Trương Phương Bình vừa nghe Hầu Tử kể vừa gật gù, quay đầu nói với đại hán sau lưng: - Trí dũng quyết đoán, thiếu bất kỳ một thứ nào cũng không thể thành công, phản tặc Di Lặc giáo tuy quan trọng, nhưng lúc này diện trừ đạo phỉ Triệu Công sơn mới là trọng yếu nhất, tiểu tử này không tham công, ngươi xem tới giờ là y châm lửa không chút do dự, lão phu tán thưởng nhất là sự quả quyết của y.
- Ài, võ tốt đúng là cần văn thần thống lĩnh, một đội quân giống như một con người, tướng quân là đầu óc, binh sĩ là tay chân, chỉ đầu óc tinh minh mới điều khiển được tay chân như ý.
- Hoàng Trụ thân thủ không tệ, liên châu tiễn hiếm có trên đời, nhưng ngươi xem hắn hành quân bố trận ra sao, thuẫn lớn đi đầu, bộ tốt theo sau, tiếp đó là thương thủ, cung tiễn, đây là quân trận thường dùng, nhưng không nhìn cái dốc Oa Ngưu Sơn, người ta lăn gỗ đá xuống, hắn định tiêu hao bao nhiêu sĩ tốt làm công cụ phá thành?
Tráng hán có vẻ không sợ uy phong của Trương Phương Bình, cười nói: - Chúng ta là phía công thành, không áp sát sơn trại sao phá địch, cách làm của Hoàng Trụ tuy cổ một chút, nhưng là biện pháp ổn thỏa nhất, đầu óc không tốt thì không nên mạo hiểm, nếu không sẽ bại thê thàm, Hoàng Trụ đã làm tốt nhất có thể rồi.
Tráng hán này chính là Chủng Ngạc, nhi tử của Chủng Thế Hành, sau khi cha hắn qua đời, thay cha phòng thủ Thanh Giản thành, chống trả đại quân Tây Hạ, giữ quốc thổ không mất, vất vả công cao, tuy là võ tướng nhưng xuất thân từ dòng dõi thư hương.
Lần này hắn tới đây là để tiếp nhận chiến mã, hơn một năm qua Thành Đô cung cấp cho Thanh Giản thành không dưới sáu trăm chiến mã, đây chiến mã thực sự chứ không phải thứ lừa ở Đại Tống, nên Chủng Ngạc cực kỳ coi trọng, muốn tới Thành Đô một chuyến xem có thể cung cấp thêm ngựa không, hắn muốn lập đội kỵ binh ngàn người.
- Chỉ là nghe nói y được triều đình phong thưởng làm quan văn, sao lại thành đô ngu hầu Võ Thắng quân?
Trương Phương Bình đắc ý cười lớn: - Vì tên tiểu tử ngông cuồng ấy ỷ tài kiêu ngạo, bất mãn với lão phu chấp chính ở Thành Đô, gọi lão phu là con lừa ngu xuẩn, thế là lão phu buộc con lừa thông minh y vào cối xay, xem xem y xay được ra cái gì?
Vân Tranh đoán không sai, lửa đốt nửa tuần hương thì có một nữ tử áo hoa run run bò ra, toàn thân ướt sũng, tay còn ôm một đứa bé, y phục bằng lụa một khi bị ướt là dính sát vào người, toàn bộ đường cong lả lướt phơi bày trước mắt mấy trăm tên quỷ sứ đói khát, Bành Cửu nuốt nước bọt ừng ực, thấy tướng chủ lừ mắt với mình, vội ngượng ngùng chạy ra sau lưng, mắt vẫn nhìn không chớp, mẹ ơi thế này không khác gì trần truồng, nhưng kích thích hơn trăm lần.
Vân Tranh thầm gật đầu, nữ nhân này có đủ vốn liếng kiêu ngạo, ngực no căng tròn trịa, cặp đùi dài chắc khỏe, váy lụa kẹp giữa hai bờ mông tròn như vẽ bằng com pa, khuôn mặt trắng trẻo dính vài lọn tóc trên, nước mắt ngắn dài trông hết sức đáng thương.
Bên cạnh ả còn có một phó dịch cao tuổi tóc trắng lốm đốm, bước chân tập tễnh.
Vân Tranh nhìn nhìn nữ nhân đó từ đầu tới chân một lượt, gật gù nói với Triệu lão đại: - Nhi tử của ngươi bị nữ nhân ngu xuẩn kia làm chết rồi.
- Cái gì? Triệu lão đại giật mình mở mắt, thấy đứa bé vươn tay về phía mình kêu a a đòi bế, ngơ ngác nhìn Vân Tranh, thấy nụ cười chế nhạo của y mới biết mình lại lừa rồi:
- Quan gia, tiểu nữ tử là người Trần Gia Câu, hai năm trước bị cường đạo bắt cóc lên núi...
Chơi với Hoa Nương lâu rồi, Vân Tranh thừa biết phải đề phòng loại nữ nhân này, có điều y thấy lão phó chưa nhìn rõ mặt phía sau càng nguy hiểm hơn.
- Tiểu nữ tử không còn mặt mũi nào thấy phu quân cha mẹ, chỉ mong quan gia cho miếng cơm ăn.
Vân Tranh lắc đầu: - Lưu Ngưng Tĩnh, nghe nói ngươi là nhân vật có vai vế ở Di Lặc giáo hả, vậy hãy để lại chút thể diện cho mình đi.
- Tiểu nữ tử không phải Lưu Ngưng Tĩnh, mà là Nghênh Hương... Lời chưa nói hết ả bất ngờ ném thẳng đứa bé vào lòng Vân Tranh.
Vân Tranh thất kinh theo bản năng ném đoản kiếm đi, giơ tay ra đỡ, nhưng không ngờ một thanh trường kiếm đâm từ sau vai ra, đẩy cải bọc sang bên, hét lớn: - Đừng chạm vào! Sau đó không nhìn cái bọc, lao thẳng tới phía lão bộc.
- Chết đi! Thương Hổ cũng gầm một tiếng chấn động màng nhĩ, hắn dùng thanh đại đao, bổ xuống đầu nữ tử kia như sấm sét:
Vân Tranh thấy Tiếu Lâm đối xử với đứa bé như vậy có hơi quá, nhưng khi nhìn lại thì không nghĩ thế nữa, cái bọc rơi vào trúng người Triệu lão đại bên cạnh, cả hai cha con đều đang co giật, ba con rết đỏ rực bò qua bò lại trông sởn gai ốc, một con còn đang chui vào mũi Triệu lão đại, mặt hắn đã tím ngắt, mới chỉ mấy giây thôi, thứ rết nào mà kinh khủng như vậy.
Run lên vì sợ lẫn giận, Vân Tranh quát: - Giết, không cần bắt sống nữa.
Thế là Lương Tiếp gõ song chùy vào nhau đánh coong một cái, xoay tròn ném về phía Lưu Ngưng Tĩnh, Thương Hổ không nương tay từ lâu rồi, đại đao chém ngang hông ả, chiêu nào chiêu nấy đơn giản, nhưng đều lấy mạng người.
Tiếu Lâm và lão phó kia lại vẫn nhìn nhau chằm chằm, một nắm chặt kiếm, một thì cho hai tay vào ống tay áo, tuy bất động nhưng khí thế tỏa ra khiến người khác chùn bước không dám can dự.
Vân Tranh hoàn toàn không hứng thú với cao thủ đối quyết, đưa tay ra hiệu, ba mươi cái nỏ cứng chuyển hướng, tiếng mũi tên xé gió lao đi như tử thần đòi mạng.
Rốt cuộc y vẫn xem thường võ học thời đại này, khi súng ống chưa phát minh ra, con người đã nâng thể năng của bản thân tới cực hạn, lão già kia thình lình co người lại như quả bóng lớn, lăn tròn trên mặt đất, toàn bộ tên bắn lướt qua bên trên, rồi từ quả bóng tròn đó thò ra thanh đao sáng loáng, mấy sĩ tốt ở gần tức thì bị chém thành mấy đoạn.
Chỉ là đối diện với lão ta cũng là một cao thủ, có câu cao thủ so hơn thua, một chiêu là đủ, Tiếu Lâm đợi cơ hội nãy giờ trường kiếm phòng ra như giao long, đâm thẳng vào bắp chân lão phó, máu tươi tung tóe, lão phó trở lại hình người, tung mình về phía sau, dựa lưng vào vách đá, mặt vẫn âm trầm như cũ.
Phía kia tình hình không tốt, đại đao của Thương Hổ tuy uy mãnh, nếu trong đám đại quân ắt một đao bổ xuống có vô số oan hồn, nhưng đối đầu trực diện thế này lộ ra nhiều sơ hở, nữ nhân kia thân thủ vô cùng linh hoạt, dưới đế giày không ngờ có dao dài hơn một tấc, liên tục đâm trúng người hắn, may mà hắn da thịt dày, chưa bị thương gân cốt.
Càng bị thương càng đánh say máu, Bành Cửu không dám tới gần sợ trúng đòn oan.
Lúc này nỏ đã lắp tên xong, Vân Tranh hét lớn: - Hổ ca, lùi lại. Trực tiếp ra lệnh bắn cả vào ả lẫn lão già kia.
Loạt tên lần này hiệu quả rất tốt, nữ tử kia kịch chiến với Thương Hổ, tuy chiếm ưu thế lớn, nhưng liên tục né sát chiêu, thể lực suy kiệt, nghe thấy tiếng nỏ bắn tới, muốn tránh cũng không thể, tiếng nỏ bắn vào thịt vang lên liên hồi, đợt nỏ vừa qua, quân sĩ không chút chậm trễ cầm giáo xông tới giáo chia thành hình tam giác đâm qua cổ, ghim ả xuống đất, mặc ả xoay trở thể nào cũng không thoát.
Còn lão già không ngờ vẫn tránh được đòn trí mạng, chỉ bị tên bắn xuyên vai, ghim vào vách núi, không nhúc nhích được, quân tốt đi tới cẩn thận dùng trường thương đâm xuyên qua chân tay.
Thương Hổ chống đao thở dốc, phẩy tay với Vân Tranh ý bảo không sao, sau đó đi tới vỗ vai Tiếu Lâm một cái, không nói gì.
Tiếu Lâm thở phào, xảy ra sự kiện kia, ông ta áy náy với Vân Tranh một thì áy náy với những hán tử chất phác này mười, con người một khi lòng áy náy thì lưng không ưỡn thẳng lên được, vì thế tốt nhất đừng làm chuyện trái với lương tâm.