọng điệu của anh, Hà Nguy đoán rằng anh đã để mất dấu người rồi.
Trình Quyến Thanh rất cáo già, mọi người đều làm cảnh sát lâu năm, ai mà chẳng có chút tài năng.
Nhưng trước đây Trình Quyến Thanh chuyên chiến đấu với bọn tội phạm ma túy, có rất nhiều kinh nghiệm trong việc chạy trốn và lẩn trốn, mất dấu cũng không có gì lạ.
Trình Trạch Sinh nghe thấy tên của anh trai, mắt sáng lên, kéo cánh tay Hà Nguy:
– Anh có biết anh tôi đang ở đâu không?
Hà Nguy cười nói:
– Nhưng hai người không thể gặp mặt, yên tâm, sau này còn có cơ hội.
Trình Trạch Sinh gật đầu, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Cảnh sát Hà đứng ở đầu ngõ không dễ đuổi đến thế:
– Đưa tôi đi gặp Trình Quyến Thanh, tôi có chuyện rất quan trọng muốn gặp anh ta.
Nhìn thấy anh từng bước từng bước tới gần, ngón trỏ Hà Nguy kéo lấy cổ áo sơ mi Trình Trạch Sinh về phía trước, nghiêng đầu tới gần, thủ thỉ bên tai hắn:
– Giúp tôi cản anh ta lại.
– Ừ.
– Trình Trạch Sinh đồng ý.
Hà Nguy bật cười, khẽ ngửa cổ, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Sắc mặt người đối diện nháy mắt sa sầm xuống, bước chân nhanh hơn.
Hà Nguy xoay người, cất bước vững vàng rời khỏi ngõ nhỏ từ đầu khác.
Cảnh sát Hà đuổi theo, Trình Trạch Sinh kéo tay anh lại, anh nhíu mày, giọng nói có phần nóng nảy:
– Trình Trạch Sinh, mau buông tôi ra! Anh ta sắp đi rồi!
Trình Trạch Sinh túm lấy cánh tay anh, đẩy người về:
– Chúng ta cũng về đi thôi, đã không còn sớm nữa rồi.
– Anh ta biết anh trai cậu đang ở đâu, cậu nên đuổi theo anh ta mới đúng!
Trình Trạch Sinh dỗ dành anh:
– Chắc chắn sẽ còn cơ hội gặp anh trai tôi mà, cũng không vội nhất thời…
Hà Nguy rẽ ngang, đã hoàn toàn biến mất khỏi đầu ngõ nhỏ âm u.
Cảnh sát Hà vung tay Trình Trạch Sinh ra, lườm hắn:
– Cậu nghĩ gì vậy? Cho dù anh ta hay Trình Quyến Thanh đều có thể trợ giúp chúng ta trong tình huống này.
Cậu không chỉ thân thiết với anh ta trước mặt tôi, còn thả người đi, cậu coi tôi là người chết à?
Trình Trạch Sinh bị làm khó:
– Nhưng anh ấy… không phải là anh sao?
– Không phải, – Anh khẳng định, giọng điệu chứa đựng địch ý – Nếu như chúng tôi có thể tồn tại độc lập, vậy thì không thể coi là một.
Hơn nữa nếu như là tôi, nếu đã biết tất cả sự việc diễn ra, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp bản thân trong quá khứ vượt qua khó khăn, chứ không phải bỏ mặc không nhắc tới như thế này.
Lần đầu Hà Nguy nóng giận trước mặt Trình Trạch Sinh như vậy, anh cứ đi, chẳng quan tâm đến ai hết.
Trình Trạch Sinh đau đầu, vội vàng đuổi theo sau.
Gọi tới gọi lui Hà Nguy.
Hà Nguy chẳng thèm để ý tới hắn, cho tới khi về đến căn hộ vẫn trưng ra một mặt khó chịu.
Vì vợ tương lai mà đắc tội vợ hiện tại, Trình Trạch Sinh cảm thấy ngày hôm nay chữ “khó” nó đi du lịch đến Nam Cực rồi, khó tới cực điểm.
Hắn đứng ngoài ban công, nhìn cảnh đêm xa lạ, vô thức xoa môi.
Cuối cùng sau cái hôn ấy, còn có một câu khe khẽ.
“Anh yêu em.”
Anh ấy đã nói như vậy.
Chạng vạng tối, Hà Nguy trở về Lê Hội Viện, vừa vào cửa đã bị Trình Quyến Thanh túm lấy cổ áo.
Anh vô thức túm lấy cánh tay kia vặn ra phía sau.
Trình Quyến Thanh kêu lên:
– Này, này, này cậu lấy tôi ra làm công cụ, còn không cho phép tôi tức giận báo thù à?
Hà Nguy buông anh ta ra, đẩy sang một bên, giả vờ như không biết gì hết.
Trình Quyến Thanh ngồi một bên nói giọng chua loét:
– Tu mười năm được ngồi chung thuyền, tu trăm năm được nằm chung gối.
Tôi tu bao nhiêu năm với hai người nên mới rơi vào cảnh hi sinh bản thân tạo cơ hội cho hai người.
Thằng nhóc Trình Trạch Sinh may mắn thế không biết, tại sao tôi lại không gặp được người yêu như vậy nhỉ?
Hà Nguy cười nhạt, nụ cười mang theo vẻ châm chọc:
– Mỗi người có một vận mệnh riêng.
Anh còn được xuyên hồn, chẳng phải càng khiến người khác ngưỡng mộ hơn hay sao?
Trình Quyến Thanh xua tay, xuyên tới đây cũng có tác dùng gì đâu, đã chẳng làm được gì còn phải trơ mắt nhìn em trai chết đi.
Thay vì đau đớn đến vậy, không bằng bỏ qua cơ hội sống lại này.
Qua một lát, đồ ăn Trình Quyến Thanh gọi cũng tới, anh ta đặt rượu và xiên nướng.
Anh ta và Hà Nguy ra ban công ngồi, những món gọi đều là món Hà Nguy ăn được.
Xem ra quay về quá khứ nhiều lần như vậy, cũng có thể nắm bắt tương đối thói quen ẩm thực của anh rồi.
Khi anh ta nghe thấy hình ảnh lúc trước mình tưởng tượng đã được thực hiện thì suýt phun bia.
– Đệt, luận về nhẫn tâm thì tôi không sánh được với cậu.
– Trình Quyến Thanh giơ ngón tay cái – Đỉnh thật, cậu định khiến cho hai người họ chia tay rồi độc chiếm Trình Trạch Sinh hả.
Hà Nguy cầm cốc rượu, cười nói:
– Không đâu, tôi rất hiểu bản thân mình.
Không tới mức chia tay, chẳng qua sẽ khó chịu mà thôi.
Anh không cam lòng mới cố ý để lại nụ hôn kia trước mặt “Hà Nguy”.
Nói ra cũng buồn cười, đấu tới đấu lui cũng không thắng nổi bản thân, nói ra cũng chẳng ai tin.
– Tính cách của cậu không chịu thua ai bao giờ, thôi bỏ đi.
Tôi công nhận cậu độc, có chuyện gì thì để tôi ra ngoài, cậu cứ ở nhà là được.
– Anh có chuyện gì? – Hà Nguy hỏi – Lẽ nào còn phải chuẩn bị gì nữa?
Trình Quyến Thanh chống chân phải lên, cánh tay tùy ý đặt trên đầu gối, xoa cằm nói:
– Tôi đang nghĩ có nên kiếm cho cậu một khẩu súng không, lỡ như cậu gặp nguy hiểm thì sao?
– …Trị an của thành phố Thăng Châu chúng ta không tệ, không cần phải lo lắng chuyện này.
Trình Quyến Thanh đang chỉ lỡ như khi xảy ra án mạng, cần phải chiến đấu với hung thủ thì làm sao đây? Tay không làm sao thắng nổi với đao súng.
Hà Nguy cúi đầu nghịch que tăm được đóng gói trong hộp.
Anh không nói với Trình Quyến Thanh suy luận về hung thủ thực sự có khả năng chính là anh, giết Trình Trạch Sinh trong tình huống ngộ sát bất đắc dĩ.
Và chỉ có một lời giải thích khi để xảy ra sự cố này… Trước đây vì để thoát khỏi vòng tuần hoàn, bản thân mình đã làm điều gì đó khác biệt bằng cách giết chết Hà Nguy của quá khứ.
Nhưng căn cứ theo nguyên tắc nghịch lý, chuyện này sẽ chẳng thể xảy ra, cho nên nếu muốn giết Hà Nguy thì người chết chắc chắn sẽ là Trình Trạch Sinh.
Hà Nguy cảm thấy lần này trở về, anh có một ưu thế nhất định.
Lần này lượng thông tin của vòng tuần hoàn cực kỳ nhiều, bao gồm cả chuyện đã xảy ra trong thời thơ ấu, phải chăng điểm mấu chốt nằm ở chỗ hồi còn nhỏ anh và nhân viên văn phòng Hà Nguy đã hoán đổi thân phận cho nhau?
– Không cần phải súng đâu.
Vốn dĩ tôi đã không mang theo súng về thì chứng minh lần này tôi không có ý định sử dụng.
– Hà Nguy nói.
– Vậy thì… tới lúc đó cậu tùy cơ ứng biến, cố gắng giữ gìn.
– Trình Quyến Thanh vỗ vai anh – Nhớ kỹ này, không chỉ mạng của em trai tôi, mà mạng của cậu cũng rất quan trọng.
Hà Nguy thảnh thơi trải qua một tuần ở Lê Hội Viện, vào một đêm nọ, Trình Quyến Thanh ra ngoài trở về, theo sau còn có một người đàn ông cao ráo ăn mặc kín mít.
– Em tới Hồ Đào Lý tìm anh đương nhiên không thấy, gần đây anh đều ở chỗ này.
– Trình Quyến Thanh vẫy tay với hắn – Vào đi, giới thiệu cho em một người bạn.
– Vâng.
– Người kia khẽ đáp một tiếng rầu rầu.
Hà Nguy đứng dậy, giây phút bốn mắt nhìn nhau, người kia vô cùng ngạc nhiên:
– … Là anh à?
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Hà Nguy đoán ra thân phận của người kia – nghệ sĩ dương cầm Trình Trạch Sinh.
Dưới khẩu trang quả nhiên là một gương mặt tuấn tú.
Trình Trạch Sinh nhìn Hà Nguy với ánh mắt nghi ngờ, sau đó lẳng lặng nói nhỏ bên tai Trình Quyến Thanh:
– Lần trước em gặp anh ta trên đường, anh ta nghe ngóng về anh.
Cảm giác không có ý tốt, anh và anh ta thực sự là bạn hả?
Hà Nguy: Đừng có che che giấu giấu thế kia.
Nói gì thì nói thẳng ra, dù sao tôi cũng nghe rõ hết cả rồi.
– À, hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi.
– Trình Quyến Thanh ôm vai Trình Trạch Sinh – Cậu ấy tìm anh không phải để hại anh đâu, chỉ tìm anh… mua súng thôi, đúng chứ?
Dứt lời còn nháy mắt với Hà Nguy, mau phối hợp lừa thằng nhóc ngốc này.
– Là khách hàng của anh à? – Trình Trạch Sinh kinh ngạc, lập tức kéo anh ta qua một bên – Anh, anh đã nói không buôn lậu cơ mà? Tại sao lại làm như vậy?
– Thằng nhóc ngốc này, lời đàn ông nói mà em cũng tin cho được, – Trình Quyến Thanh đưa ra lý do chính đáng – Đặc biệt là kiểu đàn ông như anh.
Đôi mắt đen láy của Trình Trạch Sinh chớp chớp, gương mặt thoáng qua vẻ do dự.
Ánh mắt vô tội đơn thuần này khiến Hà Nguy suýt nữa đã bật cười thành tiếng.
Chuyện này không thể trách anh được, bởi vì hắn khác quá nhiều so với Trình Trạch Sinh trong ấn tượng.
Nhưng vẻ dịu dàng và ngoan ngoãn khi kết hợp với gương mặt kia không có cảm giác mất tự nhiên, dường như hắn vốn dĩ phải là một người đàn ông nhà bên dịu dàng ấm áp.
Trình Trạch Sinh ngoan ngoãn ngồi đó, hai tay đặt ngay ngắn lên đầu gối, còn tiêu chuẩn hơn học sinh đi học.
Lần này đến lượt Hà Nguy nhỏ giọng hỏi:
– Anh dẫn cậu ta đến làm gì?
– Cậu ta đang tìm tôi, lúc trước cũng từng dẫn tới gặp mặt cậu rồi, không ảnh hưởng gì tới vòng tuần hoàn, lần này tôi cũng dẫn tới gặp cậu.
– Tay Trình Quyến Thanh che nửa gương mặt – Cứ nói chuyện bừa thôi, dù sao hai người cũng không thân, có gì để nói đâu, đúng không nào?
Mặc dù Trình Trạch Sinh ngồi đó, song ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn Hà Nguy, mang theo tò mò và đề phòng.
Hà Nguy rót cho hắn một cốc nước, Trình Trạch Sinh lịch sự nói cảm ơn.
Thấy anh mặc đồ ở nhà thoải mái, hắn khẽ hỏi:
– Anh và anh tôi sống cùng nhau à?
– Coi như vậy, nhưng chỉ tạm thời thôi.
– Hà Nguy cũng đánh giá hắn – Lúc trước cậu cũng không biết anh trai mình sống ở đây hả?
Trình Trạch Sinh lắc đầu với vẻ vô tội.
Gần đây hắn vẫn luôn tìm kiếm Trình Quyến Thanh, được biết anh ta rời khỏi khu Hồ Đào Lý bèn lập tức chạy tới Phú Thịnh Cẩm Long Viên, kết quả anh trai cũng không ở đó.
Lòng hắn nóng như lửa đốt, chỉ sợ anh trai buôn lậu súng bị cảnh sát bắt được.
Sau này vì Trình Quyến Thanh tới tìm hắn, muốn chọn một khẩu súng trong kho vũ khí.
Trình Trạch Sinh vội vàng bám lấy anh ta, nhõng nhẽo mãi mới tìm được một căn cứ khác của anh trai.
Hà Nguy tò mò hơn, ngồi xuống cạnh Trình Trạch Sinh:
– Tại sao hai người lại xây dựng kho vũ khí? Tôi nghe nói cậu bắn súng không giỏi, nhưng rất có thiên phú về phương diện tháo lắp súng.
Mặt Trình Trạch Sinh đỏ bừng, có vẻ lo lắng không yên, hắn lẩm bẩm:
– Bởi vì, bởi vì tôi rất muốn học… Hồi còn bé tôi thường xuyên nằm mơ sau này mình sẽ trở thành cảnh sát.
Cho nên, cho nên anh tôi nói sẽ nghĩ cách mua nhiều súng để tôi chơi cho đã… chẳng qua tôi quá vô dụng, dùng súng cũng không giỏi…
– Cậu từng mơ thấy ư? – Hà Nguy bất ngờ túm lấy cổ tay hắn, híp mắt hỏi – Hồi nhỏ cậu có từng lên núi Phục Long không?
– Núi Phục Long? – Biểu cảm của Trình Trạch Sinh rất hoang mang, hắn lắc đầu – Trước năm tôi hai mươi tuổi đều ở Canada, chưa từng trở về.
Núi Phục Long ở phía Nam thành phố hả? Tôi còn chưa từng tới đó.
Hà Nguy im lặng một lát, buông hắn ra, dựa lưng vào sofa, trầm tư suy nghĩ.
Chắc là anh nhầm rồi.
Bọn họ đã từng điều tra kỹ về những tư liệu của Trình Trạch Sinh.
Quả thực khi còn nhỏ hắn chưa từng về nước, càng không có chuyện từng lên núi Phục Long.
Cho nên sẽ không xảy ra tình huống trao đổi thân phận kỳ quái kia.
Trình Trạch Sinh xoa cổ tay, trên da vẫn còn vương hơi ấm.
Hắn lẳng lặng đánh giá Hà Nguy, ban nãy ngay giây phút tiếp xúc da, trái tim hắn bất giác đập nhanh hơn, giống như ngày hôm ấy được anh che chắn bảo vệ trên đường, sau khi giả khóc còn được anh ôm an ủi, trái tim loạn nhịp hồi lâu chưa thể khôi phục bình thường.
Trình Quyến Thanh bước ra khỏi phòng tắm, phát hiện ra bầu không khí trong phòng khách có gì đó quái quái.
Người em trai nghệ sĩ dương cầm và Hà Nguy cùng ngồi trên sofa, Hà Nguy ngẩng đầu nhìn đèn, Trình Trạch Sinh nghiêng đầu nhìn chằm chằm anh, chẳng hề hay biết ánh mắt đưa tình pha lẫn vẻ hoang mang của mình có gì không ổn.
Đệt.
Chuyện này cũng không xảy ra trong vòng tuần hoàn trước.
Gân xanh trên trán Trình Quyến Thanh đập thình thịch, anh ta kéo Hà Nguy qua một bên:
– Này, cậu hãm hại một người em trai của tôi là được rồi, đừng xuống tay với người còn lại được không hả?
“…?”
Hà Nguy hoang mang, chuyện gì thế này, anh ra tay với nghệ sĩ dương cầm lúc nào?.