Chương : Chưa từng gặp người vô liêm sỉ như vậy
"Ta nói Phong Hoa, ngươi lần tới có thể không làm đến giống như chiến khu hoả tuyến hay không, ta thu thập rất mệt"
"Nhứ Liễu, thông báo Dư Chỉ đi, kế hoạch có thể làm sớm"
Vương Nhứ Liễu đợi được âm thanh của trong phòng làm việc biến mất một chút mới dám mở cửa đi vào trách cứ người gây ra họa, nhưng một câu nói nhẹ nhàng của Trần Phong Hoa lại để nàng đổi sắc mặt
"Phong Hoa, ngươi, có muốn cố gắng suy nghĩ chút hay không?"
Vương Nhứ Liễu biết rõ không cách nào khuyên được Trần Phong Hoa vẫn là mở miệng, bộ phận kế hoạch kia quá mức tàn nhẫn, chỉ cần vừa động tay thì cũng không có đường rút lui nữa, chỉ sợ sau đó nàng sẽ hối hận không kịp
"Nhứ Liễu, ngươi hiểu rõ, ta dung không được bất kỳ phương thức phản bội nào"
"Nhưng mà, đây chỉ là nghi ngờ, vẫn không có chứng thực"
"Không cần, nàng đã thừa nhận"
Trần Phong Hoa gõ gõ bàn, Vương Nhứ Liễu cúi đầu, trên bàn vừa rồi trải qua sóng gió chỉ còn dư lại một thứ, đó là một phong thư mời tiệc tối, nội dung của thư mời để Vương Nhứ Liễu khó có thể tin ngẩng đầu lên, tại sao lại như vậy?
Nếu như nội dung trên thư mời là thật sự, vậy tất cả suy đoán trước đây thì đều có được chứng thực rồi, nhưng mà nàng làm sao cũng không thể tin, Phó Khởi Mi chết mười năm rồi, Trần Phong Hoa cũng bởi vậy hành hạ đồ vật nhỏ kia mười năm, nếu muốn phản bội nên làm sớm rồi, tại sao lại đợi đến hôm nay
Đó là thư mời đính hôn, tên của đương sự là nhị thiếu gia Diệp gia Diệp Tân Thành và Bộ Ẩn Lạc. Đây là một trận liên hôn gia tộc cực kỳ rõ ràng. Bộ Từ lão già kia chắc là sẽ không cho phép nhân tố bất ngờ không yên xuất hiện, nói cách khác nói cách khác nhất định là làm chuyện gì khiến Bộ Từ an tâm
"Ngươi muốn đi không?"
Thư mời đưa đến trên tay Trần Phong Hoa tuy nói là chuyện phía trên, nhưng cũng không bài trừ đám người Bộ gia muốn nhìn Trần Phong Hoa khó chịu kia, không tham gia chỉ sợ sẽ bị người chê cười
"Đi, tại sao không đi? Chẳng qua là một con chó mà thôi"
Vương Nhứ Liễu chấp nhận, lui xuống đi làm chuyện Trần Phong Hoa giao phó, ở ngoài cửa văn phòng nàng không nhịn được bóp bóp mi tâm, vốn định ngăn cản Trần Phong Hoa đi tới con đường không có lối về kia, không nghĩ tới vậy mà đồ vật nhỏ kia ra tay trước
Vương Nhứ Liễu trước mắt hiện ra dáng vẻ Bộ Ẩn Lạc vừa bắt đầu xuất hiện tại ở bên cạnh Trần Phong Hoa, đó là nàng duy nhất một lần nhìn thấy đồ vật nhỏ này, đứa bé nhút nhát đến phát run trong ký ức không nghĩ tới xuống tay là hung tuyệt như vậy
Đây là Trần Phong Hoa lần đầu tiên nhìn thấy Bộ Ẩn Lạc mặc váy, váy một dây cắt may phù hợp cùng giày cao gót màu bạc dưới chân của nàng đem chân của nàng nổi bật lên vô cùng thon dài trắng nõn. Váy dài hẳn là tìm chuyên gia thiết kế, rất biết tránh khỏi vấn đề phát dục không tốt nào đó
Bộ Ẩn Lạc tìm đúng cơ hội thì trộm đi phòng rửa tay, nước có chút lạnh xối qua cánh tay, Bộ Ẩn Lạc dùng sức rừa đi lớp da vừa rồi bị Diệp Tân Thành đụng tới, cả khối da đều đỏ đi cũng không thấy người này ngừng tay
Vừa nghĩ tới xúc cảm vừa rồi Diệp Tân Thành đưa tay ôm nàng Bộ Ẩn Lạc thì lại nổi lên da gà cả người, buồn nôn muốn ói, nếu không có nhiều người như vậy nhìn nàng thì để Diệp nhị thiếu này đoạn tử tuyệt tôn rồi
"Ha, tư vị của nam nhân thế nào?"
Bộ Ẩn Lạc quay đầu chỉ thấy được Trần Phong Hoa đứng cách đó không xa, mang trên mặt trêu tức trêu tức, cô là sớm nhhat thì chú ý được Bộ Ẩn Lạc, thấy được người này hiện tại phản ứng trong lòng không cảm thấy vui vẻ rất nhiều
"Cũng không tệ lắm, ít nhất Diệp nhị thiếu không khó coi như ta nghĩ như vậy"
Bộ Ẩn Lạc cố nén lời nói trái lương tâm còn muốn run run da mặt xé ra một nụ cười, trời mới biết nàng đối với người khác phái đụng vào có bao nhiêu bài xích. Trần Phong Hoa phát ra một tiếng cười nhạo, ánh mắt không biết là vô tình hay là cố ý đảo qua một nơi nào đó
"Ta nghe nói Diệp nhị này là yêu thích nữ nhân trước lồi sau vểnh, ngươi như vậy, sợ là sẽ phải bị chán ghét rất sớm"
"Nông cạn"
Trần Phong Hoa mở miệng trào phúng loại quý phụ, Bộ Ẩn Lạc hừ lạnh, nghĩ đến "đu đủ" của nữ nhân kia trong lòng thì không thăng bằng, muốn lớn như vậy làm gì, cũng không phải bò sữa
"Tỷ tỷ! Cuối cùng cũng coi như tìm được người rồi! Gia chủ tìm ngươi đó"
"Ta nói đừng gọi ta tỷ tỷ"
Đầu óc của Bộ Nhạc Nhạc không biết là cái gì cấu tạo, thái độ của Bộ Ẩn Lạc đối với nàng rõ ràng nữa nhưng mà người này vẫn là vui vẻ đến gần
"Ơ, vị này chính là?"
"Trần Phong Hoa"
"A, Xin chào ta tên Bộ Nhạc"
"Ta biết"
Trần Phong Hoa mang trên mặt nụ cười, rõ ràng chỉ là lễ tiết bình thường nắm tay nhưng Bộ Ẩn Lạc lại là hừ một tiếng cất bước liền đi, không muốn nhìn, cay con mắt
"Thật ngại quá không tiếp được rồi"
Bộ Nhạc Nhạc khẽ gật đầu với Trần Phong Hoa, cộc cộc đạp bước chân đuổi theo Bộ Ẩn Lạc. Trên mặt vẫn mang theo nụ cười mà Bộ Ẩn Lạc nhìn ra chính là vẻ mặt ngu ngốc líu ra líu ríu theo sát nàng nói chuyện
"Lạc Lạc, ngươi thiệt là, chạy đi đâu rồi, tinh nghịch"
Diệp Tân Thành luôn đứng ở bên cạnh Bộ lão thái gia, thấy hai người đi tới trong giọng nói mang theo vài phần sủng nịch đưa tay gỏ xuống mi tâm của Bộ Ẩn Lạc, trên mặt Bộ Ẩn Lạc vẫn duy trì mỉm cười thực ra lòng đem Diệp Tân Thành chém thành mười khúc đều có rồi
Tuy nói là đối tượng đính hôn nhưng chúng ta hình như là lần đầu tiên gặp mặt đó, phần sủng nịch này của ngươi là tình huống quỷ gì. Tên gọi công tử hào hoa Diệp Tân Thành quả thực danh bất hư truyền, quay đầu thì cùng Bộ Nhạc Nhạc tán gẫu đến quen thuộc
Bộ Ẩn Lạc đang suy tư bây giờ thay đổi đối tượng đính hôn vẫn kịp sao, hai người kia dù sao đều rất xứng đôi, ở chung quả thực chính là vì dân trừ hại!
"Lạc Lạc, ngươi muốn đi đâu? Chúng ta có thể vì kết hôn bồi dưỡng tình cảm"
Tiệc rượu sau khi tan Diệp Tân Thành thành kéo lại cánh tay muốn chạy của Bộ Ẩn Lạc, mang trên mặt nụ cười tùy tiện, chán ghét đến Bộ Ẩn Lạc vội vàng vung ra tay của Diệp Tân Thành
"Nga, vậy thì thật là tốt, tìm một chỗ đem lời nói rõ ràng ra đi."
Diệp Tân Thành nhún nhún vai, thu hồi tính tình tùy tiện của hắn, nếu nữ nhân này đem lời nói tới rõ ràng như vậy vậy hắn còn như vậy cũng tự chuốc nhục nhã như vậy sao?
Diệp Tân Thành vẫn thật sự không biết nơi nói chuyện của trấn Vọng Giang, dứt khoác mang Bộ Ẩn Lạc đi tới một hội sở, nhìn dáng dấp Diệp Tân Thành cũng là khách quen rồi, mới vừa vào phòng thì có một đám nữ nhân trang điểm dày ăn mặc hở hang nối đuôi nhau mà vào, không có chỗ nào mà không phải là khối cầu trước lồi sau vểnh thịnh vượng
Bộ Ẩn Lạc bị mùi nước hoa nồng nặc xông đến mũi có chút đau, không khỏi giơ tay che lại miệng mũi. Diệp Tân Thành vung tay đem người đều đuổi ra khỏi phòng ngăn, lại nhìn Bộ Ẩn Lạc, nàng hình như đối với khung cảnh này không có phản ứng gì, chỉ là luôn lấy tay quạt gió
"Lạc tiểu thư, hình như rất kinh ngạc"
"Đương nhiên, trước giờ không biết phẩm vị của Diệp nhị thiếu gia kém như vậy."
Bộ Ẩn Lạc cau mày, còn vùi lấp ở trong công kích nước hoa vừa rồi không cách nào tự kiềm chế. Diệp Tân Thành mang theo ánh mắt xem xét đánh giá vợ chưa cưới trên danh nghĩa này của hắn, người này cùng tiểu thư thế gia trước đây hắn quen biết không quá giống
"Nếu Lạc tiểu thư thẳng thắn như vậy ta cũng không giấu giấu diếm diếm, con người của ta yêu thích tự do, trời sinh như thế, đồng thời ta cũng không có dự định đè nén trời sinh, vẫn hi vọng ngươi có thể hiểu nhiều chút"
Nói qua Diệp Tân Thành ma sát một quẹt lửa dài cứng đốt lên một điếu xi gà tư thái cực kỳ tiêu sái tiếp tục nói:
"Cùng ngươi đính hôn là ý của ba ta, nói thật lòng ta đối với loại hình người như ngươi không hề có một chút hứng thú, ta có thể đóng vai làm ra một bộ dáng dấp ân ái, cũng hi vọng Lạc tiểu thư đừng quá để ta khó làm"
Diệp Tân Thành chép miệng một cái, một phen lời nói xuống để hắn tự mình cảm giác vô cùng hài lòng, Bộ Ẩn Lạc có chút khó có thể tin nhìn người này một chút, tại sao có thể có người có thể lẽ thẳng khí hùng như thế đưa ra loại yêu cầu này? Nàng lớn như vậy chưa từng thấy người vô liêm sỉ như vậy
Hết chương