Trí Mạng - Tiết Trần

chương 21: nay ta trở về

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Nay ta trở về

"Nắm đấm nện ở trên bàn phát ra một tiếng vang trầm thấp, sau đó văn kiện trên bàn bị người đùa xuống đất. Đáng chết, cô rõ ràng để nàng đi rồi, rõ ràng đã nghĩ tất cả biện pháp để người này tuyệt vọng rồi, vì chuyện gì sẽ biến thành như vậy, tại sao còn phải dựa theo kế hoạch đầu tiếp tục, đó là để ngươi chịu chết a Bộ Ẩn Lạc, thứ đơn giản như vậy không nhìn ra được sao ngươi ngu xuẩn!

"Phong Hoa, bình tĩnh đi"

Vương Nhứ Liễu nhìn một phòng tàn tạ không nhịn được nhắc nhở, "Sự tình không có nát như vậy"

Trần Phong Hoa ngẩng đầu, Vương Nhứ Liễu đối đầu ánh mắt của cô trong lòng không khỏi hư nhược, Bộ lão thái gia năm đó lúc ta cầm quyền là mạnh mẽ vang dội cỡ nào họ không đã từng trãi qua cũng có nghe nói, bây giờ lại chọn dùng chính sách dụ dỗ, cấm túc ba tháng, đây là một loại quyết đoán mắc cười gì. Chuyện này chỉ có thể chứng minh lão thái gia có mưu đồ khác, chuyện này lại đã gay go cực kỳ rồi

"Nhứ Liễu, ta có phải làm sai rồi không?"

"Làm sao có!"

Nhìn theo người kiêu ngạo tự tin như vậy ngã vào trong ghế, Vương Nhứ Liễu cuối cùng hoảng loạn, cô ấy tình nguyện đem tất cả tội đều đẩy lên trên người cái đồ vật nhỏ kia cũng không nguyện nhìn cô dáng dấp như thế

"Đem toàn bộ hành trình của ta đẩy đi, ta muốn đi xem thử Khởi Mi"

Phó Khởi Mi, đó đã là cấm kỵ của Trần Phong Hoa, từ bắt đầu vào lúc ấy không có ai còn dám ở trước mặt Trần Phong Hoa nhắc tới ba chữ này

An Bình, không giống như là tên của cái nghĩa trang, lại là sau khi Trần Phong Hoa mua lại mảnh nghĩa trang này tự mình đổi tên, hi vọng người kia vãng sinh có thể bình tĩnh an bình. Vương Nhứ Liễu đứng bên cạnh xe nhìn Trần Phong Hoa từng bước một đi đến bên trong hướng hi vọng, không dám đuổi theo

"Khởi Mi, ta tới thăm ngươi"

Mộ của Phó Khởi Mi ở giữa nghĩa trang, xung quanh đủ loại bách hợp vàng nàng ấy thích nhất, mời chuyên gia xử lý. Chỉ là mùa này là không thấy được, ngược lại người chăm sóc không biết từ chỗ nào lấy được hoa Hồ Điệp ở xung quanh nối liền một mảnh

Trần Phong Hoa đem hoa từ trong tiệm hoa mua được đặt ở trước bia mộ của Phó Khởi Mi, ngồi xổm người xuống, trong mắt chứa ôn nhu vuốt ve bia mộ của Phó Khởi Mi

"Mùa này trong tiệm hoa cũng không có bao nhiêu hoa bách hợp, hơi thêm điểm khác, đừng không vui"

"Ngươi có phải lại bĩu môi? Xin lỗi, gần đây đã xảy ra rất nhiều việc, cũng không có thời gian tới thăm ngươi, ta hôn hôn người, đừng nóng giận có được hay không?"

Nói qua liền ở trên mộ bia rơi xuống một nụ hôn, đây là Trần Phong Hoa người bên ngoài chưa từng thấy, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ, giống như Phó Khởi Mi còn đang sống nhẹ giọng dụ dỗ

Không hề trả lời, chỉ có không khí lạnh lẽo hơi lưu động. Trần Phong Hoa cười cười từ trong túi tiền móc ra một khăn tay nhè nhẹ lau sạch bia mộ, động tác mềm nhẹ, chỉ sợ làm đau người yêu đã từng của cô

"Bá phụ bá mẫu hiện tại định cư ở Mĩ quốc, hai người sống đến thật vui vẻ, đệ đệ ngươi cũng rất có bản lĩnh đó, hắn tiến vào phố Wall"

Ở đây Trần Phong Hoa tháo xuống khôi giáp thương trường chinh chiến của cô, tháo xuống lạnh lẽo của cô, từng cái từng cái lấy ra vàng mã trong tay đốt lửa, từng câu từng câu nói dông dài chuyện gần đây đã xảy ra

"Đối với kế hoạch của Bộ Lâm sắp hoàn thành, ta muốn nhìn nam nhân kia thân bại danh liệt. Ngươi còn nhớ cái đồ vật nhỏ kia của Bộ gia không, chính là tiểu quỷ bẩn thỉu ta từ ven đường nhặt được kia. Cô ta là một con cờ rất quan trọng trong kế hoạch đó, cô ta rất nghe lời, từng bước từng bước dựa theo kế hoạch của ta đang tiếp tục. Nhưng mà ta lại không biết nên làm gì mới được"

Tay của Trần Phong Hoa đột nhiên dừng lại, thả lỏng ngón tay, vàng mã trên tay nhen lửa rơi xuống đất, ánh lửa đốt tới phần đuôi, lóe hai lần liền tắt, một cơn gió thổi tới, đem than tro trên mặt đất cuốn lên thổi tan

"Nếu như ngươi đang ở đây chắc rất tốt a. Khởi Mi. Ngươi làm sao cam lòng bỏ lại ta"

Hoàng hôn ngã về tây, Trần Phong Hoa đạp lên ánh mặt trời từ bên trong nghĩa trang đi ra, Vương Nhứ Liễu thay cô mở ra cửa xe, nghĩ đến lúc này Trần Phong Hoa cũng sẽ không muốn về nhà

"Đi ăn cơm không?"

"Ừm"

Thuận miệng đáp ứng một câu thì nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi, cả người nhìn qua tương đối mệt mỏi. Vương Nhứ Liễu không nói gì, chỉ trầm mặc lái xe

"Làm sao vậy?"

Đến chỗ ăn cơm dừng xe lại không thấy Vương Nhứ Liễu mở cửa, Trần Phong Hoa mở mắt ra nhìn Vương Nhứ Liễu nhìn người đi đường, theo ánh mắt của cô ấy nhìn lại, Bộ Ẩn Lạc cầm một kem ống liếm, phía sau theo một nữ nhân mặt trầm như sắt, ăn mặc jacket màu đen, mọi cử động để lộ ra khí chất quân nhân

"Bộ Ẩn Lạc, ngươi đã để ta chơi với ngươi một ngày rồi, ngươi lần này nếu như còn dám đùa bỡn ta nữa ta liền đem ngươi ném đến trong sông đi đút cá"

"Ai nha thật hung dữ a, gấp cái gì, thời gian còn sớm, lúc này Tiêu còn đang bên ngoài đó"

Tiêu Ý hít sâu hai cái, kềm chế kích động đem con người này bóp chết đi theo phía sau con người này, sắc mặt so với đáy nồi còn đen hơn, sợ đến người đi đường xung quanh đều đi đường vòng mà đi

"Ha, bởi vì cái này a, không sao đâu Nhứ Liễu, đi thôi, xuống xe chào hỏi"

Vương Nhứ Liễu xuyên thấu qua ống kính phản quang nửa tin nửa ngờ nhìn Trần Phong Hoa một cái, xuống xe, kéo mở cửa xe, một cái chân dài từ bên trong xe bước ra rất lớn một phần tầm mắt hấp dẫn xung quanh

"Lạc Lạc"

Tiếng nói quen thuộc dẫn tới Bộ Ẩn Lạc quay đầu lại, một khắc đang nhìn đến Trần Phong Hoa kia cả người đều dừng lại ở đó, nàng hơi há miệng muốn gọi cô, đến bên miệng lại là thanh âm gì cũng không có. Nàng nên làm sao xưng hô người này, mình đã bị chị ấy vứt bỏ, muốn gọi tên chị ấy rồi lại sợ chị ấy tức giận

"Lại đây"

Bộ Ẩn Lạc nhìn Trần Phong Hoa vẫy tay với nàng, muốn đi qua, muốn nhào vào trong lồng ngực người này, bị chán ghét cũng tốt, cứ như vậy một lần. Nhưng chân như là dùng cái đinh đóng chặt trên mặt đất bất động như thế, cả một bước đều không bước ra

"Làm sao không tới? Huh?"

Nàng không có đi qua, Trần Phong Hoa ngược lại đi qua, khi hàm dưới của nàng bị Trần Phong Hoa bóp lấy ép buộc đối diện với cô hàm dưới truyền tới ý đau để Bộ Ẩn Lạc cuối cùng đã rõ ràng rồi, người này chẳng qua là đang trêu đùa chính mình một lần nữa

"Vị này, không giới thiệu một chút sao?"

"Tiêu Ý"

Tiêu Ý đưa tay phải ra, điều này ngược lại để Trần Phong Hoa sửng sốt, thả ra Bộ Ẩn Lạc, nắm lấy tay phải của Tiêu Ý

"Trần Phong Hoa"

"Trần tiểu thư chác còn có chuyện phải làm chứ, đúng lúc, chúng ta thì không bồi thêm"

Không nghĩ tới Tiêu Ý sẽ trực tiếp kết thúc đề tài như vậy, Trần Phong Hoa hơi ngây người liền để Tiêu Ý mang theo Bộ Ẩn Lạc rời đi. Bộ Ẩn Lạc thì càng kinh ngạc, nữ nhân này, thật sự là dùng xách a!

"Ngươi buông tay, quần áo sắp rách rồi!"

Nghe vậy, Tiêu Ý thật sự thì buông lỏng tay ra, đồng thời lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai nắm lấy tay cầm kem ống của Bộ Ẩn Lạc giơ lên trước mắt

"Sắp rơi rồi"

Hả? Bộ Ẩn Lạc một mặt không hiểu ra sao mà nhìn nữ nhân này, vừa rồi nhìn thấy Trần Phong Hoa cũng không có chấn động như thế, nữ nhân này, là người tỉ mỉ như thế sao?

"Lãng phí đồ ăn là đáng thẹn"

Trên mặt Tiêu Ý tràn ngập nghiêm túc, cô ấy nhìn chằm chằm Bộ Ẩn Lạc, dáng dấp kia giống như là nếu như cô ấy đem kem ống rơi mất chính là tội nhân thiên cổ tội ác tày trời

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio