Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

chương 51

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chính vì suy nghĩ quá kỹ nên mới muốn chia tay.

Ly hôn đòi hỏi con người ta phải tỉnh táo, lý trí và thông minh. Nhưng con người là loài động vật giàu cảm xúc, họ có thể cảm thấy có lẽ mình có thể tiếp tục kiên trì, có lẽ không cần phải quyết đoán như vậy, cũng không phải là không thể tiếp tục.

Nhưng bản chất con người tôi lại vẫn là quá yêu bản thân, không học được cách bao dung và thỏa hiệp, dung không được cát vướng trong mắt quá lâu, có đôi khi sẽ điên cuồng muốn trục xuất những người và những thứ không hoàn hảo khỏi thế giới của mình.

Mỗi lần nổi điên như vậy, tôi lại muốn Triệu Tinh cút càng xa càng tốt, tốt nhất đừng lởn vởn làm chướng mắt tôi. Tôi sẽ cố tình muốn thấy bộ dáng khổ sở của hắn, sẽ cố tình muốn tổn thương trái tim hắn.

Tôi tự nhận bản thân là người lạnh nhạt, điềm tĩnh, nhưng mọi biến hóa cảm xúc của tôi dường như đều có liên quan đến Triệu Tinh. Hắn cho tôi nhân gian yên hỏa khí, cho tôi hạnh phúc, sự thỏa mãn, nhưng cũng khiến tôi thống khổ, thất vọng.

Chuyện đến hiện tại, hắn lại vẫn là người duy nhất tôi yêu. Chỉ là mối quan hệ này đã giống như râu ria, tôi không muốn nó nữa.

Sự im lặng của tôi cũng khiến cảm xúc của Triệu Tinh dao động rõ ràng. Hắn hít sâu mấy chục hơi, rồi bảo tài xế đỗ xe bên đường. Đợi khi tài xế ngầm hiểu mà xuống xe hút thuốc, hắn mới hỏi tôi: “Thôi Minh Lãng, rời xa tôi, cậu sẽ hạnh phúc sao?”

Tôi còn chưa kịp trả lời, đã nghe hắn dồn dập mà nói: “Rời xa cậu, tôi không có nổi một giây một phút hạnh phúc.”

—— Thật là một lời âu yếm khiến người ta mủi lòng.

“Liên quan gì đến tôi?”

Tôi dùng tay phải nhéo ngón tay trái, trong lòng lặng thinh như một vũng nước tù đọng.

“Tôi cứ tưởng, dù ít dù nhiều, cậu sẽ quan tâm đến tôi.”

Triệu Tinh cúi người rất thấp. Hắn nhìn như một con chó hoang không nhà, dùng đôi mắt ướt dầm dề mà nhìn tôi. Cứ như thể làm vậy sẽ có thể khiến tôi quên việc hắn đã đảo lộn cuộc sống của tôi.

Đúng vậy, hắn đã đảo lộn cuộc sống của tôi.

Nếu không có hắn, tôi có lẽ sẽ không yêu bất kỳ một ai cả, có lẽ cũng sẽ không tin tưởng bất cứ người nào.

Tôi có thể làm khán giả của chính mình, tôi có thể chọn sống theo bất kỳ cách nào mà mình muốn, cũng sẽ không phải mang theo gánh nặng mà ở bên bất cứ ai.

Hắn thay đổi tôi, nhưng cũng theo một cách nào đó đã hủy hoại tôi.

Đương nhiên, có lẽ đối với Triệu Tinh, tôi cũng đã hủy hoại hắn.

“Tôi đúng là quan tâm cậu,” Đây là sự thật, tôi không muốn nói dối. “Tôi chỉ là không đủ can đảm để sống lại những giấc mơ cũ với cậu.”

Can đảm đối với tôi mà nói, là một từ rất xa xỉ.

Tôi là người thông minh, cũng cực kỳ bi quan.

Khi Triệu Tinh tỏ tình, thứ hắn nhìn thấy là ‘tình yêu’, ‘cơ hội ở bên nhau’, ‘vui sướng và hạnh phúc’. Mà thứ tôi nhìn thấy lại là ‘mối quan hệ không được người đời công nhận’, ‘sự liều lĩnh, bốc đồng của một thanh niên’, ‘sau này có khi còn chẳng phải bạn nhau’, ‘một hành động nguy hiểm sẽ hủy hoại cả hai chúng tôi’.

Vì nhìn càng xa, xem càng sâu, tôi lại cần càng nhiều can đảm trước khi đưa ra quyết định.

Lựa chọn chấp nhận lời tỏ tình của Triệu Tinh cần can đảm.

Lựa chọn bỏ nhà đi bụi cùng Triệu Tinh cần can đảm.

Lựa chọn kết thúc cuộc sống tự do để trở về, cũng cần can đảm.

Khi phụ huynh hai bên tìm được chúng tôi, Triệu Tinh có lẽ đã thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng có thể kết thúc chuỗi ngày khó khăn, khổ sở này.

Hắn cho rằng, người làm cha làm mẹ sẽ không bao giờ làm khó con mình. Cho dù có nhất thời suy nghĩ không thấu đáo đi chăng nữa, thì qua khoảng thời gian vừa rồi, cũng đã nguyện ý cho hai người chúng tôi một cơ hội.

Tôi không biết bố mẹ Triệu Tinh suy nghĩ thế nào, nhưng tôi biết rõ suy nghĩ của bố mẹ mình ra sao.

Nhưng tôi cũng biết chúng tôi không thể chạy trốn thêm được nữa —— Tôi đã nhận ra, Triệu Tinh hắn nhớ nhà.

Tôi đứng tại chỗ, nhìn theo Triệu Tinh vừa đi được vài bước đã quay đầu, lại bị bố mẹ hắn lôi kéo, rời khỏi tầm mắt của tôi.

Triệu Tinh vừa rời đi, tôi cũng không bất ngờ gì khi nhận được một cái tát từ bố.

Đầu tôi nghiêng sang một bên, má trái đau đến nóng rát. Bố chỉ thẳng vào mặt tôi mà mắng: “Thằng bi.ến thái! Mày làm vợ chồng tao nhục mặt…”

Sau đó bố đã nói rất nhiều lời khó nghe. Tôi cũng vô hồn đứng đó mặc cho bố mắng chửi, không hề phản bác lấy một câu.

Tôi và bố đều biết, tôi đã bị bố nắm thóp.

Bố đắc ý túm lấy cổ áo tôi, không chút thương tiếc hạ cẳng chân cẳng tay, như thể tôi là kẻ thù chứ chẳng phải đứa con trai thân sinh của bố vậy.

Bố nói: “Sao mày không mở cái mồm mày ra? Sao mày không phản kháng? Mày cũng biết chỉ cần tao muốn thì mày có muốn đi học cũng không nổi phải không? Thằng ranh này——.”

Tôi để mặc bố đánh mắng, trong lòng mải cân nhắc tìm cách giải quyết vấn đề tài chính của bản thân. Tôi và Triệu Tinh không thể ở bên nhau nếu không độc lập về mặt tài chính.

Sau cùng, rốt cuộc bố tôi cũng đánh mệt. Bố ném cho tôi một tấm thẻ xe buýt rồi nói: “Tự cút về nhà đi.”

Tôi cúi người nhặt tấm thẻ xe kia lên. Trời đang nắng chói chang nhưng bản thân lại không cảm thụ được chút hơi ấm nào.

Tôi nhận ra rằng bản thân đang bắt đầu thỏa hiệp.

Vì những ngày tháng về sau được ở bên Triệu Tinh, vì một cuộc sống hạnh phúc có thể có tương lai sau này, tôi đã học cách cúi đầu và thỏa hiệp.

Tôi không muốn mất đi cơ hội vào đại học, không muốn phải xa Triệu Tinh.

Tôi chưa bao giờ nói với Triệu Tinh những chuyện này. Bởi vì tôi của năm đó nghĩ rằng, đây cũng không phải chuyện gì to tát. Đánh thì cũng bị đánh rồi, mắng thì cũng đã nghe xong. Chỉ cần đạt được kết quả như ý thì cho dù lòng tự tôn của tôi có bị ai đó chà đạp dưới chân cũng đáng.

—— Nhưng chúng tôi lại không có được một cái kết có hậu, khiến cho mọi can đảm và hy sinh mà tôi bỏ ra từ đầu đến cuối đều như một trò cười.

Tích cóp phân nửa phí sinh hoạt và học bổng để đưa cho Triệu Tinh gây dựng sự nghiệp, là một trò cười;

Làm đủ loại việc bất kể ngày đêm để duy trì công ty nhỏ của chúng tôi, là một trò cười;

Không tin thần không tin quỷ nhưng mỗi khi cầu nguyện lại mong thiên trường địa cửu, là một trò cười;

Âm thầm chắp tay nhường một dự án sắp triển khai để đối phương tha cho Triệu Tinh một con đường, là một trò cười…

Tôi không hối hận về tất cả những gì bản thân đã làm, đã hy sinh trong quá khứ, tôi tin Triệu Tinh cũng vậy, nhưng tôi cũng không nghĩ những việc này sẽ trở thành trò cười.

Tôi đã hơn ba mươi rồi, không còn là một chàng trai mười mấy đôi mươi nữa, đã không còn can đảm để hy sinh thêm bất cứ thứ gì.

Triệu Tinh nói: “Cậu không cần phải làm gì hết, chỉ cần thuận theo tự nhiên là được rồi.”

Tôi vẫn lắc lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, tôi mệt, đi trước đây. Tôi vừa gọi taxi, chắc xe cũng sắp đến rồi.”

Tôi thuận lợi mở cửa xe, trước khi xuống xe còn quay đầu liếc mắt nhìn Triệu Tinh một cái. Vẻ mặt Triệu Tinh ngơ ngác, như không thể ngờ rằng tôi sẽ tuyệt tình đến như vậy, bởi vậy cũng chẳng thốt ra được lời nào để giữ tôi lại.

Tôi thầm giễu cợt trong lòng, đóng sầm cửa xe lại rồi vẫy một chiếc taxi đang đi tới.

Tôi đã yên vị trên xe taxi nhưng Triệu Tinh vẫn không xuống xe. Hai chiếc xe lướt qua nhau trong nháy mắt, điện thoại di động của tôi đột ngột reo lên.

Tôi cúi đầu nhìn thấy tin nhắn được Triệu Tinh gửi đến.

Hắn nói: “Thôi Minh Lãng, cậu thực sự muốn rời xa tôi sao?”

Tôi gõ bàn phím, nhanh chóng trả lời hắn một câu: “Không thì sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio