Giang Yên Hồng giục ngựa chạy trên triền núi nhỏ, chỗ cao gió mạnh, quần áo bị thổi bay phất phới, nàng đưa mắt nhìn chung quanh, cuối thu khí sảng, cây cối nhiễm một sắc thái rực rỡ mấy mẩu ruộng đều đã kết bông, lúa trổ đòng đòng, phương xa ánh nắng ánh trên mặt sông lấp lánh, giống như một cái đai lưng màu bạc uốn lượn xuyên qua đại địa vàng óng ánh, phong cảnh cực kỳ xinh đẹp.
Không xa giữa rừng núi tỏa ra từng dải khói bếp, chắc hẳn tên gây chuyện thị phi đang ở vùng đó, nàng khẽ quát một tiếng, ghìm ngựa chạy đi.
Giữa sườn núi dốc thoải một đội nhân mã tụ tập, bọn nô bộc bận bịu thổi lửa nấu cơm trưa, các huynh đệ công tử ngồi vây quanh tại trước căng lều tán chuyện nói giỡn.
Xa xa trông thấy một con tuấn mã chạy tới, Mộ Thiên Tú nhãn tình sáng lên, cao hứng nghênh đón.
"Nguyên lai Giang huynh đối với săn bắn cũng có hứng thú, sớm biết như vậy ta liền mời ngươi cùng đi."
"Ta không phải đến chơi đùa, ta là tới quản các ngươi." Giang Yên Hồng xuống ngựa.
Nguyên lai, đại đội nhân mã săn bắn chơi đùa thật cao hứng, đạp hỏng vài mẫu ruộng đồng bên rừng, năm ba cái nông dân cùng đến huyện nha trách cứ, sư gia thông minh lập tức đẩy Huyện thái gia ra mặt, vì giúp nông dân lấy lại công đạo, Giang Yên Hồng đành phải tự thân xuất mã.
"Không có vấn đề, sau này trở về ta nhất định sẽ bồi thường tất cả tổn thất." Mộ Thiên Tú một mực đáp ứng.
Nàng hài lòng gật gật đầu, "Có những lời này là đủ rồi, ta đi trở về, không trở ngại các ngươi vui đùa."
"Cấp bách cái gì? Đã đến đây, nhân tiện tới chào các vị bằng hữu."
Hắn đoạt lấy dây cương ném cho người hầu vừa chạy tới phục thị, kéo lấy nàng đi về hướng đám bạn.
Lòng của nàng đột nhiên căng thẳng, Mễ Bối không đi theo bên người, nàng căn bản là không biết đệ đệ ở kinh thành đã gặp qua người nào, lần này nguy rồi!
"Lý huynh, Trương huynh, các ngươi xem ai đến đây?"
Hai mươi bảy, tám tuổi Lý Thượng Thư kiêm Lại Bộ Thị Lang, nửa đùa nửa thật nói: "Giang huynh, đã lâu không gặp, ngươi thaotj nhìn rõ ràng gầy đi không ít, xem ra đảm đương chức Lam Điền Huyện lệnh cũng không dễ dàng."
Thường niên nhược quán (thời xưa gọi thanh niên khoảng tuổi là nhược quán) môn hạ Trương Trùng biểu lộ một bộ dáng rất là đồng tình, "Ai, có loại hàng xóm này sao mà thoải mái khỏe lên được."
"Nói đúng à nha." Nàng thuận theo mấy vị nhân huynh(xưng hô với bạn bè, thường dùng trong thư tín) vuốt đuôi hàn huyên vài câu, xem bọn hắn không có sinh nghi, nàng len lén nhẹ nhàng thở ra.
Binh bộ Tư Mã lang trung Mã Tổ Văn lần đầu tiên nhìn thấy nàng, đôi mắt tán thưởng đảo vài vòng, nhịn không được trêu đùa Mộ Thiên Tú.
"Khó trách Thị Lang đại nhân vốn không quan tâm đến ai lại đặc biệt chiếu cố Giang đại nhân, đặc biệt đem hắn điều đến Lam Điền, nguyên lai Giang đại nhân lớn lên tuấn tú như thế, làm cho người ta thích thương như thế, thì ra là thế, thì ra là thế."
Bị nói trúng tâm sự Mộ Thiên Tú trên mặt bạo hồng — vội vàng buông tay còn đang cầm ra, lúng túng quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn mặt tiểu tử kia.
Giang Yên Hồng lúc này mới giật mình tay của mình bị hắn nắm đã lâu, mặt cũng đỏ tới mang tai, vừa thẹn lại quẫn bách cúi đầu.
Lý lang cùng Trương Trùng trao đổi ánh mắt, tại trong mắt nhau đều thấy được một tia khó hiểu cùng kinh ngạc, dựa vào cá tính Mộ Thiên Tú, đối mặt trêu đùa như vậy hẳn là cười to không ngừng, rồi mới phản công, chính là tự dưng lại mặt đỏ đổ mồ hôi, ngay cả Giang Thanh Mặc cũng cúi đầu không nói.
Chẳng lẽ nói trúng...... Không thể nào?!
Mã Tổ Văn cũng phát giác được bầu không khí đột nhiên cứng lại rồi, vội vàng nói: "Là nói giỡn, nói giỡn chơi, không buồn cười thì thôi."
Trương Trùng cơ trí mà mở chủ đề khác, "Đúng rồi, nghe nói qua không lâu nữa Hoàng thái hậu phải về Lĩnh Nam thăm viếng, hiện tại đang tại chọn lựa người đi theo, hoàng thái hậu sủng ái nhất Tề quốc công chúa cũng sẽ cùng đi."
Mộ Thiên Tú liền giống như bị dẫm lên cái đuôi bật lên, chịu không được quang quác kêu to, "Này này này, đang yên lành nói tới nàng làm cái gì? Các ngươi tha cho ta đi!"
Nhìn Mộ Thiên Tú không sợ trời không sợ đất nghe thấy đến Tề quốc công chúa bốn chữ lại sợ thành như vậy, mọi người nhịn không được cười to, ngươi một câu ta một câu chọc hắn.
"Chúng ta tha ngươi, người ta cũng không muốn tha ngươi, nghe nói nàng tính toán hướng Tuyên thành Quận Vương mượn ngươi Quận Vương phủ Thị Lang làm hộ vệ."
"Cái này Lĩnh Nam một chuyến khứ hồi, vừa vặn bồi dưỡng cảm tình, chờ thời điểm trở lại kinh, Thị Lang đại nhân liền biến thành Phò mã đại nhân."
"Các ngươi rất muốn chết là phải không?!" Mộ Thiên Tú ánh mắt giống như muốn ăn thịt người trừng mắt đám bạn không biết sống chết, muốn hắn và công chúa dã man kia ở cùng nhau, không bằng giết hắn còn thống khoái hơn.
Giang Yên Hồng nghiêng mắt nhìn hắn một cái, nguyên lai hắn có đối tượng rồi, Công Chúa Điện Hạ tôn quý nhất, không hiểu sao, lòng của nàng lại trầm xuống một chút.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Con hươu kinh hoảng chạy trốn như điên, bay vọt qua dòng suối nhỏ, nhảy vào rừng cây dày đặc ở bờ bên kia.
Vài con tuấn mã kiên nhẫn rượt đuổi, o lướt qua dòng suối, đuổi vào rừng cây, trong rừng mặt đất nhấp nhô khó đi, trên đường đi cành lá mọc thành bụi râm rạp, điều này làm cho đám nam nhi đang săn bắn thủy chung không đuổi theo được con hươu.
Mộ Thiên Tú thoáng nhìn phía trước nơi tận cùng rừng cây có bãi cỏ trống trải, ý bảo đám bạn chia ra hai đường bọc đánh, đem con mồi xua đến khoảng đất trống phía trước.
Con hươu đã bị giáp công, chỉ có thể đi thẳng phía trước, vào sát na lúc nó nhảy lên chạy vội ra rừng cây, một trận mưa tên phá không ra, bắn vào trong thân thể to lớn, con hươi buồn bã ai ô một tiếng, cuối cùng chống đỡ hết nổi ngã xuống đất.
Đoàn người thúc ngựa phi tới bên cạnh con hươu, xuống ngựa vui vẻ nhìn con hươu cuối cùng cũng cầm tới tay, có người lấy túi rượu trên lưng ngựa xuống, bốn anh em thay phiên nhau uống, hào hứng ngẩng đầu cười nói.
Bọn nô bộc dẫn đi theo đuổi tới, nâng lên con mồi, Mộ Thiên Tú chờ đoàn người đi cũng một lần nữa nhảy lưng ngựa, đội ngũ săn bắn chuẩn bị hướng về chỗ doanh trướng.
"Giang huynh?" Mộ Thiên Tú nhìn tới nhìn lui vài lượt, trong đại đội nhân mã vô cùng náo nhiệt không thấy Huyện thái gia, hắn liền khẩn trương lên.
"Bắt đầu đuổi hươu đã không thấy hắn rồi." Trương Trùng nói.
Có mấy nô bộc nói nửa đường trông thấy Giang đại nhân ngoặt hướng đường nhỏ lên núi.
"Đại khái là vì giữa trưa trêu đùa hơi quá trớn." Lý lang thoáng trách cứ nhìn Mã Tổ Văn.
"Giang đại nhân da mặt thật là mỏng." Mã Tổ Văn áy náy gãi gãi đầu, "Chờ một chút ta sẽ hảo hảo cùng hắn bồi thường."
Tuy nói như thế, nhưng mà Mộ Thiên Tú vẫn cảm thấy không yên lòng, thế nhưng lại sợ biểu hiện quan tâm quá độ, sẽ bị đám bạn chế nhạo hắn và Giang Thanh Mặc đàn lang đàn khanh.( đại khái là boy x boy)
Hắn đành phải lặng lẽ thả chậm tốc độ, rớt xuống đội ngũ cuối cùng, phân phó người hầu hảo hảo chiêu đãi khách nhân, hắn còn muốn cưỡi ngựa đi dạo, muộn một chút sẽlại trở lại doanh trướng, dặn dò xong, hắn ghìm chặt cương ngựa, chuyển qua hướng vào rừng chạy đi.
Rừng cây rậm rạp um tùm ——
Tại trong rừng, Giang Yên Hồng vừa đi vừa khẩn trương nhìn bốn phía.
Công phu cưỡi ngựa của nàng vốn là chỉ tạm được, đường trên núi lại khó đi, nàng căn bản là không theo kịp tốc độ chạy gấp của Mộ Thiên Tú bọn họ, thoáng cái đã bị bỏ lại phía sau, bọn nô bộc môn cũng chê nàng chậm, đều vượt qua nàng chạy trước, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng biến thành cô linh linh ( trơ trọi) một người.
Trong lúc quanh quẩn tại rừng rậm dày đặc khó xuyên qua cùng với các hào ranh cao thấp, nàng dần dần phân không rõ phương hướng, vốn đang mơ hồ nghe thấy phương xa trong rừng có thanh âm rầm rĩ, nhưng hiện tại cái gì đều nghe không được.
Theo mặt trời dần dần nghiêng về phía tây, nàng càng lúc càng sợ hãi, nàng giống như thật sự......
Lạc đường!
Làm sao đây? Nàng thiếu chút nữa khóc lên, run lấy thanh âm, ôn tồn cầu lão Mã dưới hông.
"Ngựa tốt à, người ta nói ngựa luôn nhớ đường, cho nên ngươi biết đường về nhà đúng không? Cầu xin ngươi dẫn ta về nhà được không? Chờ về đến nhà, ta nhất định mời ngươi ăn bữa ngon, lần sau cũng sẽ không khiến ngươi cùng người ta đi săn cái gì đó, đi loại đường núi khó đi muốn chết này, ta cam đoan."
Lão Mã như nghe hiểu khàn ô vài tiếng, lần này nàng không có khống chế dây cương, tùy tiện con ngựa đi đi lại lại, không lâu, một mảnh sông ở sườn núi hiện ra bên ngoài rừng cấy, lão Mã đi đến dưới dòng suối, cúi đầu uống nước.
"Lão huynh, mặt trời muốn nhanh xuống núi rồi, chúng ta không rảnh nghỉ ngơi, cầu xin ngươi đi mau được không?"
Nàng lo lắng thúc giục vài tiếng, phát giác lão Mã không có ý đi lại, hết cách bất đắc dĩ xuống ngựa, uống mấy ngụm nước suối thanh mát, ngửa đầu lại lần nữa nhìn chung quanh một chút.