- Người đâu, mang rượu, tấu nhạc, ca vũ, phải là quân vũ.
Hoạn quan Trâu Đồng Minh đang đứng dưới hành lang, xuýt xoa chà chà tay trong đêm lạnh như nước của Biện Lương, nghe lời này ngạc nhiên vô cùng, giờ đã là nửa đêm, quan gia xưa nay luôn tiết kiểm, bình thường nửa đêm một bát canh dê cũng không nỡ uống, sao hôm nay lại muốn uống rượu, còn muốn ca vũ hầu hạ, lạ nữa còn là muốn quân vũ, như thế cần rất nhiều vũ cơ, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?
Len lén liếc nhìn vào trong đại điện, thấy quan gia đang đi đi lại lại, vẻ mặt hưng phấn vô cùng, chắc chắn là có chuyện vui rồi, quan gia vốn chẳng có mấy chuyện vui, vội vàng sai bảo người theo đó mà làm, đám vũ cơ trong cung đã đợi quan gia triệu hoán tới mỏi cổ, hiếm khi quan gia có hứng, tối nay mỹ tửu sơn hào, ca vũ mỹ nhân, tuyệt đối không được phép có sai sót.
Trâu Đồng Minh vừa đi được vài bước đã nghe quan gia nói: - Mời hoàng hậu, Trương quý phi cùng tới chung vui với trẫm, à thôi, gọi hết phi tần hậu cung dậy đi, trong cung phải náo nhiệt một chút, không biết tướng công trực đêm nay có tiện tới không?
Thế này thì càng lạ rồi, quan gia ghét nhất đám tướng công của Chính Sự đường, mà hôm nay trực lại là Long Đồ các đại học sĩ Bao Hy Nhân, nổi tiếng chuyên phá hoại hứng thú của người khác, Trâu Đồng Minh lập tức quay lại cẩn thận tấu: - Khởi bẩm bệ hạ, người trực đêm nay là Bao đại nhân.
Triệu Trinh sao chẳng hiểu ý của thái giám theo mình nhiều năm, vẫn cười lớn: - Nếu là Bao bán than thì càng phải mời tới, thắp đèn, thắp đèn! Mang rượu nhanh lên, trẫm không đợi được nữa rồi.
- Vâng ạ. Trâu Đồng Minh chạy ù đi, đuổi toàn bộ hoàn quan hầu hạ quan gia ra ngoài làm việc, người lấy rượu, người làm thức ăn, người bố trí ca vũ, ông ta thì đích thân sai thị vệ mở cửa nội cung mời Bao Hy Nhân tới, lòng cầu khẩn, Lão Bao ơi Lão Bao, đêm nay tuyệt đối đừng có nói những lời khó nghe.
Tào hoàng hậu dẫn hai thị nữ tới trước tiên, thấy Triệu Trinh ngửa cổ uống rượu, cười chúm chím nói: - Đêm nay quan gia sao có hứng trí thế, còn uống rượu, a, có cả thịt dê, hiếm có. Ồ, nếu là đại sự triều đình thì thần thiếp không dám hỏi nữa.
Triệu Trinh uống cạn chén rượu: - Anh tài của trẫm ở Tây Hạ tái hiện hùng phong Ban Định Viễn năm xưa, ly gián quần thần Tây Hạ tàn sát nhau, hơn nữa Lý Nguyên Hạo còn, ha ha ha..
Tào hoàng hậu thấy quan gia cười tới gập cả lưng, vội vàng đi tới vỗ lưng, không hiểu làm sao nói tới Lý Nguyên Hạo lại thất thố như vậy.
Triệu Trinh khó khăn lắm mới nén được cười, thì thầm bên tai Tào hoàng hậu vài câu, tức thì mày phượng nhướng cao, môi đào mở lớn, mãi sau mới nhỏ giọng hỏi lại: - Làm sao lại hoang đường thế được?
- Đúng là thế, nội tình ra sao thì Hàn Lâm cũng không rõ, còn phải hỏi tên tiểu tử Đậu Sa huyện, ông ta nhảy từ trên cây xuống thì đã thấy chuyện đó rồi, Vân Tranh từ đầu tới cuối ở trong điện, có mỗi y là rõ.
Tào hoàng hậu che môi, cười nhẹ: - Cũng chỉ có Hàn Lâm mới đem chuyện nay viết vào mật báo gửi cho người, có điều bệ hạ nói tới Đậu Sa huyện đất Thục, thần thiếp nhớ ra một thải nữ mà thiếp thân tuyển cho bệ hạ cũng xuất thân từ đó. Nếu như chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, khí chất tốt hay thơ ca hay thì thần thiếp cũng chẳng để ý đâu, hiếm có là xuất thân quan hoạn, lại biết nuôi tằm, ươm tơ, dệt vải. Thần thiếp đã đích thân kiểm tra, thực sự là tinh thông chứ không phải là lâm thời học để lừa người, không biết bệ hạ muốn gặp không, nói không chừng nàng Lâm tài nhân này biết vài chuyện ở Đậu Sa huyện đấy.
- Ồ vậy hả, thế thì trẫm cũng muốn gặp một phen, hoàng hậu gọi tới cho trẫm hỏi chuyện. Hôm nay Triệu Trinh hứng trí cao, những tú nữ mới tuyền năm ngoái còn chưa gặp ai cả.
Lâm Lam Lam vào cung đã hơn nửa năm, trước kia đã có chuẩn bị tinh thần, nhưng không ngờ nửa năm rồi đừng nói được quan gia sủng ái, còn chưa được chính diện nhìn quan gia, một lần đứng xa xa nhìn, không rõ ràng lắm.
Nửa đêm được thị nữ cho gọi, tim Lâm Lam Lam không khỏi đập mạnh, không dám để quan gia đợi lâu, chỉ vội vàng mặc áo khoác không kịp trang điểm, khi được đưa tới đại điện thì các quý nhân trong cung đã tụ tập đông đủ, đang đoán già đoán non vì sao quan gia lại vui vẻ như vậy, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, nhưng nàng nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái.
Ít nhất nàng đã thấy quan gia rồi, quan gia vẫn còn trẻ, người dong dỏng cao, Lâm Lam Lam chỉ dám nhìn liếc qua, không dám nhìn lâu, đầu hơi cúi xuống.
- Bệ hạ, kia chính là Lâm tài nhân.
Triệu Trinh nhìn theo phía Tào hoàng hậu chỉ, thấy một mỹ nhân như dương liễu trước gió, bất kể vóc dáng hay dung mạo đều thuộc hàng ngàn người chọn một, lần đầu diện thánh mà không tỏ ra rụt rè sợ hãi hay hồi hộp kích động, đôi mắt đẹp như mặt hồ thu phẳng lặng, chỉ là lúc này hắn có hứng thú khác nhiều hơn với mỹ nhân, đợi nàng thi lễ xong, dò hỏi: - Lâm tài nhân, nếu như trẫm hỏi nàng ở Đậu Sa huyện có bậc kỳ tài nào không, thì nàng sẽ nói sao?
Đậu Sa huyện? Lâm Lam Lam hơi giật mình, không nghĩ lần đầu gặp hoàng đế lại bị hỏi một câu như vậy, nhưng kết hợp với tình hình trước mắt, nàng nhanh chóng phán đoán đưa ra câu trả lời: - Khẩm bẩm bệ hạ, Đậu Sa huyện là huyện nhỏ vùng biên thùy, nhưng anh tài không thiếu, song nếu có một vị nào có thể khiến bệ hạ hỏi tới như thế, thì hẳn là Vân Tranh rồi.
Tào hoàng hậu nhíu mày, không hài lòng với câu trả lời này của Lâm Lam Lam, nhất là vừa rồi cảm giác khi nhắc tới Vân Tranh, mắt Lâm Lam Lam ánh lên một cách kỳ lạ: - Các ngươi quen nhau sao? Giọng nói không khỏi có chút hàm ý cảnh cáo.
Lâm Lam Lam vội vàng quỳ xuống: - Nô tỳ không muốn biết cũng không được, khi cha nô tỳ làm huyện lệnh Đậu Sa huyện, người này chính là đồng sinh trẻ nhất huyện. Từ nhỏ lòng mang trí lớn, lại được dị nhân dốc lòng truyền thụ, thứ khác chưa nói, riêng đạo toán học không ai bì kịp, thường tự nói, luận toán học thiên hạ không ai sánh bằng mình, nếu có người vượt qua được, chỉ có đệ đệ y còn hi vọng, người khác không đáng luận tới, ở Đậu Sa huyện hiếm ai không biết.
Tào hoàng hậu nghe vậy mặt mới giãn ra, đánh giá: - Thật là cuồng vọng.
Triệu Trinh càng tỏ ra hứng thú: - Tấu chương không thể cho nàng xem, nếu không nàng sẽ thấy, người có tài cuồng vọng như thế cũng là bình thường. Lâm tài nhân mau mau nói xem, y lúc còn ở quê nhà có chuyện gì hay nữa.
- Bẩm bệ hạ, Vân Tranh khi còn rất nhỏ hay khoe với người khác rằng mình sớm muộn cũng xướng danh ở Đông Hoa môn, nhưng y theo ẩn sĩ dị nhân học tập trong rừng sâu, không hiểu chuyện bên ngoài, y cứ nghĩ rằng chỉ cần mang bút nghiên đi thi là có thể đánh tới tận kinh sư, khi gia phụ chọn y làm án thủ, tổ chức tiệc đốt đuôi yến cho y hay rằng y là học sinh duy nhất của huyện học, bệ hạ không biết miệng y mở to thế nào đâu. Lâm Lam Lam khéo léo nói những lời người ta muốn nghe:
Trương quý phi cười khúc khích, nói với hoàng đế: - Bệ hạ, người này là tên ngốc, thân là người đọc sách lại chẳng hiểu đường tiến thân của mình.
- Ái phi nói lời ấy là sai rồi, có câu "Gia Cát nhất sinh duy cẩn thận, Lữ Đoan đại sự bất hồ đồ", dùng với người này vừa vặn. Năm Khánh Lịch thứ hai có một tiến sĩ tên Vương An Thạch, người này lôi thôi nhếch nhác, cổ áo thường có chấy rận ra vào, nhưng đưa xuống địa phương lại thành viên quan tài hiếm có. Cho nên chuyện nhỏ hồ đồ là đặc trưng của những người đó.
- Vân Tranh nói muốn xướng danh Đông Hoa môn, khả năng trong mắt y ngoài đại khảo ra thì thứ khác không phải vấn đề đáng quan tâm, Lâm tài nhân, có phải thế chăng?
Lâm Lam Lam vội đáp: - Vâng thưa bệ hạ, đúng là như thế.
Lúc này một giọng nói vang vang từ điện bên truyền sang: - Bệ hạ, vi thần tối nay cũng nhận được cấp báo từ Thanh Giản thành có nhắc tới việc làm của người họ Vân tên Tranh ở Thanh Đường, Tây Hạ. Nay đã an toàn trở về, còn mang theo ba nghìn chiến mã, thực đáng gọi là bậc thiếu niên anh hùng, cũng xứng đáng dể bệ hạ vì y mà nửa đêm mở tiệc, lão thần xin chúc mừng bệ hạ.
Lâm Lam Lam không bất ngờ, nàng cũng đoán chừng Vân Tranh đã làm việc gì đó hết sức kinh động rồi, lòng vừa mừng vừa buồn, không biết Vân Tranh còn giận mình không, suy nghĩ này chỉ dám hiện ra trong tích tắc, lúc nãy Tào hoàng hậu đã phát hiện ra chút khả nghi, thân ở trong cung, nàng không dám lơ là.
Người này chính là Bao Chửng Bao Hy Nhân, Long Đồ các đại học sĩ, tham dự yến hội hôm nay chỉ có duy nhất ông ta là ngoại thần, trong đại điện toàn là nữ nhân hậu cung, cho nên Trâu Đông Minh an bài Lão Bao ở gian nhỏ bên cạnh.
Tào hoàng hậu, Trương quý phi cùng với toàn bộ phi tần rời chỗ, quỳ xuống đồng thanh chúc mừng hoàng đế.
Triệu Trinh cười cực kỳ vui vẻ, nâng chén rượu lên: - Ái khanh không nói ra thì trẫm không thể nào nói, tổ tông gia huấn không được bàn chính sự với hậu cung, nên nãy giờ đành vui vẻ một mình, ha ha ha, vì Đại Tống, cạn.
Thế là trong đại điện tiếng oanh yến không ngớt bên tai, Triệu Trinh uống liền mấy ly, lại nhìn Lâm Lam Lam, khả năng vì nàng là đồng hương của Vân Tranh mà thấy vừa mắt hơn người khác: - Nếu nàng đã quen biết y, vậy nói xem, Vân Tranh mang về nhiều chiến mã như thế, trẫm phải thưởng sao cho thích hợp? Đây không phải chuyện triều chính, mà trẫm chỉ nghe ngóng tính cách của y thôi, nàng cứ nói thẳng.
Lâm Lam Lam rụt rè kín đáo nhìn hoàng hậu hỏi ý, Tào hoàng hậu hài lòng gật đầu: - Ngươi cứ nói.
- Bệ hạ, nương nương, nếu muốn chiến mã của Vân Tranh thì cứ lấy tiền ra mua, hiện giờ hẳn là y đang đợi bệ hạ ra giá đó, ban thưởng thì không cần.
Triệu Trinh đờ cả người, có phần không vui: - Thế là sao, chẳng lẽ ban thưởng của trẫm không bằng một đống tiền tài?
Lâm Lam Lam nhỏ nhẹ giải thích: - Theo như nô tỳ hiểu về người này, bệ hạ chỉ e có mỗi cách lấy tiền ra mua thôi, y là người rất cứng đầu, nhận định cái gì đáng là của mình thì chính là của mình, người khác muốn phải mang thứ ngang giá ra đổi. Bệ hạ ban thưởng không gì ngoài quan chức, mà quan chức thì y có thể dựa vào thực lực thi mà có, nên sẽ không cần.
Triệu Trinh trầm tư, Tào hoàng hậu cân nhắc hỏi: - Ngươi chắc chắn y là người như vậy chứ, cuồng vọng tới mức xem thường ân điển hoàng gia sao?
- Hoàng hậu, hẳn không phải là thế. Bao Chửng lần nữa nói xen vào: - Nếu thiếu niên ấy nghĩ như vậy, lão thần cho rằng là chuyện tốt, những năm qua hoàng gia ban thưởng quá nhiều, quá thừa rồi, người có chí khí coi thường quan chức ân thưởng là lẽ thường tình. Nếu như bệ hạ thưởng cho lão thần, lão thân cũng không nhận, vì thiện ý của hoàng gia làm hỏng thanh danh của thần, muốn quan chức tới khảo thí phân cao thấp, thi triển sở học trong lòng, cần gì phải đi cái con đường ân sủng.
Đại điện im phăng phắc, Trâu Đâu Minh lau mồ hôi, Lão Bao ơi là Lão Bao, quan gia đang vui, có cần phá thối không?
Quả nhiên Triệu Trinh tức giận: - Quan chức trẫm ân điển thì không phải là quan chức à?
Bao Chửng chẳng sợ, giọng thong thả từ thiên điện truyền ra: - Bệ hạ, người cứ nhìn tiến sĩ xướng tên Đông Hoa môn đối xử những người được phong quan nhờ ân điển ra sao là hiểu thôi. Lão thần cho rằng, ba nghìn thớt chiến mã chưa bị thiến có thể xem như ảnh hưởng tới quốc vận, chiến mã chúng ta mua về, tối đa chỉ cưỡi được mười lăm năm là bỏ, nhưng giờ đây làm một mục trường, chưa tới năm năm bệ hạ sẽ có cả vạn tinh kỵ, ý nghĩa trong đó không cần nói cũng biết.
- Thế nên lão thần cho rằng, bỏ tiền ra mua là đúng, lão thần dám nói, cho dù bệ hạ bỏ một đồng ra mua, Vân Tranh cũng bán thôi. Tấm lòng son đó, không thể đong đếm bằng tiền bạc.
Triệu Trinh nguôi giận, gật đầu: - Trẫm sai rồi, ái khánh nói phải lắm, hoàng hậu, nàng có thể lấy ra bao tiền từ nội nô?
- Bệ hạ, nội nô còn sáu nghìn ba trăm quan, thần thiếp nghĩ, lấy năm nghìn quan thêm vào phượng trâm của thần thiếp là đủ rồi! Ngài nói có phải không Bao Long Đồ.
Bao Chửng sao chẳng hiểu ý hoàng hậu muốn mình xử lý việc này, cất tiếng cười dài: - Đủ rồi, nếu bệ hạ không tìm được nhân tuyển thích hợp, lão thân tự mình xung phong đi một chuyến để hoàn thành giao dịch này, đồng thời cũng muốn tận mắt nhìn thiếu niên anh hùng của Đại Tống ta.
Triệu Trình mừng lắm, nếu Lão Bao xung phong làm vụ mua bán thiệt thòi này thì mình yên tâm rồi, tương lai Vân Tranh có trách thì chỉ trách Lão Bao, mình không liên quan, đứng lên tuyên bố: - Nếu đã thế, ái khanh hãy sớm ngày lên đường, trẫm hi vọng sớm nắm trong tay mười vạn thiết kỵ tung hoành thiên hạ.
HẾT Q!