Chương : Xin ngươi đi chết, có được không?
Vân Huyền lập tức không có khống chế tốt âm lượng rít gào lên tiếng, Phác Vân Oánh muốn tới trấn Vọng Giang? Tin tức này đối với nàng ấy mà nói với trời sập xuống không có gì khác biệt!
"Xuỵt, âm thanh nhỏ một chút, ngươi gọi một câu nữa, không đợi Phác Vân Oánh đến giết thì ta đem ngươi giết chết trước"
Bộ Ẩn Lạc nữ nhân chết bầm này dù bận vẫn ung dung dựng thẳng lên một cái ngón tay trỏ đặt ở trên môi, Vân Huyền hoàn toàn thì muốn đập đầu vào tường tự sát
"Mau để cô ta ra giết ta đi, để tránh ta đến thời điểm đó sống không bằng chết. Lại nói ngươi không phải mới vừa còn sa sút muốn chết sao?"
"Ha, xem được kịch tâm tình đều thay đổi tốt rồi"
Sit! Vân Huyền ở trong lòng nổ tung một câu chửi bậy, bắt đầu suy nghĩ nữ nhân trước mắt này chém ra có phải đều là đen, rất muốn thử xem!
"Được rồi, phòng khách ở bên kia, ngủ ngon!"
Bộ Ẩn Lạc vô cùng ôn nhu chỉ rõ phòng khách cho Vân Huyền, nhẹ nhàng đẩy một cái, chính mình cũng trở về phòng ngủ, ngày kế lại mở cửa phòng ra thì nhìn lên một con gấu trúc vùi ở trên ghế sofa còn đang ngổn ngang
"Ngươi không cần đi làm sao?"
Vân Huyền quay đầu liếc nhìn người nào đó ngủ đến tinh thần thoải mái, lại nhìn điện thoại, quyết tâm chịu chết, ai cũng không nên cản nàng ấy. Mà tiếng chuông điện thoại vào lúc này mãnh liệt, chết cũng không cho nàng ấy sống yên ổn
"Vân Huyền! Ngươi chết đi đâu rồi! Còn chưa tới đi làm! Ngươi lại muốn xử lý kỷ luật à!"
"Đội trưởng. Ta đã chết rồi, rảnh rỗi giúp ta quét mộ, mùng một đốt chút giấy"
Trả lời uể oải để đầu bên kia điện thoại trầm mặc giây, phát ra rít gào càng to lớn hơn, Vân Huyền dời đi điện thoại, tạm thời không nghe thấy, hiện tại đầy đầu nàng ấy đều đang muốn làm sao né tránh Phác Vân Oánh, công tác cái gì trước tiên đi qua một bên đi
"Này, ngươi đi đâu"
"Hôm nay , ta muốn về Bộ gia, ngươi chậm rãi chơi, lúc đi cài cửa lại"
Nói xong Bộ Ẩn Lạc thì đóng cửa lại, bỏ lại một mình Vân Huyền đối mặt gian phòng trống rỗng, và hai con con mèo. Bộ Ẩn Lạc Nnoài cửa khóe miệng nhanh chóng rủ xuống, trong mắt mang lên ánh sáng lạnh, tính toán thời gian Bộ Lâm cũng có thể phát hiện chuyện đó rồi, như vậy nàng cũng có thể tiếp tục kế hoạch rồi
Một trận cơm tối ăn đến Bộ Ẩn Lạc đau dạ dày không ngừng, đối mặt một đám người như vậy, bên cạnh còn ngồi Bộ Nhạc Nhạc đầy mặt cười khúc khích, nàng thật sự là không có cách nào bình yên
"Lạc Lạc, mấy ngày nay em đi đâu, tìm khắp nơi không thấy em"
"Ân, chỉ là có bằng bè tìm em chơi, ở chỗ khác ở hai ngày"
Bộ Duy vẫn là nói chuyện với nàng ôn nhu tinh tế như vậy, Bộ Ẩn Lạc cười đáp lời, lại ở sau khi tiễn đi Bộ Duy trong nháy mắt trở về mặt không hề cảm xúc
"Tỷ tỷ! Chúng ta nói chuyện phiếm có được hay không vậy"
Quả nhiên, Bộ Nhạc Nhạc cái ngu ngốc phiền người này ở trước cửa phòng của nàng chờ nàng, Bộ Ẩn Lạc liếc mắt trên tay người này ôm lấy cái gối, nhìn dáng dấp trong thời gian ngắn còn không muốn đi?
"Không có gì trò chuyện, không còn sớm, ngủ đi"
"Này, tỷ tỷ! Tỷ tỷ!"
Bộ Nhạc Nhạc vì ngăn cản nàng đóng cửa lại đem tay vươn đến trên trên khung cửa, Bộ Ẩn Lạc cưỡng ép đè lấy kích động đem cửa mạnh mẽ khép lại, sắc mặt càng lạnh hơn một phần
"Đừng như vậy mà, chúng ta cũng không có cố gắng nói mấy câu"
Bộ Nhạc Nhạc thuận thế thì từ trong khe cửa chen lấn đi vào, Bộ Ẩn Lạc nhìn chằm chằm người này, đang suy tư lấy tư thế gì đem em ấy ném ra ngoài tốt hơn
"Đến đi tỷ tỷ, chúng ta tán gẫu ba ba có được hay không"
Người này lại vẫn ngồi ở trên giường của nàng vỗ vỗ địa phương bên cạnh ra hiệu Bộ Ẩn Lạc ngồi đó, là không thể nhịn được nữa
"Ta và Tam tiên sinh không phải rất quen, muốn biết cái gì tự mình đi hỏi hắn, cho nên ngươi có thể đi ra ngoài"
Mở ra cửa phòng đúng lúc kêu gào với Bộ Nhạc Nhạc đi ra ngoài, em ấy nhìn tỷ tỷ cùng mình đồng nhất khuôn mặt, gương mặt vẫn cười cuối cùng không kềm được, cụp xuống khóe miệng
"Tỷ tỷ chị có phải rất ghét em không?"
"Phải"
"Có bao nhiêu chán ghét?"
"Giết được ngươi, có đủ hay không?"
"Nhưng mà em không hiểu"
"Ta cũng không hiểu"
Đề tài này xem như là trong thời gian ngắn kết thúc không được nữa, Bộ Ẩn Lạc có giác ngộ như vậy khép lại cửa phòng vài bước sải bước đến trước mặt Bộ Nhạc Nhạc, ánh mắt âm lãnh lạnh lẽo, dường như rắn độc ra động
"Cho nên xin ngươi đi chết có được hay không, đừng làm dơ tay của ta"
Bộ Nhạc Nhạc cắn môi dưới không nói gì, nước mắt lại lộp bộp đi xuống, rơi vào trên gối đầu trong lòng, dấu vết thấm ướt ra một đám lớn
"Em đến cùng đã làm sai điều gì chị phải chán ghét em như thế, em là muốn, cùng tỷ tỷ chị cố gắng sống chung với nhau a"
"Rất đáng tiếc, chúng ta chỉ có thể là kẻ địch"
Ánh mắt Bộ Ẩn Lạc càng thêm lạnh lẽo, từ khi đó, từ lúc nàng thấy Bộ Lâm mang theo một nhà ba người em ấy vui mừng hớn hở, nàng và Bộ Lâm, và Bộ Nhạc Nhạc, và Ngôn Thanh, cũng chỉ có thể là kẻ địch, nàng muốn dùng đôi tay này, tự tay hủy diệt hạnh phúc của đám người kia
"Nếu như không có sự tồn tại của ngươi hẳn là tốt."
Như vậy ít nhất sẽ không biết chính mình thân ở địa ngục, ít nhất sẽ không ở trong nhiều đêm oán hận tỉnh lại, bất luận dùng phương pháp gì dùng thủ đoạn dạng gì, nàng đều không muốn thấy được cảnh tượng năm đó nữa
Bộ Ẩn Lạc cắn răng, có lẽ là ánh mắt của nàng quá mức oán độc, dọa đến Bộ Nhạc không phát ra được một âm, chỉ là không tiếng động mà chảy nước mắt
"Đừng khóc! Thật khó coi"
Cảm giác được chính mình mất khống chế mạnh mẽ nắm chặt nắm tay, Bộ Nhạc bị nàng vừa gầm nước mắt rơi càng nhanh, một bên lau nước mắt một bên khóc thút thít
"Có phải là em sống, chị thì sẽ không dễ chịu không?"
"Đúng vậy a, ngươi cùng ta, vốn là nên chỉ sống một người"
"Vậy sau khi em chết, chị có hơi không hận em như vậy không?"
"Vậy ta khuyên ngươi tốt nhất chớ xuất hiện ở trước mặt của ta, chết thật xa, đừng làm cho ta tìm được một miếng tro xương"
Đại khái nữ nhân đều là làm từ nước, gối Bộ Nhạc Nhạc ôm đã bị em ấy khóc ướt hơn nửa, cả cổ áo gối dán vào cũng ướt, hơn nữa không hề có một chút dấu hiệu dừng lại
"Được rồi, ngươi có thể đi trở về rồi."
Bộ Nhạc Nhạc ngẩng đầu, Bộ Ẩn Lạc đứng ở nơi đó ở trên cao nhìn xuống nhìn theo em ấy, loại ánh mắt không mang theo một tia tình cảm kia, loại ánh mắt xem đồ bỏ đi kia, làm cho em ấy trực tiếp khóc ra thành tiếng
Hiện tại lòng Bộ Ẩn Lạc bóp chết nữ nhân này đều có, ngồi ở trên giường nàng ôm gối khóc đến y như ngày tận thế, người không biết còn tưởng rằng Bộ Ẩn Lạc nàng cầm thú đến đem Bộ Nhạc Nhạc làm thế nào rồi
"Ngươi không đi ta đi"
Quẳng xuống câu này Bộ Ẩn Lạc liền mặc kệ tên gia hỏa khóc nước mắt như mưa này, nhanh chân đi ra phòng mạnh mẽ đóng sầm cửa. Đương nhiên, trình độ tiếng vang như thế này ở phòng khác là không nghe được, cách âm phòng của Bộ gia tốt đến kì lạ
Nàng đứng bên cửa sổ phòng khách hút thuốc, giống bộ dạng nàng vô số lần thấy Trần Phong Hoa, trong cái gạt tàn thuốc bên cạnh đã tràn đầy tàn thuốc. Lúc này bầu trời đen kịt một màu, mặt trăng tròn tròn thảm đạm treo ở chân trời, chính là thời khắc đen tối trong một đêm
Bộ Ẩn Lạc phun ra một ngụm khói thuốc cuối cùng, đem điếu thuốc trên tay dụi đi, nhẹ tiếng mở cửa phòng chạy tới bên trong thư phòng của Bộ Lâm, mở máy vi tính ra, tiến hành nhảy chuyển
Sự tình quả nhiên y như nàng dự đoán, từ khi nhảy chuyển bên trong một đống số liệu Bộ Ẩn Lạc thấy được một mật khẩu không nên xuất hiện, kéo nhẹ khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh
Hết chương
Edit: đúng là tra công tiện thụ thiệt hè hè, tội Bộ Nhạc Nhạc