Đó là vấn đề Vân Tranh suy nghĩ khi cưỡi ngựa rời thành, chiến trận bên ngoài hoàn toàn diễn ra theo hướng một chiều, địch cơ bản chỉ là đám nông phu hoặc sơn dân, Nông Trí Cao dẫn bọn chúng đi học cách cướp bóc, cho nên giờ chúng là cường đạo. Hầu Tử dùng trường thương đâm chết mấy kẻ chặn đường kêu tha mạng, bọn chúng nói tiếng Đại Tống, Vân Tranh không cần biết lai lịch chúng thế nào, làm cường đạo là có giác ngộ bị giết, lão tử trước giờ giết nhiều nhất chính là cường đạo Đại Tống.
Vó ngựa gần như đạp trên vũng máu, cung tiễn và bộ binh giết người không nhiều, kỵ binh mới là lợi khí giết người, chiến đao chỉ cần đặt ngang trên yên, sau đó thúc ngựa phóng thật nhanh là chẳng khác nào máy gặt.
Vân Tranh cảm giác hình dung ra được cảnh tượng khi kỵ binh Tây Hạ, Khiết Đan đánh Đại Tống là thế nào rồi, cẩn thận vừa tiến quân vừa phát lệnh không truy đuổi làm giãn đội hình mà thanh lý đường lui. Khi rẽ qua một eo núi, cảnh tượng trước mắt làm y mừng rơn, đáng lẽ phải là quân doanh hùng tráng như của Một Tàng Ngoa Bàng, có tháp canh, tường rào, rào chắn kỵ binh, đằng nó lại là cái trại cực lớn, còn là loại trại không có tường bao, chẳng trách chỉ có một vạn người tấn công, số còn lại đều là mã phu, bốc vác, tiền tài bọn chúng cướp được rất nhiều.
Cuộc chiến trong trại cũng đã gần kết thúc, hàng hóa chất đống như núi, vô số phụ nhân trẻ nhỏ tập trung ở giữa ôm nhau khóc lóc, đoán chừng Hoàng Sư Mật muốn kiến lập một bộ tộc cường đại.
Vân Tranh dừng lại ở đây, địch đã bỏ doanh, không cần tiếp ứng cho Lão Tiếu nữa.
Tiếng than khóc dậy đất, bất chấp quân sĩ ngăn cản, những phụ nhân kia bò tới, cầu xin quan gia đừng giết bọn họ, đừng bỏ bọn họ lại.
Vân Tranh ra sức trấn an, còn sai người làm cơm cho bọn họ ăn, theo ước tính sơ bộ cũng phải một vạn người, làm sao bố trí những người này sẽ là vấn đề hóc búa..
- Mọi người yên tâm, đại tướng quân sẽ giết hết cường đạo, để mọi người về quê nhà...
- Đại thẩm đừng sợ, đại tướng quân cho người nấu cơm cho mọi người ăn đấy.
- Tiểu muội muội ngoan, những binh sĩ này đều là người tốt, đi đánh đuổi đạo tặc.
Triệu Nghênh Xuân cũng tới rồi, tiếng nói của một tiểu cô nương lúc này còn tác dụng hơn của Vân Tranh, nàng ngồi sau ngựa của Hàm Ngưu theo tới, tình hình chiến trận như thế Hàm Ngưu cơ bản không coi là chiến trường, tiểu cô nương cầu khẩn vài câu là hắn liêu xiêu ngay.
Những người Vân Tranh mang theo đều không chiến đấu nhiều, cho nên trông còn ra người, không làm người khác sợ hãi, Triệu Nghênh Xuân thuyết phục được một vài nữ nhân đi ra giúp quân sĩ làm cơm ăn, lương thực đương nhiên là lấy tại chỗ.
Ăn cơm xong cơ bản những phụ nhân này đều tin tưởng Vũ Thắng quân rồi, giúp họ chất hàng hóa lên xe, đưa về Ôn Tuyền quan, nơi này không phải là cái trại hợp cách, bốn phía đều có thể đánh vào, hơn nữa cũng không thích hợp cho người ở, đám quạ đen đang bận rộn tham gia yến tiệc của chúng, đến cho hoang cũng dám mò khỏi núi giữa ban ngày ban mặt.
Không ngờ đám phụ nữ trẻ nhỏ đi qua đống người chết mà không ai khóc lóc, người khỏe dìu đỡ người yếu, người lớn dắt trẻ nhỏ, hết sức trật tự, thiên chức của nữ nhân là duy trì nòi giống, bởi thế họ cũng có khả năng thích ứng với hoàn cảnh mạnh hơn nam nhân, dễ chấp nhận hiện thục hơn, rất kiên cường.
Vân Tranh đứng trên tường thành cảnh giới, mặt tối sầm,cuộc chiến này không chỉ quân Hoàng Sư Mật, Vũ Thắng quân cũng chẳng còn tuân theo chiến pháp gì nữa, nếu không có Tô Tuân cực lực ngăn cản, Chu Đồng đã phái nốt năm trăm nỏ thủ ra giết địch.
Như vậy cộng thêm năm trăm quân dự bị của Vân Tranh, cả quân doanh lớn bao nhiêu quân nhu cùng phụ nữ trẻ nhỏ, chỉ có một nghìn người trông coi, đây là đại kỵ của binh gia, nếu Hoàng Sư Mật còn một cánh quân dự phòng thì Ôn Tuyền doanh mất là cái chắc, chuyện này cần kiểm điểm nghiêm khắc, không chỉ đám quan quân giết say máu kia, bản thân y chỉ huy không đắc lực.
Triệu Nghênh Xuân đem di thư của cha mình cho Vân Tranh xem, trong thư không hề có bi thương, chỉ có sự phẫn nộ, cuối thư là câu "Cho ta ba nghìn thiết giáp, ta sẽ diệt sạch quân thù!"
Vân Tranh nhắm mắt lại, tựa hồ nhìn thấy Triệu Sư Đán dẫn ba trăm bách tính già yếu đứng ở cổng thành nghênh tiếp quân địch, giận giữ rống lên câu kia.
Đốt ba nén hương cắm xuống đất, ngồi quay về hướng Khang Châu, hỏi Triệu Nghênh Xuân đứng bên lặng lẽ rơi lệ: - Triệu tiểu thư, cha cô có uống rượu không?
- Uống, cha tiểu nữ thích nhất uống rượu hoa lê, ngon lắm.
- Quân doanh không có rượu hoa lê, chỉ có rượu trắng, cũng ngon không kém đâu, do đích thân ta làm ra. Phương nam trừ cha tiểu thư ra thì không ai xứng uống rượu này.
Triệu Nghênh Xuân quẹt nước mắt, giọng chắc nịch: - Tướng quân cũng xứng!
- Cái đó thì đương nhiên, ta luôn nghĩ như vậy.
Triệu Nghênh Xuân đang thương cảm cũng phì cười, lườm Vân Tranh một cái, thay cha mình uống liền ba bát rượu lớn, một tiểu cô nương sao chịu nổi thứ rượu mạnh này của Vân gia, tất nhiên là say không còn biết đông tây nam bắc, được mấy phụ nhân bế đi còn quật cường đòi uống nữa.
Chuốc say một tiểu nha đầu không có gì đáng kiêu ngạo, nếu như Triệu Sư Đán ở đây có khi có thể cùng mình uống vài chén, nha đầu đó hôm nay tâm tình chấn động quá lớn, nên ngủ thì tốt hơn.
Tiếu Lâm đã dẫn quân trở về, một mình một ngựa bỏ đội ngũ lại rất xa, tới gần mới nhìn thấy sau lưng có một người nữa, thúc ngựa lên tận tường thành, ném người đó tới trước mặt Vân Tranh.
Vân Tranh ném bầu rượu tới, Tiếu Lâm bắt ngay, dùng miệng mở nút, tu liền mộ hơi hết sạch, ném bầu rượu đi, ngửa cổ hét dài một tiếng: - Thống khoái! Chỉ cái tên run cầm cầm kia: - Đó là Hoàng Sư Mật, ngươi muốn xử trí ra sao?
Vân Tranh nhìn cái bầu rượu của mình bị ném vào vũng máu, giọng nhạt nhẽo: - Phần thưởng giảm hai thành.
- Ta bắt sống được Hoàng Sư Mật. Tiếu Lâm nhất thời không hiểu mình phạm lỗi gì, lần này gần như mạo hiểm cả tính mạng để lập công rồi, đám thân vệ của Hoàng Sư Mật không phải hạng vô dụng:
- Ông làm bẩn bầu rượu của ta! Vân Tranh rống lên:
Tiếu Lâm cứng họng nhìn cái bầu sứ trắng muốt lấm tấm vết máu bắn lên thân, lại nhìn Hoàng Sư Mật đã ỉa đái đầy quần, ít nhất lúc nãy hắn thực không so với cái bầu rượu, tranh luận với Vân Tranh khi y lên cơn là việc ngu ngốc, sai bộ hạ trói lại đưa tới chỗ cuối gió, thối không ngửi nổi nữa rồi.
Đội ngũ xuất kích cũng lần lượt trở về, Lương Tiếp toàn thân máu me, tới bên Vân Tranh cười ngốc nghếch: - Lão Bành vẫn đang ở sau chặt đầu về báo công, tướng chủ, giết đám người này có tính là chiến công không?
Không ai đánh kẻ đang cười, thôi thì đợi họp toàn doanh rút kinh nghiệm sau, việc này mình cũng có lỗi, Vân Tranh ném một hạt đầu vào mồm: - Chúng ta giết mười vạn phỉ tặc, các ngươi không muốn báo công cũng không được.
- Làm gì tới mười vạn ạ, tối đa là ba vạn thôi.
Vân Tranh ném hạt đậu trong tay vào mặt hắn: - Ta nói mười vạn là mười vạn, triều đình vì Nông Trí Cao và Hoàng Sư Mật mà ngày đêm nơm nớp lo sợ, ngươi báo ít quá, khác nào tát vào mặt họ? Ngoài ra chúng ta còn nợ Tào Vinh một nghìn cái đầu lâu.
Lúc Tào Vinh đặt điều kiện này cho rằng ít nhất cũng đã lấy đi một nửa công lao của Vân Tranh, nên mới đưa ra ưu đãi cực lớn, lúc này quân công cái đầu lâu thực không đáng nhắc tới nữa.
Bành Cửu về tới doanh thì trời đã tối đen, tuy mệt tới không cử động nổi nữa, nhưng tâm tình thì rất tốt, chỉ kịp đưa lên đầu ca ca của Hoàng Sư Mật là ngã sang một bên ngáy như sấm, quân sĩ về cũng hắn cũng thế, nằm ngả nghiêng, phải phái người khiêng vào, toàn doanh giờ chỉ còn Vân Tranh đủ lý trí, vì thế y không thể ngủ được, đêm nay do y canh gác.
Đánh thắng trận mà quân doanh lại im phăng phắc, ngủ hết cả rồi, Vân Tranh mặc khải giáp dẫn mười mấy người đi lại tuần tra, nhiều phụ nhân cũng chưa ngủ, chu đao lấy chăn đắp cho đám binh sĩ ngủ xiêu vẹo ở dưới tường thành.
Phương nam thời tiết ẩm thấp nóng nực, sáng đánh địch, tối đã có mùi thối, ngày mai phải mau chóng đem chôn, để thêm một vài ngày nữa thi đừng nói người, đến ma cũng không sống nổi ở nơi này. Còn may mai Dư Tĩnh sẽ đích thân tới chi viện cùng đốc chiến, Vũ Thắng quân có thể chặn được Hoàng Sư Mật hay không liên quan tới đại chiến lược triều đình có thể thu hồi Ung Châu hay không.
Sói tru suốt cả đêm, đêm hôm qua là rằm, động vật thuộc họ chó ăn no xong sẽ hú về phía trăng, cám ơn nguyệt thân ban thức ăn cho mình.