- Vì một nghìn ba trăm quan tiền. Vân Tranh chỉ tay bờ đê, giọng đau đớn vô hạn: - Các huynh đệ ngày đêm vớt đá lên, không ngại gian khổ rửa sạch, là vì bán đá cho đô thủy ti, kiếm lấy ít tiền nuôi sống gia đình. May mà quan trên của đô thủy ti thương các huynh đệ vất vả, mua với giá hơn dự kiến quan.
Trương Phương Bình gật đầu, quân đội tự kiếm thì không tính là nuôi quân riêng, lau nước mưa đợi Vân Tranh nói tiếp.
- Ti chức và các huynh đệ nấu thịt dê trong quân doanh, đợi các huynh đệ về là chia tiền cho mọi người, thế nhưng đợi mãi không thấy về, Hàn tham quân dẫn hai thân tùy đi xem, kết quả...
Trương Phương Bình giật mình, vạn vạn lần đừng là tên đó nổi lòng tham.
- Kết quả nửa canh giờ sau chỉ có một con ngựa mang thương binh về, nói ba chữ "Triệu tam pháo" rồi chết, ti chức dẫn sĩ tốt toàn doanh nhanh chóng dẫn tướng sĩ đi, tới nơi thấy tiền không còn nữa, mười lăm huynh đệ phụ trách vận chuyển đều đã chết, tham quân và bốn thân tùy chết ở dưới ao bùn, chỉ thấy khăn quấn đầu nổi lên, đó là toàn bộ sự việc. Đây là lỗi của ti chức, xin phòng ngự sứ trị tội.
Trương Phương Bình thở phào một hơi, nói thế không phải chỉ vài người nhìn thấy, mà là toàn quân chứng kiến, cái gì ông ta không biết chứ sương quân coi trọng tiền lương ra sao thì quá rõ, chuyện này không giả được, chỉ cần nhìn quân sĩ nghiến răng nghiến lợi sau lưng Vân Tranh là rõ, nếu không phải do sơn tặc cướp mà là Vân Tranh tham tiền giết người đút túi riêng thì chẳng cần đợi mình ra tay, đám quân tốt cũng xé xác y, chứ chẳng chịu nghe lời cùng đứng dưới mưa thế này.
Đang định nói vài câu an ủi thì Vân Tranh dẫn đầu toàn bộ quân tốt quỳ xuống: - Đại soái, đây là chuyện riêng của Giáp Tử doanh, mong đại soái cho Giáp Tử doanh xuất quân tiêu diệt Triệu Tam pháo, không băm vằm bọn chúng thành muôn mảnh, các huynh đệ dưới suối vàng không chợp mắt được.
- Mong đại soái cho xuất quân.
Hơn một nghìn tráng hán đồng thanh hô to, át cả tiếng mưa gió mù mịt, khung cảnh vô cùng bi tráng, Trương Phương Bình lúc này không phải là nghi ngờ mà là cảm động, đây mới là quân nhân, đây mới là sự thiết huyết cần có của quân nhân.
Hít sâu một hơi, Trương Trương Bình nói lớn: - Đại quân xuất phát cần có mưu tính vẹn toàn, bản soái muốn nghe kế hoạch của các ngươi, nếu như không có, mà chỉ dựa vào cái dũng nhất thời thì đừng đi nữa. Triệu Tam pháo là tên cường đạo có tiếng, không chỉ quỷ kế đa đoan, còn có võ công siêu quần, thủ hạ vô số, chiếm cứ núi sâu hiểm trở lâu năm, thông thuộc địa hình, sương quân các ngươi chiến lực thấp kém, không có kế mưu sao thành công được, chỉ uổng mạng vô ích nói gì báo thù cho huynh đệ tử chiến?
- Ti chức đã có kế sách. Vân Tranh đứng lên đưa tay mời: - Mời đại soái vào trướng cho ti chức trình bày.
Trương Phương Bình hạ lệnh Giáp Tử doanh trở lại quân doanh tránh mưa, nói vài câu an ủi, sau đó vào lều trướng của Vân Tranh, thay áo uống trà, liền bảo Vân Tranh trình bày kế hoạch của mình.
Vân Tranh kéo tấm vải, lộ ra tấm bản đồ, nói: - Đoại soái, đây là bản đồ địa hình Triệu Công sơn do ti chức và các huynh đệ vẽ ra, mỗi người đi tra một khu, trở về báo cáo, ti chức trên cơ sở bản đồ cùng báo cáo của họ vẽ thành bản đồ này. Sương quân sức chiến đấu thấp, nhưng đều nóng lòng báo thù nên không sợ chết, hơn nữa ti chức cũng không định giao chiến chính diện với Triệu tam pháo. Hiện là mùa mưa, đám đạo phỉ ẩn thân trong động Lộc Minh, đây là cơ hội tập kích rất tốt, động Lộc Minh chỉ có hai lối ra vào nam bắc, chỉ cần canh một cửa động, phía kia dẫn nước suối Tí Kim vào động, đổ dầu xuống, nếu không đốt chết được bọn chúng thì cũng khiến chúng bị sặc khói mà chết.
- Như thế các huynh đệ không chỉ lấy lại được tiền xương máu, báo đại thù, còn giúp Thành Đô trừ được mối họa, chỉ mong đại soái chi viện cho năm mươi bộ cung nỏ, năm mươi cân dầu hỏa là được.
Trương Phương Bình vuốt ve tấm bản đồ vô cùng tỉ mỉ, nhìn từ tấm bản đồ thì kế hoạch này vô cùng khả thi, quay sang thì Vân Tranh đã báo cáo xong, đang cúi đầu đợi lệnh, gật gù hài lòng.
Chỉ là ông ta không biết khuôn mặt đang cúi kia chứa đầy sự nhạo báng.
Nghiên cứu bản đồ, an bài chiến thuật là phương thức điều binh khiển tướng mà đám quan văn Đại Tống thích nhất, thậm chí chiến tranh chưa nổ ra, trên triều đình đã thảo luận xong chiến thuật, tướng sĩ chỉ cần cầm đi rồi theo đó bố trí, không cần biết tình hình thực tế ra sao. Trong mắt bọn họ quân tốt đều là đám người ngu xuẩn, cần trí tuệ cao thâm của họ chỉ cho đường chiến thắng, thể hiện sự ưu việt trí tuệ của mình.
Hồi ở Đậu Sa quan làm lao dịch còn chẳng phải như thế, bản đồ phòng ngự từ trên cấp xuống, đào hào nước cũng phải đúng theo đồ hình, nực cười hết sức.
Trương Phương Bình không ngừng chỉ bản đồ điều chỉnh kế hoạch của Vân Tranh, lần nào y cũng ra sức tranh cãi, cuối cùng phải cúi đầu thừa nhận có sơ xuất, Trương Phương Bình vuốt râu vô cùng hưởng thụ.
Tới giờ cơm trưa, Hầu Tử bê vào hai bát mì xuông, một đĩa dưa muối, Trương Phương Bình không chút nề hà, vừa ăn vừa tiếp tục thảo luận chiến thuật dang dở, chưa bao giờ ông ta thấy tiêu diệt đạo phỉ dễ dàng như vậy, muốn bàn kế diệt cả đạo phỉ Oa Ngưu sơn.
- Đại soái, Hầu Nhi sơn là điểm cao nhất của Oa Ngưu Sơn, đạo phỉ nơi đó cùng Triệu Công sơn hỗ trợ cho nhau, theo chiến thuật của đại soái, Triệu tam pháo đã là ba ba trong giọ, không cần tốn nhiều thương vong cũng hạ được. Nhưng Oa Ngưu Sơn thì khác, nơi đó địa thế trống trải, đứng ở Hầu Nhi sơn có thể nhìn khắp bốn phía, trừ cường công ra thì không còn cách nào khác, dựa vào cái dũng của Vũ Thắng quân là không đủ, nên nơi này trông vào uy của đại soái.
Trương Phương Bình giờ thay đổi hoàn toàn cái nhìn về Vân Tranh, thích thiếu niên này vô cùng, làm việc có kế hoạch, có mưu có dũng, là nhân tài hiếm có, lại còn bạo gan dám nghĩ dám làm, đúng là phiên bản của mình năm xưa.
- Hừm, coi như ngươi tự biết mình, Giáp tử quân là đám ô hợp không sợ chết, Triệu Công sơn trông tựa hung hiểm nhưng đơn giản, Oa Ngưu sơn nhìn thì đơn giản, nhưng còn khó hạ gấp chục lần.
- Thôi được, nể tình ngươi một lòng cầu chiến, lão phu giúp ngươi gánh lấy trọng trách Oa Ngưu sơn, cung nỏ và dầu hỏa ngươi cần sẽ mau chóng gửi tới. Thời gian tới cần tăng cường thao diễn, tuy nước đến chân mới nhảy hiệu quả không cao, nhưng có hơn không. Biết ngươi muốn xuất chiến ngay vì lo nhiệt huyết báo thù của đám ngươi kia nguội lạnh, nhưng bọn chúng căm phẫn không phải vì chết mấy huynh đệ, mà là vì tiền bị cướp đi, một nghìn ba trăm quan, nhiều tiền như thế cả đời chúng chưa từng thấy, đủ chúng liều mạng rồi.
Nhìn bộ dạng sực tỉnh của Vân Tranh, Trương Phương Bình thấy buồn cười lắm, rốt cuộc là còn trẻ, chưa hiểu lòng người.
Tiễn Trương Phương Bình đi rồi, Vân Tranh cuộn bản đồ kia lại, Triệu Công sơn làm gì dễ dàng hạ được như thế, Triệu tam pháo mà ngu xuẩn chui hết vào động Lộc Minh không ngó ngàng tới tình hình bên ngoài thì bị quan binh giết từ đời tám hoánh rồi.
Tấm bản đồ này chỉ có tác dụng duy nhất là thỏa mãn dục vọng chỉ huy của Trương đại nhân mà thôi, nghe ông ta thì có mà chết ráo cả lũ.
Bành Cửu hôm nay đi qua Quỷ Môn quan mấy lần, khi Trương Phương Bình dẫn Vĩnh Hưng quân võ trang hoàn bị rầm rộ kéo tới hắn đái ra quần, may là trời mưa không ai phát hiện.
Biết mình nhát chết nên hắn trốn cuối hàng, không rõ tướng chủ nói với đại soái cái gì, chỉ thấy đoại soái hạ lệnh Vĩnh Hưng quân lùi ra xa, sau đó vào trướng của tướng chủ thì thở phào. Nhưng nghe tiếng Vân Tranh cãi nhau với đại soái, hắn đái thêm lần nữa, lúc đó hắn đã coi mình là người chết rồi.
Nhưng dần dần tiếng tranh cãi nhỏ đi, rồi có tiếng đại soái cười vang, xem chừng hài lòng lắm, hắn biết cái mạng nhỏ của mình vẫn chưa mất, rồi lại thấy Hầu Tử mang hai bát mỳ vào, hắn cuống lên muốn cản, nhưng muộn rồi, hắn lại nghĩ nhảy sông hay treo cổ thì đỡ đau hơn, sao dám lấy mì thô cho quân ăn chiêu đãi đại soái.
Cơ mà quái ở chỗ đó, tướng chủ và đại soái lại bê bát mì vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, đại soái hứa cho Giáp tử doanh cung nỏ và dầu hỏa, Bành Cửu thấy thế giới nay sao xa lạ như vậy?
Cuối cùng đại soái đứng ở doanh trước hiền hòa vỗ vai tướng chủ, Bành Cửu sinh ra ý nghĩ hoang đường, chẳng lẽ tướng chủ là con riêng của đại soái?