Chương : Em nhớ chị
Đột nhiên, Vân Huyền bước nhanh đi tới bên cạnh Bộ Ẩn Lạc hạ thấp giọng:
"Có người đang theo dõi chúng ta"
"Ta biết"
Trần Phong Hoa ngồi ở trong xe nhìn hai người, sắc mặt âm trầm, tên gia hỏa đáng chết, dựa vào cái gì ở trước mặt ta cứ vô vị như vậy, cùng theo ta thì ủy khuất như vậy sao?
"Rốp"
Tiếng vang lanh lảnh để Trần Phong Hoa lấy lại tinh thần, lại không cảm thấy bút máy cầm trong tay bẻ gãy
"Tiểu thư?"
"Đem cô ta dẫn qua đây"
"Vâng tiểu thư"
Bị vệ sĩ mặc áo đen vây quanh, phản ứng của Vân Huyền hết sức nhanh chóng mà đem Bộ Ẩn Lạc bảo hộ ở phía sau, thân thể duy trì tình trạng phòng bị chiến đấu
"Không sao đâu, họ là tìm ta"
Bộ Ẩn Lạc đột nhiên vỗ vỗ bờ vai của Vân Huyền ra hiệu cô ấy thả lỏng, Vân Huyền hơi kinh ngạc đứng thẳng người nhìn Bộ Ẩn Lạc, trên thế giới này làm sao sẽ có người như vậy, bất luận mỉm cười hay gào khóc, cũng làm cho người ta không cảm giác được chút nào tâm tình. Cuối cùng, cô ấy nghe được người kia nhẹ nhàng nói:
"Gặp lại"
Vân Huyền nhìn theo người đi về phía chiếc xe dừng ở bên dường trong nháy mắt ngây người, sau đó trên mặt xẹt qua một vệt cười, vuốt vuốt tóc cười lớn đi về phía trước
"Chủ nhân"
Cúi người tiến vào trong xe, một chân Bộ Ẩn Lạc cong ở trên ghế ngồi, hai tay chống lấy chính mình tiến đến trước mặt Trần Phong Hoa, nhìn lên tâm tình rất tốt
"Bộ Ẩn Lạc ngươi thật đúng là có bản lĩnh lớn a"
Tay phải Trần Phong Hoa khảm ở hàm dưới của Bộ Ẩn Lạc, trong đôi mắt tràn đầy tức giận, chỉ là Bộ Ẩn Lạc có chút không giống thường ngày, nàng lại là lè lưỡi ra ở trên tay của cô liếm liếm. Hành động này để Trần Phong Hoa phản xạ có điều kiện, trở tay chính là một cái tát
"Ngươi phát thần kinh cái gì"
Nhưng mà như vậy cũng không có ngăn cản Bộ Ẩn Lạc, nàng lần nữa nhích qua ôm vòng thân eo của Trần Phong Hoa, cúi đầu ở bả vai người này cọ rồi cọ
"Bộ Ẩn Lạc! Ngươi...."
"Em rất nhớ chị, đừng đẩy em ra có được hay không"
Bả vai truyền đến giọng buồn buồn để Trần Phong Hoa sững sờ, chẳng biết vì sao, cô vốn nên đối với người này lòng cứng rắn như sắt bỗng dưng mềm nhũn ra, cô đem nàng ôm ở trên đùi, mãi đến tận tiến vào phòng mới đem người này thả đến trên giường
"Hài lòng rồi chưa?"
"Chủ nhân"
Đó là môi mềm mại hưởng qua vô số lần, Trần Phong Hoa chưa từng thấy Bộ Ẩn Lạc nhiệt liệt như vậy, gấp như vậy, cảm xúc mãnh liệt như vậy
"Ân --"
Chuyện xong, Trần Phong Hoa ngồi ở đầu giường hút thuốc, mí mắt hơi mở liếc nhìn đồ vật nhỏ nằm nhoài trên người cô, không nhịn được giơ tay xoa xoa tóc xõa xuống mềm mượt như tơ của người này
"Ngươi là uống thuốc rồi chưa? Hả?"
Trần Phong Hoa khơi lên cằm của Bộ Ẩn Lạc, ánh mắt ngậm lấy sương mù tràn ngập mê ly khiến người ta có một loại kích động phạm tội có một loại khó có thể ức chế
"Kêu ta"
"Chủ nhân"
Bộ Ẩn Lạc thuận thế đem gò má đưa đến lòng bàn tay Trần Phong Hoa cạ lấy, híp mắt, nhìn qua cực kỳ hưởng thụ
"Đêm nay em có thể bồi người cùng ngủ không?"
Lời này để ánh mắt Trần Phong Hoa lập tức lạnh xuống
"Đừng quên ngươi là món đồ gì"
"Xin lỗi"
Bộ Ẩn Lạc đã làm xong chuẩn bị tiếp nhận trừng phạt, chỉ là rất hiếm có, Trần Phong Hoa không có phát hỏa, nàng yên tĩnh nằm nhoài trên người Trần Phong Hoa ôm thật chặt lưng eo người này, cũng không biết khi nào ngủ, hô hấp đều đặn
Trần Phong Hoa mang trên mặt một chút mỉm cười đang trêu đùa tóc của Bộ Ẩn Lạc, đối với tiếng gõ cửa đột nhiên truyền tới hết sức khó chịu
"Chuyện gì?"
Vừa mở cửa, ánh mắt nữ hầu cũng có chút nhiều chuyện hướng về bên trong quét tới, mặt Trần Phong Hoa tràn ngập không vui đem nữ hầu sợ đến vội vàng cúi đầu
"Tiểu thư, thư kí Vương điện thoại tới nói người sau nữa tiếng có một hội nghị qua điện thoại"
"Biết rồi"
Trần Phong Hoa mắt liếc người, trên giường còn đang ngủ, vẫn là quyết định đến thư phòng. Trần Phong Hoa không biết đám ngu xuẩn dưới tay kia là ăn cái gì lớn lên, lại lộ ra kẽ hở lớn như vậy để người của Bộ gia bắt được
"Nhứ Liễu"
"Hả? Tổng tài đại nhân của ta có gì phân phó a?"
"Liên hệ Dư Chỉ, để cô ấy cố gắng điều tra đám phế vật này một chút, tiện thể, tra Bộ Ẩn Lạc một chút"
"Hả? Làm sao, ngươi đối với đồ vật nhỏ không yên lòng sao?"
"Dù sao, trên người cô ta chảy máu của Bộ gia"
"A a, lời này bị đồ vật nhỏ nghe được là sẽ đau thấu tim nha"
Trần Phong Hoa cúp điện thoại không nhịn được nặn nặn mi tâm, đám phế vật này, chỉ gây phiền phức cho cô
"Cô ấy đâu?"
Bởi vì tối hôm qua xử lý chuyện đến rất muộn cũng không có ngủ ngon tâm tình Trần Phong Hoa hết sức không tốt, xuống lầu lại không có thấy được người nào đó lẽ ra ngồi ở bên cạnh bàn ngoắt ngoắt cái đuôi chờ đợi cho ăn tâm tình thì càng tệ
"Tiểu thư, Lạc tiểu thư trời vừa sáng đã đi"
Tâm tình Trần Phong Hoa kém đến kém đến cực điểm, nữ nhân đáng chết này, ai cho cô ta quyền lợi!
"Alo?"
"Cút trở về"
Nghe được người của đầu bên kia điện thoại mới vừa phát ra một âm tiết Trần Phong Hoa cơ hồ là quát lớn mệnh lệnh đem người kia toàn bộ chặn lại, một lát, mới nghe được một tiếng cười khẽ cực kỳ quạnh quẽ của đầu bên kia
"Chủ nhân đừng nghịch"
"Ta kêu người cút về nghe thấy không!"
"Nhưng mà, ngày mai sẽ là giao thừa, nếu không lên đường em sợ Tam tiên sinh muốn đích thân tới bắt em"
Không cần nhìn cũng biết người đầu bên kia điện thoại mang theo nụ cười thế nào, Trần Phong Hoa cuối cùng không nói gì thêm, là sai lầm của cô, cô làm sao sẽ quên, chuyện người này là đích nữ phòng ba của Bộ gia
"Cút"
Bộ Ẩn Lạc nghe được như thế không khỏi ngẩng đầu nhìn bầu trời, bị chán ghét a
Chỉ là Bộ Ẩn Lạc tưởng tượng có chút không giống nhau lắm, lúc này Bộ Lâm cũng có kịp bận tâm Bộ Ẩn Lạc không, Bộ Lâm lúc này đang ở phố Trường Không đối với Ngôn Thanh chết sống dây dưa
"Bộ Lâm, bên kia có chiếc gương, cố gắng nhìn xem dáng vẻ bây giờ của ngươi, thật buồn cười"
"A Thanh, ta biết là ta có lỗi với ngươi, nhưng ngươi không thể giúp ta một lần này sao, dù sao Nhạc nhi cũng là con của Bộ gia a!"
Bộ Ẩn Lạc nhấc theo vali xách tay đứng trước biệt thự nhìn lại một chút, bỗng nhiên một cơn gió thổi tới kéo lên tóc dài của nàng, nàng không thể không rảnh ra một cái tay đem sợi tóc tán loạn vén đến sau tai
Theo sau một bước, người gầy yếu này lại như bị bóng tối của sau cửa nuốt chửng, dường như cũng cũng không còn cách nào quay đầu lại
Biệt thự này thuộc về Tam tiên sinh, địa phương to lớn trừ bọn họ một nhà ba người ra thì chỉ còn lại một người làm, trước mắt Bộ Tiêu Tinh và người phụ nữ kia đi ra ngoài rồi, Bộ Lâm cũng không ở đây, ngược lại để nàng thêm mấy phần tự tại
Nàng vỗ vỗ cái chăn của khách sạn Wanruo không khỏi khơi lên nụ cười, nơi này quá đơn điệu, tiếp theo, còn phải ở một thời gian ngắn đây.
Sắc trời rất nhanh đen kịt lại, một đêm thanh tịnh, chỉ là ngày này, lại lạnh lên rồi. Bộ Ẩn Lạc cuộn ở trong chăn ôm lấy đầu gối đánh run cầm cập như thế suy nghĩ
Bên ngoài từ sau khi bốn giờ sáng cách mỗi một giờ đều sẽ đốt một lần pháo, đó là thủ đoạn người Bộ gia vì lấy lòng lão thái gia, khiến cho nàng không cách nào ngủ
"Lạc Lạc, rời giường, em làm sao không đóng cửa sổ a"
Bộ Ẩn Lạc trong mơ hồ nghe được có người đang kêu tên của nàng, giống như là trong trời lạnh một câu hàm hồ chợt bị gió to thổi tan, nghe không chân thực, cảm giác duy nhất chính là lạnh
"Lạc Lạc"
Người đến tất nhiên là Bộ Duy, cô ấy xốc lên cái chăn che lấy đầu của Bộ Ẩn Lạc gọi nàng rời giường, lại phát hiện mang trên mặt người này đỏ ửng không bình thường đang không ngừng run cầm cập, trong miệng hàm hồ kêu lạnh
Vén chăn lên mồ hôi lạnh tóc kề sát ở trên trán, không ngoài ý muốn cảm nhận được một mảnh nóng bỏng
"Chị dẫn em đi bệnh viện"
Hết chương